Trường An Kinh Mộng

Chương 22




Trường An Kinh Mộng - Mĩ Bảo

Huệ Giác- Phần 1

- ------------

Mặt trăng treo trên đầu cành, tán lá nghiêng nghiêng, mây bay nhẹ theo gió, mặt đất phủ đầy tuyết rơi.

Ta đứng trong màn tuyết, nói với nữ tử trước mặt: “Ta cho cô thời gian ba ngày để rời đi mà cô vẫn còn ngoan cố. Bây giờ thời hạn đã hết thì đừng có trách ta vô tình.”

Nữ tử dưới gốc mai từ lúc sinh ra đã có dung mạo đẹp như tiên tử, chỉ tiếc trên người nàng mang theo tử khí, là hơi thở của yêu thú.

Nàng nở nụ cười đầy duyên dáng, mê hoặc chúng sinh: “Cô nương luôn miệng nói về tình yêu, nhưng ta thấy, chính cô mới là người không hiểu ái tình. Tình là ta yêu chàng, chàng cũng yêu ta, tình chính là hứa hẹn sinh tử, tới tận chân trời góc bể. Ta cùng chàng có tình, nên ta sẽ không chủ động rời đi đâu. Pháp lực cô nương cao cường, cứ việc thu thập ta đi.”

Ta thở dài: “Cô đã sớm chết rồi, lại mượn yêu đan của yêu thú để hoàn dương, ngày ngày hút sinh khí của người khác để tồn tại. Cô có tình yêu của cô, vậy người bị cô hại, lẽ nào họ không có tình yêu sao?”

Trong tay ta đã niệm quyết, vận động pháp lực. Gió vốn đang thổi nhẹ đột nhiên trở thành cuồng phong quét sạch tuyết trên mặt đất, thổi bay cánh mai đỏ rơi rụng, bay tán loạn tựa máu tươi tràn khắp lối.

Dưới sự chỉ giáo của Thuấn Hoa, pháp lực của ta đã ở trên một cảnh giới khác. Tử linh kia ở trước mặt ta tuyệt không có một điểm uy hiếp nào. Pháp lực mạnh mẽ bay tới, thân mình nữ tử bay lên không trung không một chút kháng cự.

Ánh sáng bao phủ, thân mình nàng ta co giật một hồi rồi ngã xuống đất. Chẳng mấy chốc, máu thịt khô héo, chỉ còn lại một cỗ xương trắng. Giữa lồng ngực có một viên Nguyên đan của yêu thú. Ta đưa tay ra và chộp lấy nó, rồi đặt vào một chiếc túi nhỏ.

Lúc này người trốn ở đằng xa mới rụt rè thò đầu ra.

Ta khinh thường cười: “Thành xương trắng cả rồi, còn sợ cái gì?”

Người đàn ông run rẩy bước tới, nhìn thấy cỗ xương trắng mặc hoa phục dưới đất, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, giọng run run nói: “Nguyệt nương nàng...nàng...”

Ta cười lạnh: “Nàng ta xuống Địa phủ đầu thai rồi. Ngươi không phải là hứa cùng nàng ta đồng sinh cộng tử sao? Bây giờ tự sát cũng không muộn đâu, kịp đuổi theo nàng đấy.”

Người đàn ông run rẩy sợ hãi lùi lại phía sau, vô cùng rõ ràng ràng hắn ta yêu mạng của mình hơn.

Ta nhìn không nổi vẻ mặt đạo đức giả của hắn ta nên đã nhận tiền thù lao rồi cất bước đi thẳng.

Thuấn Hoa đang đợi ta ở khu rừng ngoài thành.

Rừng cây thưa thớt, y mặc áo đỏ ngồi thổi sáo trên một gốc cổ thụ. Quỷ dị như vậy, người nào đó tùy tiện đi qua cũng biết y chẳng phải con người.

Ta đứng dưới gốc cây hét lên: “Này, ta mua gà nướng, xuống đây ăn đi.”

Thuấn Hoa cúi đầu: “Thu rồi?”

Ta mở lớp giấy dầu bọc gà ra: “Thu rồi. Là con thứ tư.”

Thuấn Hoa hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Ta cười: "Bị thu thập cũng không phải là ta thì có chuyện gì được cơ chứ? Chỉ là nữ tử kia sắp chết đến nơi rồi còn sông cạn đá mòn, thề non hẹn biển, đúng là gặp quỷ mà!”

Thuấn Hoa đối với việc tiểu thư nhà Ngự sử như ta mở miệng chửi rủa đã vô cùng quen thuộc. Y cầm lấy con gà trong tay ta, bẻ lấy một cái đùi đưa lại cho ta rồi ôm hết phần còn lại.

Ta lao người tới giành với y. Y liếc ta một cái, thân ảnh linh hoạt chớp mắt biến mắt. Đêm tối không người, ta thả người trôi theo gió, hai ta bay lượn giữa rừng như những bóng ma.

Đồ đệ rốt cuộc cũng không bì lại được sư phụ, ta cũng không nóng nảy, huy động linh lực hướng tới con gà nướng kia.

Thuấn Hoa không khỏi bật cười: “Lại còn thế nữa?”

Y giơ tay khiến linh lực của ta quay về toàn bộ, “Muội bây giờ có thể thoải mái dụng khí rồi.”

Ta cười: “Tất cả đều nhờ sự dạy dỗ của huynh.”

Thuấn Hoa đáp: “Cũng là do trước đây muội dạy ta.”

Là Tịnh Sơ dạy cho tiểu hồ ly.

Ta cùng Thuấn Hoa xuống núi cũng đã được mấy tháng rồi, mà vết thương được cứu chữa của ta, cũng đã hơn một năm. Thiên Đế giáng ta xuống phàm giới là để ta diệt yêu trừ ma, ta chỉ cần thành thật làm tròn bổn phận của mình, chỉ mong nhân gian sớm ngày hết quỷ ma, ta cũng sớm được phi thăng lại thành tiên.

Bọn ta cứ như vậy, đánh đánh giết giết, hợp tác chặt chẽ, thiên hạ vô địch, ngoài danh vọng còn kiếm được không ít ngân lượng, cuộc sống trôi qua cũng khá thoải mái.

Một mình ta ngồi thưởng rượu dưới trăng, cảm thấy cuộc sống như vậy, có thể dùng câu một đôi uyên ương không thành tiên để miêu tả.

Uống say rồi, ngủ dưới mái đình, Thuấn Hoa đi tới ôm lấy ta.

Y đặt ta xuống giường rồi quay người rời đi. Ta đưa tay nắm lấy vạt áo y.

Y quay người lại nhìn ta ánh mắt sâu thẳm đầy cảm xúc.

Ta cười hỏi: “Huynh thấy ta có đẹp không?”

Thuấn Hoa cụp mắt: “Muội uống say rồi.”

Ta cười: “Ta biết chứ. Không say, làm sao có thể nói ra mấy lời như này. Rốt cuộc ta có đẹp không?”

Thuấn Hoa thở dài: “Muội ở trong lòng ta, không ai sánh bằng.”

Ta lại hỏi: “Vậy Huệ Giác công chúa kia thì sao, nàng ta có đẹp không?”

Thuấn Hoa nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt vừa thương hại vừa oán hận. Y nói: “Ta không quan tâm nàng ta.”

Ta quay đầu đi. Nhưng mà Tiết Hàm quan tâm. Tiết Hàm sắp thành thân với Huệ Giác công chúa của Hoàng thượng rồi, việc này đã truyền khắp kinh thành rồi.

Nhưng chẳng biết vì sao, hôn sự cứ mãi không diễn ra. Ta sẽ không nghĩ Tiết Hàm làm chuyện này là vì ta, huynh ấy sẽ không làm điều này vì bất kỳ ai cả.

- -----------