Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Lý Bác- Phần 2
- ----------
Bệnh của Tiết Hàm tựa hồ vẫn chưa khỏi hẳn, bước chân vô lực, ánh trăng kéo dài bóng lưng cô độc của huynh ấy.
Ta nhảy lên cành cây nhìn theo huynh ấy từ xa, nhìn huynh ấy đi tới gần mặt hồ.
Nơi này là một nơi hẻo lánh, trên bờ mọc đầy cỏ dại, mặt nước cách bờ khoảng vài bước chân.
Ta biết nơi này. Ban ngày mà tới đây, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy hàng vạn mẫu ruộng xanh tốt phì nhiêu, gió thổi đong đưa ngọn lúa, phong cảnh vô cùng tươi đẹp. Ban đêm không cẩn thật thì rất dễ bị trượt chân ngã xuống nước. Nước ở đây chảy xiết tới nỗi cuốn ta tới nơi nào cũng chẳng biết.
Sở dĩ ta biết, bởi vì lúc mới đầu, ta đã bị đâm một nhát kiếm ngay tại nơi này, bị ngã xuống, bị dòng nước cuốn trôi.
Đêm đó, là đêm mà ta sẽ không bao giờ quên trong đời.
Kể từ khi cha ta bị hãm hại, cùng nhà của Thẩm gia bị thiêu rụi, ta đã ở trong Thanh Tịnh quan, không xuống núi nữa. Diệu Giai sư tỷ ra ngoài nghe ngóng xong quay trở lại, nói rằng Lý Bác kia nghe được ta có dị năng, tung tin đồn rằng ta là một con yêu nghiệt đầu thai, sẽ làm hại người khác, rồi ra lệnh cho mọi người truy tìm tung tích của ta ở khắp nơi.
Lúc mới đầu ta đã rất tức giận. Cha ta đã qua đời, giờ ta chỉ là một nữ tử không màng thế sự, giữa hắn và Thẩm gia ta chỉ có một chút ân oán nhỏ, sao lại vội vã muốn đuổi cùng giết tuyệt như vậy.
Ta kể lại cho các sư tỷ sư muội, mọi người đều bảo rằng nơi này gần Trường An, ở lại đây không an toàn cho ta.
Thế là ta lập tức thu dọn hành lý đi tới Dung Vân quan ở Cửu Giang. Trước lúc đi, Diệu Giai sư tỷ lo lắng cho sự an toàn của ta nên đã đưa cho ta một Hộ Thân phù viết bằng máu, nói rằng tấm phù này sẽ bảo vệ ta lúc nguy nan, chỉ là nó có chút tổn thương đến cơ thể.
Sư thái trụ trì ở Dung Vân quan vô cùng chiếu cố ta, ta lưu lại nơi này, trong lòng nghĩ rằng lão tặc họ Lý kia một thời gian không tìm thấy ta thì sẽ từ bỏ thôi.
Thế nhưng, rốt cuộc vẫn là ta quá ngây thơ rồi.
Nửa tháng sau, trong lòng ta đột nhiên thấy bồn chồn. Ta cũng chẳng thể nói rõ rằng chỗ nào không đúng, chỉ tự thấy lòng mình bồn chồn, lo lắng. Tình trạng này đã từng xảy đến với ta trước kia cha và nương qua đời.
Tự bói một quẻ, phía Tây có biến cố.
Phía Tây có gì? Một nhà tỷ tỷ ta đều ở Thục Trung.
Ta lo sợ vô cùng, khẩn cầu các đạo hữu ở trong quan xuống núi nghe ngóng tình hình hộ ta.
Vài ngày sau tin tức truyền đến, nói rằng tỷ phu của ta mắc tội, bị cách chức quan, gia quyến một nhà đều bị tống vào ngục giam.
Tin tức ấy như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đỉnh đầu ta vậy, toàn thân ta lạnh buốt đau đớn. Ta không thể chịu đựng được nữa, quyết tâm xuống núi tới Trường An mặc kệ lời khuyên bảo của sư thái.
Hắn ta không phải là muốn tìm ta sao?
Vậy thì ta sẽ đường đường chính chính mà xuất đầu lộ diện! Dẫu sao cũng đã tan cửa nát nhà, ta sẽ dùng cái mạng này liều với hắn.
Ta đi đường thủy lên phía Bắc, rất nhanh đã tới Giang Châu, sau đó sẽ phải đổi lộ trình.
Vừa mới lên bờ đã nghe người khác nói: “Nghe nói, tiểu Tiết Tướng quân tới Giang Châu rồi.”
Ta sững người. Tiết Hàm tới Giang Châu rồi?
Hơn nửa năm rồi ta không còn liên lạc với huynh ấy, sau khi huynh ấy hộ tống hoàng thượng trở về thì ta cũng vào đạo quan, sau này vì chạy đông chạy tây trốn tránh kẻ khác thì chẳng biết huynh ấy có phái người tới tìm không, nếu huynh ấy biết ta đã rời đi thì liệu có lo lắng không?
Nghĩ tới đây, bước chân cũng chậm lại, trong đầu xẹt qua ý nghĩ rằng hôm nay muốn đi gặp Tiết Hàm một lần.
Chuyện trong nhà, tốt hơn hết là cùng huynh ấy bàn bạc.
Bóng cây đung đưa, hương hoa thoang thoảng trong đêm, vầng trăng tròn vành vạnh, quả thực là thời điểm thích hợp cho các đôi tình lữ.
Nhưng ta lại bị vây khốn bởi hàn quang sắc lạnh của trường kiếm, đằng sau bộ khôi giáp nặng nề kia là gương măt già nua xảo quyệt của Lý Bác.
Ta lùi một bước, bất động, phía sau lưng đột nhiên đau nhói.
Tiết Hàm đã đi dự tiệc ở phủ Thái Thú. Lý Bác đã gài bẫy sẵn để bắt ta. Một câu yêu nữ hai câu yêu nữ ra lệnh cho mấy tên lính trói ta lại.
Ta tức giận, mặc kệ bọn họ, miệng nhẩm thầm thần chú, một cơn gió nhẹ thổi qua người bọn họ. Sau đó ta lấy thanh kiếm gỗ đào mà Thanh Tâm sư thái cho ta, vẽ một vòng tròn trên không trung rồi thi triển khinh công thoát khỏi bọn họ.
“Yêu nữ! Yêu Nữ! Yêu nữ hại nước hại dân!” Lý Bác điên cuồng hét lớn, sau lưng hắn bốc lên một luồng hắc khí.
Ta không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Hắn ta bị cái thứ gì ám vào rồi?
“Tất cả moi người có mặt ở đây nghe cho rõ. Phàm là ai giết chết được yêu nữ, moi tim ả ta dâng lên, lập tức sẽ được thưởng trăm lượng hoàng kim!”
Ta vừa nghe xong liền bật cười: “Lý đại nhân, người keo kiệt như vậy, khó trách lại giàu có.”
Thế nhưng đám binh lính lại vô cùng hứng thú với số tiền hưởng này, tất cả đều đồng loạt giơ kiếm lên tấn công ta.
Cho dù ta có mạnh mẽ đến đâu cũng khó lòng lấy một địch trăm, nên ta chỉ có thể rút lui. Chỉ cần có cơ hội là ta sẽ tẩu thoát.
Nhưng đám người kia xông tới như thủy triều, miệng đều hô to muốn giết ta, trên người dần dần xuất hiện thêm nhiều vết thương, thể lực cũng bắt đầu cạn kiệt.
Cuối cùng ta cũng không thể chống cự được nữa, khuỵu chân ngã xuống. Lập tức có rất nhiều mũi kiếm đâm về phía ta. Ta tuyệt vọng huy động linh lực.
Lúc ấy, ta cảm thấy có gió thổi quanh người, hai cánh tay nóng lên, máu trên tấm phù tự bốc cháy. Bên tai truyền đến tiếng la hét thất thanh.
Ta mở to hai mắt, mấy tên lính bên cạnh ngã xuống trong vũng máu, chân tay đứt lìa, vẫn còn hơi thở nhưng đau đớn khôn cùng.
Yêu nữ!
Đúng là yêu nghiệt!
Giết người rồi---
Người qua đường bên kia sông cũng dáo dác nhìn sang bên này.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tiết Hàm đã chạy tới từ lúc nào, thở hổn hển đứng sau đám người, trên mặt biểu lộ sự kinh ngạc cùng khó tin.
- ---------------------