Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 120: Ngoại truyện 2: Kỹ thuật lái xe 2




Ngoại truyện 2: Kỹ thuật lái xe 2

Trước khi Cố Tuấn Xuyên đi công tác đã dặn cô cố hết sức đừng lái xe, nếu phải lái đừng bực bội so kè nữa. Lận Vũ Lạc đồng ý đàng hoàng lắm, ngày hôm sau ra khỏi nhà, trời đầy sương mù, bị tông vào đuôi xe trên đường vành đai. Còn chưa đợi cô phản ứng, xe lại lao lên, chiếc phía sau cũng bị tông. Ba chiếc xe va chạm trên đường vành đai cũng là chuyện thường gặp, mọi người đều vội vã đi làm, tốc độ xử lý vừa nhanh vừa chuyên nghiệp. Lận Vũ Lạc lái chiếc xe bị đụng móp phần đuôi đến phòng tập, còn cảm thấy vụ va chạm xe đầu tiên trong đời ban nãy hệt như một giấc mộng. Thậm chí có chút mừng thầm.

Nhưng cô không dám nói với Cố Tuấn Xuyên, hôm đó đưa xe đi sửa, đồng thời nhờ người ta sửa nhanh một chút. Cô nghĩ khoảng ba ngày là đủ, sẽ giải quyết xong xuôi trước khi Cố Tuấn Xuyên trở về. Nhân viên tiệm sửa xe lại ngạc nhiên:

“Cô tìm khắp Bắc Kinh xem, có tiệm nào hai ba ngày bảo cô đến lấy không. Cô xem thử có bao nhiêu chiếc đang xếp hàng chờ sửa phía trước.”

Lận Vũ Lạc nói hết lời hay ý đẹp, cuối cùng đối phương đồng ý giúp cô sửa nhanh.

Chuyện cô đụng xe rơi vào tai chủ tịch Tiền, học xong anh ta đến quầy lễ tân trò chuyện với cô vài câu, thuận tiện giới thiệu một tiệm sửa xe cho cô, hai ngày sau lấy ngay. Lận Vũ Lạc hơi động lòng, suýt nữa xúc động nhờ người ta giúp. Chờ người đi rồi mới phản ứng lại: Loại chuyện này trông thì tùy ý giúp đỡ, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, dần dần sẽ thăm dò được điểm mấu chốt của cô. Cao thủ quả nhiên là cao thủ, có nhẫn nại, lại nhìn như vui vẻ giúp người. Hễ là một cô gái đơn thuần chắc chắn sẽ bị lừa.

Hai năm nay, Lận Vũ Lạc nhìn người chuẩn hơn hẳn, cũng luyện ra từ hoàn cảnh này. Chủ tịch Tiền không hề ngạc nhiên vì lời từ chối của cô, lúc cô tiễn anh ta ra cửa lại nói với cô:

“Tôi cũng quen biết chồng cô, muốn làm bạn với anh ta. Nếu tiện gọi ra cùng ăn bữa cơm.”

Ẩn ý là tôi không còn hứng thú gì với cô nữa.

Lận Vũ Lạc lại lắc đầu:

“Cố Tuấn Xuyên là người kỳ lạ, tôi không chắc có mời anh ấy được không.”