Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Lý Bác- Phần 1
- -------------
Mặc dù bị ám sát nhiều lần, nhưng Tiết Hàm vẫn kiên quyết hộ tống vị hôn thê xuôi về phía Nam.
Lần này bọn họ đi đường thủy, không tới mấy ngày đã tới Giang Châu.
Giang Châu. Diệu Lâm sư tỷ từng nói với ta, đi đường thủy về phía Nam, qua Giang Châu, đi về phía Tây, không quá ba ngày sẽ tới được Cửu Giang. Đi lên Nhã Sơn tìm tới Dung Vân quan. Chưởng môn Thanh Chỉ sư thái ở đó là bạn cũ của tỷ ấy, sẽ để ta tá túc vài ngày.
Tỷ ấy nói với ta mấy lời này sau khi thành Trường An được giành lại, mà hoàng đế cũng bắt đầu thanh trừng triều cương.
Ai có thể ngờ được, một đạo thánh chỉ hạ xuống, cha của ta, từ một trung thần thà chết chứ không chịu khuất phục lại biến trở thành ngụy thần uốn gối, hàng giặc phản quốc, sau cùng bị các nghĩa sĩ đâm chết.
Giấy vàng mực đen rõ rành rành. Đám người vây xem lòng đầy căm phẫn, những lời nói sỉ vả của bọn họ đều đâm thẳng vào trong tâm trí ta. Ta đang ngồi trong một quán trà ở cuối đường, khí giận xộc lên, ta muốn xông lên đánh bọn họ một trận.
Là Diệu Lâm sư tỷ đã kéo ta lại, tỷ ấy giữ chặt lấy tay ta, “Diệu Nghi, không được làm càn! Muội xông lên như vậy, khác gì tự chui đầu vào rọ?”
Ta kìm lại, cắn chặt môi, trong miệng toàn vị máu tươi.
Diệu Lâm sư tỷ lo lắng nói với ta: “Chúng ta mau trở về thôi. Lỡ như để ai đó quen nhận ra muội thì không ổn đâu.”
Ta cứng đờ người để mặc tỷ ấy lôi ra khỏi quán trà.
Đột nhiên có người hét lên: “Viện tử Thẩm gia cháy rồi....”
Diệu Lâm sư tỷ sợ hãi hét lên: “Diệu Nghi!”
Ta đã chạy được một đoạn.
Nhà cũ của Thẩm gia! Nơi mà ta đã sống mười lăm năm cuộc đời, nhà của ta, giờ phút này đang bị ngọn lửa nhấn chìm. Hơi nóng như thiêu như đốt phả vào mặt ta, mùi khói khét lẹt xộc vào trong mũi, ầm một tiếng, cả tòa nhà đổ sập khiến ta như ngừng thở.
Giữa đám đông đang hô hoán, ta lặng người chết đừng. Thế gian này càng ngày càng trở nên tối tăm. Ngay trước lúc ta ngất đi đã kịp nhìn thấy thứ gì đó qua khóe mắt.
Quan phục tứ phẩm, cưỡi một con ngựa cao lớn, trên mặt đang nở một nụ cười tiểu nhân đắc thắng, hả hê nhìn tòa nhà Thẩm gia đang dần lụi tàn.
Ta nhận ra người này. Là quan viên họ Lý bị cha ta đuổi đi ngày hôm đó. Ta vẫn còn nhớ như in cặp mắt không an phận kia, giờ đây đang mãn nguyện vì trả thù thành công.
Đúng vậy, chính là hắn ta.
Rất nhiều đêm sau đó, mỗi lần mơ thấy cảnh tượng này, ta đều giật mình tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Khuôn mặt già nua xấu xí của Lý Bác đã trở nên méo mó và biến dạng trong giấc mơ của ta, rồi hóa thành lệ quỷ, hung hãn lao vào cắn xé da thịt của ta. Lúc ấy ta đã lập lời thề, nếu kiếp này không thể lấy mạng của Lý Bác, thì ta sẽ vĩnh viễn thành Tu La, không được siêu thân.
Trùng hợp là, sau này Lý Bác trở thành thái thú Giang Châu.
Tiết Hàm và những người khác đã dừng chân tại Giang Châu. Lão tặc Lý Bác kia dẫn theo các quan viên khác tới đón tiếp huynh ấy, vô cùng phô trương và khí thế. Bá tánh thấy náo nhiệt nên xúm lại thành một đoàn người, ai cũng muốn ngó đầu nhìn xem người trong Hoàng tộc.
Gió sớm mai thổi nhẹ nhàng, liễu rủ xanh mướt hai bên bờ. Huệ Giác công chúa phong tư trác tuyệt, mà Tiết Hàm kia lại anh dũng tuấn tú. Lão tặc Lý Bác nhanh mồm nhanh miệng vuốt mông ngựa: “Nhị vị quý nhân dung mạo tựa tiên nhân, phong thái phi phàm, đúng là trời sinh một đôi.”
Huệ Giác công chúa nghe được mấy lời này thì nở một nụ cười để đáp lại. Ngược lại, Tiết Hàm vẫn trưng y nguyên bộ mặt lạnh lùng và ít nói kia ra, như thể đối phương đang nợ huynh ấy năm mươi vạn vậy. Trước mặt mấy vị quan viên khác, Huệ Giác công chúa kéo tay áo của huynh ấy, nghi hoặc mà nhìn huynh ấy, nghĩ rằng có điều gì kỳ lạ.
Lúc này, Tiết Hàm mới như từ trong mơ tỉnh dậy, nhìn tên Lý Bác kia, cười khẩy nói: “Lý đại nhân, mấy năm không gặp, đại nhân phát tướng lên nhiều, xem ra vẫn là cái Giang Châu này hợp để dưỡng người.”
Huệ Giác công chúa ngây thơ phá lên cười, thế rồi đám người cũng lập tức hùa theo mà cười.
Khuôn mặt già nua của Lý Bác tức giận đến mức tím tái, mồ hôi lấm tấm, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng lại không dám phát tác, chỉ có thể nặn miệng cười theo mọi người.
Ta lạnh lùng đứng nhìn một lúc, thấy nhàm chán nên chen vào đám đông rồi bỏ đi.
Đêm hôm đó trời cao trăng sáng, gió thổi mây vờn, uống rượu ngâm thơ thì không còn gì tao nhã hơn.
Hồ ly là cái đồ nghiện rượu. Đêm đó bọn ta đã uống không biết bao nhiêu vò Nữ Nhi Hồng.
Thuấn Hoa dựa vào lan can, khắp người nồng nặc mùi rượu, cặp mắt phượng híp lại, ánh mắt mơ hồ, lông mi khẽ run, tuấn tú yêu mị, quả thật khiến cho toàn bộ nữ nhân phải ganh tỵ vì không bì lại được nhan sắc kia.
Ánh mắt của huynh ấy vô cùng ấm áp, nhìn ta nói: “Tịnh Sơ, đợi khi chúng ta trở lại núi, thì tiếp tục tu luyện. Ta dạy muội thuật trường sinh, không thành tiên thì cũng chẳng sao.”
Ta mím môi nuốt rượu: “Huynh say rồi.”
Thực ra trong lòng ta cũng hơi hiếu kỳ.
Thuấn Hoa trở mình đón ánh trăng sáng. Giọng nói của huynh ấy trầm bổng du dương, tựa khúc hát ru: “Ta hạ phàm tìm muội cả mấy ngàn năm, bởi vì muội bị phong ấn linh lực nên chẳng thể nghe được tin tức gì của muội. Năm ngoái, theo tinh tượng, ta có thể sẽ gặp muội ở Giang Châu, cho tới tận lúc gặp được muội, ta vẫn không tin đó là sự thật. Chẳng thể ngờ lúc gặp được muội, thân thể lại thương tích đầy mình như vậy. Trước đây đều là muội bảo vệ ta, nhưng kể từ lúc đó, ta đã hạ quyết tâm phải bảo hộ muội bình an cả đời.”
“Vậy huynh giải thích sao về việc tra tấn ta không?”
Lão hồ ly nhún nhún vai: “Làm vậy là để khơi dậy khát vọng sống của muội. Hơn nữa, muội chẳng còn nhớ ta là ai nữa rồi.”
Ta nhéo huynh ấy một cái: “Hồ lý đáng chết, chỉ vì ta không nhớ ra huynh?”
Lão hồ ly híp mắt cười với ta: “Mỗi một ta đều nhớ tới muội, vậy mà muội lại không nhận ra ta, muội nói xem ta đau lòng biết bao.”
Ta lẩm bẩm: “Đúng là say rồi, lời lẽ thật khó nghe.”
“Phải vậy không?” Thuấn Hoa cười, giơ tay lên che mắt, “Cái đồ bạc tình này.”
Thuấn Hoa say khướt, ta kéo chăn đắp cho huynh ấy. Nhìn thấy huynh ấy nhăn trán đầy ưu tư, không khỏi vươn tay xoa dịu đi. Bàn tay ấm áp của huynh ấy bao trọn lấy bàn tay lạnh giá của ta.
Huynh ấy nói: “Đi sớm về sớm.”
Ta bật cười.
- ---------------