Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 99: Không có trái tim nhân ái




Lý Quân đột nhiên không kịp chuẩn bị nhắc tới mẹ anh, Khương Hành sửng sốt, nghe có chút thương cảm, nhưng quay đầu nhìn bạn trai, phát hiện trên mặt anh đều là ý cười.

Khương Hành: "Mẹ em bà ấy......"

Lý Quân: "Sau này sẽ kể cho anh nghe, đừng lo, chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi."

Khương Hành gật đầu: "Được." Ánh mắt nhìn bạn trai vẫn nhiều vài phần lo lắng và đau lòng.

Khó trách Lý Quân lại không xuất hiện trước truyền thông, thì ra Lý gia vẫn luôn bảo hộ anh rất kỹ, cũng bởi vì anh thiệt thòi hơn các anh em khác một chút.

Mấy người anh muốn cướp chung tổ với Lý Quân, hoàn toàn đem lời của Vương đạo diễn vứt sang một bên. Năm người vén tay áo thiếu chút nữa đánh nhau, cũng may đây chỉ là làm bộ làm dáng, Vương đạo diễn lau lau mồ hôi trên trán, thật là sợ hãi, nếu trong bọn họ có một người bị chút thương tích, ai đứng ra chiu trách nhiệm đây.

Lý Quân và Khương Hành thì thầm xong, tranh chấp của 5 người bên kia cũng đã tới hồi kết, ba vị khách mời nghe đến sửng sửng sốt sốt, đầy đầu đều là ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?

Tận đến khi thùng rút thăm lại lần nữa lóe sáng lên sân khấu, bọn họ mới cảm thấy không bằng ba người bọn họ rút lui, để mấy vị lão đại tự mình rút thăm quyết định ai cùng một tổ với Lý Quân!

Vương đạo diễn chờ bọn họ trò chuyện xong, tiếp tục nói: "Chúng ta tổng cộng có 10 người, chia làm hai tổ, trong thùng rút thăm có hai loại bóng màu xanh và đỏ, bốc được bóng cùng màu thì thành một tổ, sau khi phân tổ xong, chúng ta nói tiếp nhiệm vụ hoạt động ngày hôm nay.

Các vị thiếu gia đều không có ý kiến, bắt đầu bốc thăm, Lý Tấn quyết định bốc sau cùng, Lý Quân từ trước tới nay đều không thích giành trước, liền đem cơ hội nhường cho bốn người anh và ba vị khách mời, Khương Hành đi theo bước chân bạn trai, cũng quyết định cuối cùng mới bốc thăm.

Bốc bóng rất vui vẻ, phân tổ cũng rất nhanh.

Bảy người trước đã phân chia xong rồi, cũng  chỉ còn lại Lý Quân, Lý Tấn, Khương Hành, vở kịch lớn luôn phải đặt cuối cùng.

Hiện tại đội đỏ có bốn người, đội xanh có ba người, trong ba người Lý Quân, chắc chắn có hai người sẽ bị phân vào chung một tổ.

Vương đạo diễn đầu óc xoay chuyển, lập tức thay bọn họ quyết định trình tự rút thăm: "Lý Tấn tới trước?"

Lý Tấn gật đầu: "Được thôi."

Hắn vươn tay rút được bóng xanh, trực tiếp tiến vào đội xanh, hiện tại nhân số hai đội bằng nhau, như vây cũng có nghĩa là Lý Quân và Khương Hành không có khả năng chung một đội.

Hai người nhìn nhau, Lý Quân hỏi Khương Hành: "Anh đoán em sẽ vào đội nào?"

Lý Thấn trực tiếp trả lời thay hắn: "Tiểu Quân, tới đội xanh!"

Đội đỏ là đội của Lục Húc: "Tiểu Quân đương nhiên phải tới đội đỏ."

Lý Tấn: "Đội đỏ là có ý gì, đương nhiên là chung đội với tôi."

Lý Quân cười vươn tay vào trong thùng bốc một quả bóng, tay rút ra, quả bóng nhỏ bị anh nắm chặt trong tay, mọi người đều không nhìn thấy màu của quả bóng.

Anh nói với Khương Hành: "Anh bốc?"

Xem ra Lý Quân là muốn đem cơ hội biểu hiện để lại cho Khương Hành, không hổ là bạn trai, đãi ngộ đúng là không giống nhau.

Khương Hành dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, rút ra một quả bóng, cũng nắm trong tay,  không cho ai xem hết.

Vương đạo diễn ý bảo bọn họ: "Được rồi, hai vị đồng thời mở tay ra, quyết định Lý Quân rơi vào nhà nào!"

Khương Hành thầm nói: Tiểu Quân rõ ràng là nhà mình!

Hai người đồng thời mở tay phải ra, kết quả đã ra!

Lý Quân, tiến vào đội đỏ!

Khương Hành, tiến vào đội xanh!

Lý Tấn: "....." Sao lại là Khương Hành! Vận mệnh không nên đứng ở chỗ anh trai sao?

Lý Quân nhướng mày với anh cả anh, sau đó Lý Tấn nhìn Khương Hành đi về phía mình, nghĩ thầm em trai hắn không phải là muốn hắn chiếu cố tốt Khương Hành chứ, sao có thể!

Khương Hành cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy ánh mắt Lý Tấn nhìn hắn có chút quỷ dị, không phải là vì không được chung đội với Lý Quân nên ghi hận lên người mình chứ, lúc này hẳn là không tái xuất trò gian đùa giỡn hắn chứ.

Đương nhiên, Lý Tấn muốn trêu đùa ai, đó là việc cho dù thế nào cũng không ngừng lại, hắn có thể đa dạng chủng loại, chủ yếu là xem tâm tình của hắn.

Vương đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ với thành viên hai đội, đội xanh phụ trách thái thịt xiên thịt, đội đỏ phụ trách rửa rau củ xiên thành chuỗi, nhiệm vụ hoàn thành là có thể tự do hoạt động, vô luận là nằm võng, chui vào lều trại ngồi quạt nhỏ, hay là đến bên hồ câu cá cũng không có vấn đề gì.

Một đội 5 người, như thế nào cũng có thể trước tiên hoàn thành nhiệm vụ.

5 người đội Lý Quân phân biệt là Lục Húc - Đường Tụng - Đồng Hạo Văn - Lương Chỉ Duyên, còn lại đều ở đội khác.

Khương Hành và Lý Tấn bởi vì việc lúc trước, hiện tại cũng chưa nói được hai câu, khi đối mặt nhau đúng là có vài phần xấu hổ.

Lý Tấn cảm thấy kỹ thuật diễn của mình thật ra khá tốt, lần đầu tiên đã đem Khương Hành tức đến mất trí nhớ, hiện tại lại bị em trai hắn vô tình vạch trần, mình giống như một quả trứng gà luộc bị bóc trần hết vỏ, trống trơn đứng trước mặt Khương Hành.

Mà Khương Hành cũng vì việc lúc trước mà cảm thấy không biết nên có thái độ gì với Lý Tấn, có Lý Quân ở, bọn họ có thể lúng ta lúng túng đứng một chỗ, nhưng hiện tại Lý Quân không ở bên cạnh, hắn liền không biết phải mở miệng như thế nào, đầy đầu óc hắn đều là tư thái ra vẻ "người bao dưỡng" của Lý Tấn, không ném đi được. Đương nhiên, từ một góc độ khác mà nói, không thể không nói người nhà họ Lý trời sinh đã có thiên phú diễn kịch.

Đội đỏ có Lý Quân, công việc của mọi người cũng dễ dàng sắp xếp, xử lý mỗi loại rau củ thế nào, bẻ lá cải như thế nào, cắt miếng như thế nào, xiên thành chuỗi như thế nào đều rất chú trọng, kiến thức nướng BBQ của Lý Quân là do học được từ một vị khách nhân lúc trước, hiện tại cũng coi như có chỗ thực hành.

Nhiệm vụ của đội xanh không coi là quá khó, vì là thịt, tự nhiên cần phải thái rồi mới xiên thành xâu, 5 người không có một ai có thiên phú trù nghệ, càng không nói tới kỹ thuật thái cắt của bọn họ, có thể cắt thịt thành miếng là đã tốt lắm rồi.

Lý Tấn và Khương Hành vốn định kéo Lý Quân tới làm ngoại viện, nhưng tổ tiết mục không cho phép, lại tìm cho bọn họ một đầu bếp chuyên thái thịt nướng của doanh địa, tại chỗ chỉ dạy cho bọn họ, điểm quan trọng là giám sát Khương Hành và Lý Tấn.

Đầu bếp vừa mở miệng liền gọi hai người bọn họ: "Hai vị vừa nhìn đã thấy rất có thiên phú học tập."

Lý Tấn tự tin tràn đầy nói: "Tôi từ nhỏ học thứ gì cũng nhanh."

Khương Hành lại không dám nói gì, bởi vì rất nhiều chuyện chứng minh hắn ở phương diện bếp núc không có thiên phú, nghĩ tới lúc này thật sự bị Lý Tấn qua mặt.

Đầu bếp nói cho bọn họ cần làm như này như này, vô luận là thịt bò hay thịt dê đều có cách làm khác nhau, cánh gà cũng vậy.

Nhưng mà, cánh gà vẫn có chút làm khó các vị khách, lần này liền không an bài vào trong công việc mà bọn họ cần thực hiện.

Thái thịt cũng là chuyện nhỏ, Lý Tấn và Khương Hành chậm rì rì học tập, thật đúng là học ra được tí chút, chân chính khó khăn vẫn là xiên thịt.

Sau khi học xong thái thịt, năm người ngồi xếp hàng, chờ đầu bếp dạy bọn họ xiên thịt bò.

Lý Tấn một bên xiên một bên bị que tre đâm vào ngón tay: "Á, lại bị đâm vào ngón tay."

Khương Hành cũng bị đâm, nhưng hắn lựa chọn im miệng, có một mình Lý Tấn biểu diễn là được rồi.

Lý Tấn thấy Khương Hành nhíu mày liền biết hắn cũng bị đâm, liền nói: "Khương Hành, cậu cũng bị đâm tay à, cho tôi nhìn xem cậu bị sưng hơn  hay là tôi sưng hơn."

Khương Hành: "Chắc chắn là anh, anh hét thảm như vậy."

Lý Tấn cãi sống cãi chết: "Cũng không nhất định, tôi kêu như vậy là để Tiểu Quân nghe thấy, có lòng thương người anh cả này một chút."

Khương Hành: "Vậy sao?" Rõ ràng chính là chết không thừa nhận.

Lý Tấn: "Cậu không tin?"

Hà Uyển Tinh xê dịch sang bên cạnh, sợ một giây tiếp theo Lý Tấn đem chậu thịt nướng ụp lên mặt Khương Hành, cô không muốn bị tai bay vạ gió.

Hai đội viên còn lại của đội họ là Đỗ Tu Vũ và Lan Tân Hoằng, hai người đều là ánh mắt xem náo nhiệt, chỉ lo hai người bọn họ không đánh nhau.

Lan Tân Hoằng cũng là một người  thích xem trò vui không chê chuyện lớn: "Tôi cảm thấy Khương Hành không tin cậu, Lý Tấn, không bằng cậu cứ thừa nhận cậu không bằng người ta là được rồi mà."

Đỗ Tu Vũ: "Đúng vậy, tôi thấy Khương Hành ăn mặc đẹp hơn cậu."

Hà Uyển Tinh: "...." Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng tôi không thể nói.

Khương Hành: Các anh là giúp hay là hại tôi thế!

Lý Tấn bị khiêu khích thành công vẫn cứ muốn xem tay Khương Hành bị đâm đến mức nào, Khương Hành đành phải rửa sạch sẽ tay cho hắn nhìn kỹ càng.

Khương Hành: "Anh cả, nhìn thấy chưa?"

Lý Tấn hừ lạnh, đúng là ngón tay hắn sưng hơn một chút, nhưng hắn chết sống không rửa tay để cho hai người Đỗ Tu Vũ và Lan Tân Hoằng kiểm tra.

Khương Hành cũng không cảm thấy gì, chỉ chơi cùng Lý Tấn một chút mà thôi, dù sao ngón tay của 5 người bọn họ ai cũng bị đâm đến đỏ bừng, ai cũng đừng cười ai.

Sau một lúc cùng chung "hoạn nạn", không khí giữa Khương Hành và Lý Tấn cũng hòa hợp hơn rất nhiều, hai người cũng cố ý không nói tới chuyện ngu xuẩn từng người làm ra rồi đến mức mất trí nhớ hồi trước.

Như bây giờ là tốt rồi!

Đội đỏ có Lý Quân, đã sớm kết thúc nhiệm vụ của bọn họ, giống như dây chuyền sản xuất, rất nhanh liền hoàn thành.

Đội xanh cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ trong tiếng kêu gào của bọn họ, khoảng cách tới lúc nướng BBQ còn một tiếng, thịt và rau củ đã được xiên xong tạm thời đặt trong tủ lạnh của doanh địa để bảo quản, đến giờ lại lấy ra là được.

Hai người Khương Hành và Lý Tấn được giải phóng nhanh chóng chạy về phía Lý Quân.

Lý Tấn là người thân, trực tiếp kéo Lý Quân đi chèo thuyền.

Hồ ở doanh địa rất lớn, có thể câu cá cũng có thể du hồ chèo thuyền.

Tổ tiết mục cũng chưa nói không cho bọn họ đi, nhưng cần phải mặc áo phao cứu sinh, chú ý an toàn.

Ngoài ngạch cũng khiến chương trình có kinh hỉ, một cái thuyền nhỏ có thể hai người ngồi, Lý Quân bị Lý Tấn kéo lên một cái trong số đó.

Lục Hục cũng kéo Khương Hành đi cùng bọn họ để thi đấu xem ai đến bờ đối diện trước.

Bốn người bọn họ chạy cũng nhanh, tổ tiết mục cũng chưa kịp gắn camera lên thuyền của bọn họ.

Lý Quân và Lý Tấn tán gẫu đều là chuyện phiếm, đều là nói tới người trong nhà, cũng còn tốt.

Còn Khương Hành lại không nghĩ rằng người ngồi cùng thuyền với hắn - Lục Húc lại là một người không đơn giản, khi hai người chèo tới giữa hồ, Lục Húc nói cho Khương Hành: "Nếu cậu không xuất hiện, tôi nghĩ tôi sẽ theo đuổi Tiểu Quân."

Tay Khương Hành run lên, động tác chèo thuyền cũng sai lệch: "Cái gì?"

Lục Húc nhẹ nhàng khuấy động máy chèo, lại lặp lại một lần nữa: "Tôi nói theo đuổi Tiểu Quân."

Khương Hành nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì: "....." Giả đi?

Lục Húc: "Có điều chúng tôi quá quen thuộc, cậu ấy hẳn không có loại tình cảm kia với tôi. Lần này tham gia chương trình của các cậu, cũng là tôi đề nghị, đi thăm dò cậu cũng là tôi đề nghị, chỉ là không nghĩ tới xảy ra chuyện, tôi phải xin lỗi cậu và Tiểu Quân."

Khương Hành: "Tiểu Quân biết anh thích em ấy không?"

Lục Húc: "Chắc là biết, cậu ấy rất thông minh. Nhưng tôi biết cậu ấy sẽ không tiếp nhận tình cảm của tôi, nên vẫn luôn lựa chọn không nói. Tôi nghĩ, nếu trong chương trình phát hiện các cậu không ở bên nhau, tôi sẽ chủ động nói tới một chút."

Khương Hành: "Vậy anh không cần nghĩ." Hiện tại hắn còn cảm thấy rất bất ngờ: "Ngoài ra, tôi sẽ tiếp nhận lời xin lỗi của anh, tôi tin các anh vẫn luôn rất yêu thương Tiểu Quân."

Lục Húc cười cười nói: "Lại nói cho cậu một tin, Tiểu Quân có một người mà cậu ấy thích mười mấy năm."

Khương Hành thời thời khắc khắc thể nghiệm sẽ bị chia rẽ: Tôi biết, đám anh trai các anh không một ai có trái tim nhân ái, đây mới là mục đích anh ngồi cùng một chiếc thuyền với tôi phải không!