Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 113: C113: Cố tuấn xuyên không thể khinh nhờn




Lận Vũ Lạc rất thích trái tim mình vẽ.

Trong chuyến đi đến nơi lạnh giá, trái tim mà cô vẽ đã trang trí cửa sổ xe rất xinh đẹp. Càng chạy về phía bắc trời càng lạnh, mắt thấy nóng và lạnh chạm nhau trên cửa sổ, vừa đóng thành băng mỏng đã tan ngay.

"Lần mà các anh đến Đông Bắc...bắn pháo liên tục ấy..."

Lận Vũ Lạc cố ý trêu chọc Cố Tuấn Xuyên, quả nhiên đổi lại một câu của anh:

"Im miệng."

"Có phải lạnh hơn lúc này không?"

"Ừm."

"Xem anh nhỏ mọn chưa kìa, sao vẫn còn giận thế."

Cố Tuấn Xuyên không cho Lận Vũ Lạc nhắc đến bốn chữ "bắn pháo liên tục", bảo là sỉ nhục nghiêm trọng nhân cách của anh. Lận Vũ Lạc nói vậy thì cũng là Tô Cảnh Thu sỉ nhục anh, đâu phải em, anh đi mà tìm Tô Cảnh Thu đánh một trận.

Cố Tuấn Xuyên không thèm để ý cô, Lận Vũ Lạc cố ý chọc tức anh:

"Hay là thật giả khó phân."

"Em có tin anh ném em xuống không?"

"Em không tin."

Cố Tuấn Xuyên đậu xe ven đường, biểu cảm hơi đáng sợ, lúc cởi dây an toàn khá giống mấy gã đồ tể, cứ như muốn làm chuyện khốn kiếp vậy. Lận Vũ Lạc siết chặt ghế nói với anh:

"Lạnh như vậy, em mà bị cảm là anh không xong đâu đấy!"

"Ném xuống là em chết cóng rồi, anh mặc kệ em có xong hay không."

Anh bắt đầu mặc áo khoác mỏng, áo lông, đội nón, đeo găng tay, như muốn làm thật, tiện tay ném áo khoác lông của Lận Vũ Lạc lên người cô:

"Mặc đi!"

Mở cửa xe gió lạnh lùa vào, Lận Vũ Lạc ho một tiếng:

"Em không xuống xe đâu!"

"Anh đi vệ sinh."

"Anh đừng đi xa quá, lạnh đấy!"

Chạy suốt một đoạn đường, ngang qua hai khu dịch vụ đóng cửa, nếu Cố Tuấn Xuyên còn nhịn tiểu nữa chắc sẽ phế mất. Hai chiếc xe đều có phụ nữ, Cố Tuấn Xuyên cố ý đi rất xa, từ góc độ của Lận Vũ Lạc cuối cùng chỉ thấy mép nón anh, rốt cuộc cũng tìm được gốc cây.

Ngay sau đó Tô Cảnh Thu và Lận Vũ Châu lần lượt qua kia giống Cố Tuấn Xuyên. truyện tiên hiệp hay

Lận Vũ Lạc ngồi trong xe, trái tim như vọt lên cổ họng, vậy mà lại ngây thơ lo lắng Cố Tuấn Xuyên sẽ chết cóng. Mấy phút rồi anh vẫn chưa quay lại, cô đã mặc xong áo khoác lông, muốn xuống xe tìm anh. Lúc này không sợ gió tuyết lạnh giá nữa, chỉ sợ bạn trai mình bị chôn trong tuyết. Vừa mở cửa xe, gió mạnh ập vào. Cô không có kinh nghiệm thành thạo đối phó với thời tiết thế này, đứng đó ho khan một lúc rồi tiến về trước.

Dưới đất trơn trượt, cô loạng choạng một lúc được Cố Tuấn Xuyên chợt xuất hiện tóm chặt, đưa cô về xe.

"Em đi làm gì?"

Anh hỏi cô:

"Em muốn đi vệ sinh à? Đông cứng mông em mất!"

"Anh đi lâu quá, em sợ anh chết cóng."

Lận Vũ Lạc đáp.

"Cách gần để các em quan sát à?"

Cố Tuấn Xuyên giúp cô phủi tuyết, bấy giờ mới nhận ra lời nói của Lận Vũ Lạc, cô sợ anh chết cóng, thế nên cô mới xuống xe tìm anh. Có lẽ cô chưa từng nghĩ đến, thời tiết khiến anh chết cóng, cô có xuống xe cũng chỉ chịu chết. Bình thường Lận Vũ Lạc nào phải người đầu óc không nhanh nhạy, vậy mà hôm nay lại chập mạch.

Chập mạch do Cố Tuấn Xuyên gây ra.


"Vừa rồi em sợ ai chết cóng?"

Cố Tuấn Xuyên lại hỏi.

"Anh đó."

"Còn em thì sao? Không sợ mình cũng chết cóng?"

"Em phải nhặt xác cho anh."

"..."

Cố Tuấn Xuyên biết rõ câu này ngốc nghếch, nhưng vẫn có chút cảm động. Khung cảnh rất ấm áp, nếu Lận Vũ Lạc không hỏi tiếp:

"Liệu có bị lạnh đến hỏng mất không?"

"Cái gì lạnh đến hỏng?"

Ngón tay Lận Vũ Lạc chỉ vào vị trí quần của anh, cô thật sự rất tò mò, trời lạnh đến vậy kia mà.

"Bây giờ thật sự câu nào em cũng hỏi được nhỉ."

"Tuyệt đối đừng để bị đóng băng đấy. Em dùng rất vui."

Cố Tuấn Xuyên không ngờ có một ngày mình sẽ chấn động vì tiêu chuẩn trò chuyện của Lận Vũ Lạc:

"Ý của em là em rất thích công cụ của anh?"

"Ý em là em thích ngủ với anh."

Lận Vũ Lạc bổ sung thêm một câu:

"Thích nhất, cho nên có đôi lúc em nghĩ, nếu có một ngày chúng ta chia tay, có lẽ em sẽ buồn vì không tìm được cái...hợp ý mình."

Cố Tuấn Xuyên bỗng lóe lên một suy nghĩ hư hỏng, chính là để cô trải nghiệm trước việc không thể có được anh.

Tuyết rơi, ngay sau đó là gió lớn thổi tới, lái xe khó khăn, cuối cùng tìm được vị trí dừng xe tránh gió. Xung quanh vô cùng yên ắng, gió tuyết trời đất bao quanh xe họ. Nháy mắt con đường hoàn toàn trắng xóa, dưới lớp tuyết là băng và ụ tuyết do trận gió tuyết lần trước để lại.

Lần trước khi đi chung với Lý Tư Lâm họ không gặp phải tình huống này, Lận Vũ Lạc hơi sợ, đầu ngón tay dần dần lạnh ngắt. Cố Tuấn Xuyên bắt lấy tay cô, nói với cô:

"Sợ gì chứ? Lỡ như chúng ta gặp chuyện, em còn có thể mang theo một người vừa ý mình xuống dưới. Đến đó cũng có người ngủ chung với em."

"Anh nói vớ vẩn gì thế!"

"Em nói thì không vớ vẩn, anh nói thì vớ vẩn?"

Cố Tuấn Xuyên trêu cô:

"Em có nhận ra không? Hình như em và anh cùng ra ngoài chơi, cứ hay gặp mấy chuyện đặc biệt."

Lận Vũ Lạc nhớ lại cẩn thận, đúng thật. Đi ngắm biển, trời âm u, đi hóng gió, gặp mưa lớn, ngắm biển lần nữa, Cố Tây Lĩnh qua đời, ngắm tuyết, trời đổ tuyết lớn. Dự báo thời tiết nói hôm nay trời trong đấy.

"Tám phần là ông trời nhắc nhở em, không thể ở cùng anh."

Lận Vũ Lạc nghiêm túc nói.

"Rồi sao?"

"Em không phục, em cứ muốn ở cạnh anh đấy."

Lận Vũ Lạc nghiêng người kéo cổ áo anh về phía mình:

"Nghĩ đến khả năng chết chung với anh, vậy mà em lại thấy vui."

Chạm nhẹ lên môi anh, tay ôm lấy mặt anh, đầu ngón tay lạnh lẽo luồn vào tóc anh ủ ấm.

Thời tiết thế này khiến Lận Vũ Lạc muốn tỏ tình.


"Cố Tuấn Xuyên."

"Hửm?"

"Em yêu anh lắm."

Tình yêu của Lận Vũ Lạc luôn kiên định, bất kể cô có hứa hẹn mãi mãi hay không, ngay lúc này, cô thật sự rất yêu anh.

"Đi nhé, xuyên qua gió tuyết."

Cố Tuấn Xuyên nói, anh cũng phiền muộn, tại sao hành trình của họ cứ hay bị những khúc nhạc đệm thế này thế kia xen vào, như thể họ không nên có một chuyến du lịch hoàn hảo vậy.

Nhưng điều đó cũng giúp họ được ngắm nhìn những phong cảnh khác biệt.

Trên đoạn đường xuyên qua núi, chỉ có họ lao đi, không còn ai khác. Ở nơi đây, họ quá đỗi nhỏ bé. Có lẽ vì những trải nghiệm thế này, khiến Lận Vũ Lạc nhận ra dường như cô không thể rời xa Cố Tuấn Xuyên.

Có anh, nỗi sợ của cô rất ít, thậm chí biến mất hoàn toàn, cô cảm giác mình đang dấn thân vào một hoàn cảnh an toàn tuyệt đối.

"Vì muốn ngắm tuyết chúng ta mới đến đây. Còn chưa tới nơi đã thấy tuyết rồi."

Tâm trạng Lận Vũ Lạc thay đổi, cô thấy trận tuyết lớn này rất tuyệt, khiến chuyến đi của cô đã có ý nghĩa ngay từ khi bắt đầu xuất phát.

Thật sự phải trải qua gian khổ rồi mới đến nơi.

Vẫn là nhà trọ kia, mùa này rất ít người ở. Ông chủ từ thị trấn dưới chân núi tranh thủ trở về sưởi ấm căn phòng, còn nấu một nồi hầm chào đón họ.

Cao Phái Văn trò chuyện với ông chủ, hỏi ông ấy có phải năm nay làm ăn tốt hơn không? Ông chủ đáp: năm sau tốt hơn năm trước. Vì người đến đây mỗi năm một nhiều hơn. Nếu năm sau cũng ổn như vậy, qua hai năm nữa sẽ có thể mua nhà trong thành phố cho con gái.

Mọi người đều cảm thấy được mùa thế này rất tuyệt, mỗi năm trôi qua, ngày tháng càng lúc càng tốt đẹp hơn. Cố Tuấn Xuyên lại ở bên cạnh tạt nước lạnh:

"Thử nghĩ những chuyện khác xem, đừng đặt trứng gà vào cùng một giỏ."

Đừng đặt trứng gà vào cùng một giỏ, là lời Cố Tuấn Xuyên và Lận Thư Tuyết thường nói. Ông chủ bèn hỏi, còn cách khác sao?

Chi bằng bán chút đặc sản.

Cố Tuấn Xuyên thuận miệng nói như vậy, người nghe lại có lòng. Nhà ông chủ nuôi dê, nuôi gà, còn trồng khá nhiều khoai tây. Trước đây vẫn luôn muốn kinh doanh gì đó, nhưng không tốt cho lắm. Thế nên quấn lấy Cố Tuấn Xuyên hỏi thăm, có công ty lớn nào thu mua không.

Cố Tuấn Xuyên ăn khoai tây trong nồi hầm, mềm mà thơm ngọt, Lục Dã có thể nghiên cứu điểm tâm liên quan, bèn đồng ý với ông chủ trở về sẽ tìm người đến đây.

Anh đến chỗ nào cũng muốn bàn chuyện làm ăn, Tô Cảnh Thu không chịu thua, ở một bên phá đám:

"Nào có rắc rối đến thế? Nhà hàng thức ăn nhẹ của tôi có bán khoai tây hầm! Khoai tây nghiền! Lúc đi tôi sẽ mua vài thùng!"

Mọi người đều bật cười.

Lận Vũ Châu vẫn không nói gì, Lận Vũ Lạc hỏi cậu:

"Về sau Lý Tư Lâm có trả lời tin nhắn của em không?"

Lận Vũ Châu lắc đầu.

Lý Tư Lâm liên lạc với mọi người, không trả lời tin của Lận Vũ Châu nghĩa là cô ấy thật sự không muốn nói chuyện với cậu. Cao Phái Văn ở bên cạnh tặc lưỡi:

"Sáng nay Lý Tư Lâm còn gửi ảnh ở Na Uy cho tôi! Tuyết cũng lớn lắm, cô ấy thi kéo xe trượt tuyết với chó, trong vòng 20m chạy thắng chó."

"Mạnh mẽ như vậy, quả thật là Lý Tư Lâm."

Cố Tuấn Xuyên nói.

Đề tài của họ vây quanh Lý Tư Lâm, Lận Vũ Châu chẳng thể xen lời. Lận Vũ Lạc ngăn chặn nhóm người xấu xa này, khai đao với Tô Cảnh Thu:

"Hình như anh còn chưa báo bình an với vợ mình."


Tô Cảnh Thu khựng lại chỉ vào Lận Vũ Lạc:

"Lòng dạ cô thật đen tối."

Mọi người đều cười.

Lúc trò chuyện chẳng biết tại sao, tay của Lận Vũ Lạc cứ nắm Cố Tuấn Xuyên mãi. Cố Tuấn Xuyên ấy à, cô vừa đưa tay qua là anh nắm trong lòng bàn tay ngay. Lận Vũ Lạc thấy rời khỏi Bắc Kinh đến một nơi xa lạ, khiến Cố Tuấn Xuyên trong lòng cô trở nên to lớn hơn, quan trọng hơn.

Tay của hai người nắm chặt nhau dưới bàn, anh vuốt em một lúc, em xoa anh một hồi. Bị người khác phát hiện cũng không né tránh, Tô Cảnh Thu muốn chọc mù mắt mình, lòng anh ta tự hỏi đã tạo nghiệt gì mà bắt anh ta phải nhìn mấy cảnh này!

Niềm vui của Lận Vũ Lạc giờ phút này là thật, cũng vô cùng sâu sắc.

Trong khung cảnh nhộn nhịp, ánh mắt cô hết lần này đến lần khác vô thức bay về phía Cố Tuấn Xuyên, nhìn gương mặt nghiêng cứng rắn nhưng lúc cười lại sáng sủa của anh.

Lận Vũ Lạc nghĩ anh thế này thật sự vừa khéo. Không quá trưởng thành, cũng chẳng ấu trĩ, không quá trẻ con nhưng lại cực kỳ ngây thơ. Anh chỉ là chính mình, trước giờ chưa từng mù quáng.

Lần đầu tiên Lận Vũ Lạc gặp anh, tưởng anh là trai bao, vì vẻ ngoài của anh quá xuất sắc. Nhưng giờ ngẫm lại, anh có chỗ nào giống trai bao? Rõ ràng là cô nhìn người quá nông cạn.

Nhận thức của cô dành cho Cố Tuấn Xuyên thay đổi theo từng ngày, chẳng thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cuối cùng trong quá trình bên nhau mỗi ngày, nhận ra điểm tốt của anh từng chút một.

Cố Tuấn Xuyên tưởng Lận Vũ Lạc mê mẩn sắc đẹp của mình, bèn nhướng mày với cô. Có lẽ là sắc đẹp thường có, còn anh lại không. Trong bầu không khí thế này, ai đau khổ đến mấy cũng chẳng quan trọng, dù sao buồn thương rồi cũng trôi qua. Con người chỉ cần còn sống, sẽ phải ôm lấy ngày mai.

"Anh biết không? Có một khoảng thời gian em thấy mình rất kỳ cục."

Hôm đó sau khi giải tán, Lận Vũ Lạc nói với Cố Tuấn Xuyên:

"Em muốn kết bạn, nhưng em không biết. Em rất muốn kiếm tiền, nhưng lại không có đường tài vận, em rất muốn du xuân, lại thấp thỏm sợ hãi trước khi xuất phát."

"Vì du xuân phải tốn tiến, mất thời gian?"

"Đúng vậy."

Thế giới này vô cùng thực tế.

Phần lớn những người có thu nhập thấp hoàn toàn không có thời gian, thời gian của họ dùng để làm việc, đổi lấy thù lao tốt hơn đôi chút. Lận Vũ Lạc chính là người như thế. Đồng nghiệp thẩm mỹ viện nghỉ phép, cô lại cắn răng chịu đựng, dài nhất là hơn hai tháng chưa từng nghỉ ngày nào.

"May mà em vĩnh viễn biết bước tiếp theo phải đi đâu."

Cố Tuấn Xuyên lên tiếng. Mục tiêu của Lận Vũ Lạc vĩnh viễn không quá lớn, cô sẽ nhìn trúng quyền hành trực tiếp ra tay là đủ.

"Đây là căn phòng em mà gọi điện cho anh?"

Cố Tuấn Xuyên đi lại xung quanh, phòng này rất nhỏ. Hóa ra Lận Vũ Lạc đã an ủi nỗi sợ hãi của anh ở đây.

"Đúng vậy."

"Tại sao em lại an ủi anh? Khi đó chúng ta chẳng có quan hệ gì cả."

"Em hoàn toàn không muốn an ủi anh. Em chỉ muốn xác nhận anh có chuyện gì khác hay không, tốt xấu gì cũng quen biết nhau."

Lận Vũ Lạc cố ý nói nhẹ nhàng, tất nhiên cô không nghĩ thế. Hôm đó cô vô cùng lo lắng cho Cố Tuấn Xuyên, đến nỗi cho tới hiện tại bản thân cô cũng không rõ nguyên nhân. Cả lần Cố Tuấn Xuyên ngủ quên biến mất, ngay cả văn phúng điếu cô cũng nghĩ xong rồi. Nhưng nếu hỏi cô lý do, cô lại không nói được.

Cố Tuấn Xuyên không thích đáp án này, anh nói:

"Thừa nhận khi đó em quan tâm anh, nghĩa là em ngoại tình trong mối tình kia phải không?"

Lận Vũ Lạc nhìn anh.

"Chẳng biết là ai đã rót cho em mấy quan niệm đó, vì em đang hẹn hò nên phải chặt đứt tất cả mối quan hệ xã giao với người khác giới, nếu không em sẽ là kẻ đê tiện. Cũng không rõ kẻ thần kinh không bình thường nào chụp cái mũ ngoại tình tư tưởng bậy bạ cho người ta."

"Anh đã đếm số chưa Cố Tuấn Xuyên?"

"Đếm rồi."

"Đây là kết quả anh đã đếm ư?"

"Phải."

Cố Tuấn Xuyên ngắt lời cô:

"Anh còn chưa nói hết. Em càng không dám thẳng thắn đối mặt, càng che giấu hợp ý người khác, họ lại càng cảm thấy mình đúng. Họ sẽ luôn chỉ trỏ cuộc đời người khác, mãi đến khi em chết."

"Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Lận Vũ Lạc hạ thấp giọng hỏi anh, sợ người khác nghe thấy tranh cãi vặt vãnh đột ngột kéo tới của họ.

"Điều anh muốn nói là hãy nhìn thẳng vào nội tâm của em. Tình cảm của con người đâu phải đen thì là trắng. Em phủ nhận khi ấy mình quan tâm anh, tương đương với việc khinh nhờn tình cảm giữa chúng ta."

Sự khinh nhờn này, Cố Tuấn Xuyên chẳng muốn chút nào. Anh biết lúc đó Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho anh không phải vì yêu, nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng chỉ muốn xác nhận anh sống hay chết như cô đã nói, đó là tình cảm vô cùng chân thành giữa người với người. Chẳng có gì không thể thừa nhận, tình cảm ấy rất quý giá.


Lận Vũ Lạc không trả lời anh, vì cô nghe thấy tiếng cào cửa. Cô đẩy Cố Tuấn Xuyên bước ra mở cửa, trước khi mở cô quấn chặt quần áo của mình. Cô chỉ mở một khe nhỏ đã có thứ gì đó chui vào. Cô hét một tiếng nhảy lên người Cố Tuấn Xuyên rồi mới quay đầu lại tìm.

Một chú chó ngồi ở đó, lông trên người đông cứng. Mắt tròn sáng lấp lánh, nhìn Lận Vũ Lạc sủa một tiếng, đại khái là cô còn nhớ tôi không?

Lận Vũ Lạc ngơ ngác:

"Cố Tuấn Xuyên, là con chó đó. Nó không bị rạch ngực mổ bụng, nó còn sống."

Lần trước đến đây, trước khi trở về cô đã mơ thấy ác mộng, chú chó hoang mà cô cho ăn bị rạch bụng treo dưới xà nhà, cô buồn bã suốt một thời gian. Cô tưởng nó ngụ ý về cuộc đời rực rỡ của cô, khiến cô lo sợ bất an.

Cô đi tìm đồ ăn cho nó, chú chó ăn ngon lành, ăn xong lại đến đúng vị trí lần trước, kêu một tiếng, nằm bẹp ở đó.

Lận Vũ Lạc quên mất trận tranh cãi ban nãy, cô đột nhiên nhớ đến Ninh Phong. Đã lâu rồi cô chưa liên lạc với anh ấy, không biết anh ấy ở châu Phi có ổn hay không. Bây giờ cô thấy người bị rạch ngực mổ bụng không phải chú chó, cũng chẳng phải cuộc đời rối tung của cô, có lẽ là Ninh Phong.

"Em có thể gửi tin nhắn cho Ninh Phong không?"

Cô hỏi.

"Tại sao lại không?"

Sắc mặt Cố Tuấn Xuyên nghiêm túc:

"Em đã quên lời anh nói ban nãy sao?"

"Em nhớ, em không khinh nhờn tình cảm của anh, em thừa nhận lúc ấy mình lo cho anh vô cùng, nếu hôm đó anh xảy ra chuyện, em sẽ buồn rất lâu rất lâu."

Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho Ninh Phong: Lâu rồi không liên lạc, gần đây anh thế nào? Sức khỏe và công việc có thuận lợi không?

Ninh Phong trả lời cô: Tất cả đều tốt. Lạc Lạc à, đừng lo lắng.

Lận Vũ Lạc yên lòng, nằm cạnh Cố Tuấn Xuyên, giường sưởi rất nóng, cơ thể cô nóng hừng hực.

Lúc môi Cố Tuấn Xuyên tìm đến cô tránh né theo bản năng, sợ bất kỳ tiếng vang nào làm ồn tiếng người khác. Nhưng tay Cố Tuấn Xuyên lại chặn môi cô, từ vành tai chậm rãi lướt dần xuống, Lận Vũ Lạc không đẩy anh được, cảm nhận người bị đặt trên giá nướng trong đêm đen phủ đầy tuyết.

"Em còn thiếu một chiếc áo bông."

"Thiếu cả yếm đỏ."

Giấc mơ kia lưu lại trong trí nhớ của Cố Tuấn Xuyên rất lâu, trong những ngày tháng anh độc thân, thỉnh thoảng lại nhảy ra quất roi anh. Anh nhớ rõ ràng mỗi một cảnh tượng trong mơ, hai vệt nước trên yếm đỏ, là môi anh ngậm lấy như tìm kiếm bảo vật cách lớp tơ lụa. Thò tay vào trong, chính là mềm mại.

Anh xoa rồi bóp vẫn không đã ghiền. Vùi đầu vào đó, chính là mùi thơm tự nhiên của cô. Chóp mũi của anh lướt qua dây lưng mỏng manh, lại dùng răng cắn ra, một mảng tuyết trắng lóa.

Lận Vũ Lạc cắn chăn không dám phát ra âm thanh nào, cả trong lẫn ngoài đều thiêu cháy cô, khiến cả người cô như ngâm trong nước.

Cô thậm chí cảm thấy mình đang bốc hơi nóng, bị Cố Tuấn Xuyên lật xào.

Lúc thế lửa mãnh liệt nhất, móng tay cô cắm vào da thịt anh, thở hổn hển mấy chục lần bên tai anh, mới được sống lại.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, Lận Vũ Lạc bò đến bên cửa sổ vén rèm ra nhìn, một vùng hoang mạc trắng xóa. Gió lạnh lùa vào khe cửa, cô rùng mình, được Cố Tuấn Xuyên bao bọc trong lòng. Mồ hôi nơi gò má anh còn chưa khô, Lận Vũ Lạc giơ tay lau đi giúp anh. Hai người lại thì thầm trò chuyện.

Nói xem đối phương còn điều gì tiếc nuối hay không.

Lận Vũ Lạc bảo cô không có, những gì cô muốn dần dần đều đạt được. Cố Tuấn Xuyên nói anh vẫn còn, trong phòng ngắm cảnh ở Lục Xuân...Lận Vũ Lạc véo cánh tay anh, hai người lại cắn xé nhau.

"Sao đầu óc anh chỉ toàn mấy thứ linh tinh đó vậy!"

"Lận Vũ Lạc em buộc phải thừa nhận, tình d.ụ.c là một phần của tình yêu. Em có từng gặp người đàn ông nào nói yêu em, nhưng lại không cứng được với em không?"

"..."

"Lời thật lòng thôi!"

Hôm sau tuyết lớn lấp cửa. Họ thay sang ủng đi tuyết, buộc chặt miệng ủng, giẫm một loạt dấu chân từ cửa cho đến tận nơi xa. Trên nón, bả vai của họ phủ đầy tuyết. Gió thổi mặt mày đỏ bừng, cười lên lại lộ răng trắng, trông như một đám ngốc.

Cố Tuấn Xuyên đốt vài pháo kép trong tuyết, âm thanh có đôi phần náo nhiệt. Trong làng vẫn còn vài người lớn tuổi đội tuyết ra ngoài chơi với người trẻ tuổi.

Có người hỏi Cố Tuấn Xuyên pháo, Cố Tuấn Xuyên thấy ông lão kia run rẩy, sợ bất cẩn văng trúng, không chịu cho. Bảo ông lão đứng nhìn từ xa. Pháo mang theo tuyết văng vào miệng Cố Tuấn Xuyên, tuyết còn dính bùn, anh phun suốt một lúc. Ai nấy đều bật cười, khắp chốn là niềm vui giản dị.

Đây là ngày cuối cùng của năm 2019.

Dường như Lận Vũ Lạc rất mơ hồ với những sự việc xảy ra trong ngày cuối cùng của mỗi một năm, nhưng ngày hôm nay cô lại nhớ kỹ. Hệt như người lớn tuổi trong làng, có thể buộc miệng kể lại ngày nào đó của năm nào đó đã xảy ra chuyện gì. Chắc chắn phải là một ngày vô cùng đặc biệt.

Lận Vũ Lạc tràn ngập mong chờ lao đến năm mới.

Dẫu cô hoàn toàn chẳng rõ năm tới sẽ xảy ra chuyện gì.

P/S: Năm tới là 2020, là năm dịch bệnh, quá trời ám ảnh