Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 93: Tiết lộ




Khương Hành biết câu cá từ rất sớm, khi đó hắn đang trong thời kỳ bước ngoặt cuộc đời, ba mẹ hắn vừa ly hôn, hắn một mình mỗi ngày đều cảm thấy cực kỳ bực bội, ông nội hắn nhận ra hắn phiền não, liền mang hắn đi câu cá cùng, không nghĩ tới thường xuyên qua lại, còn phát hiện hắn rất có thiên phú câu cá.

Hắn cũng không nghĩ tới Lý Ngạn vừa tới khách sạn được một ngày đã đưa hắn đi ra ngoài câu cá cùng, Lý Quân hẳn là biết hắn sở trường ở mặt này, cũng không lo hắn bị anh hai treo lên đánh, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, bị treo lên đánh dĩ nhiên lại là Lý Ngạn.

Hiện tại Lý Ngạn nhìn Khương Hành càng thêm không vừa mắt, nhưng mặc dù Khương Hành có lợi hại hơn mình như thế nào, hắn vẫn không muốn thừa nhận Khương Hành được Lý Quân yêu thích, em trai hắn tốt như vậy cùng ai mà chả được, sao lại là Khương Hành chứ, không nghĩ ra.

Lý Ngạn nghĩ không rõ, Khương Hành cũng không suy nghĩ cẩn thận, dù sao hiện tại hắn chỉ có một nửa ký ức, còn một nửa chưa có trở về, hai phần quan trọng nhất, một phần là ký ức lúc ban đầu hắn yêu Lý Quân, một phần là về Lý Quân ôm người đàn ông kia, không nhớ ra nhiều về hai phần ký ức này.

Nếu hỏi Lý Quân, lại có vẻ mình giống như không tin anh, cho nên Khương Hành kỳ thực cũng không có tự tin như trong tưởng tượng, hắn rất sợ bản thân không tiếp tiếp tục đi cùng Lý Quân, chỉ sợ có người đàn ông khác ưu tú hơn mình cướp anh đi.

Không được, hắn không thể dao động, hắn phải có lòng tin với Lý Quân, hắn phải tin tưởng  bạn trai của mình!

Lúc trước phát hiện Lý Quân ưu tú, vốn tưởng rằng chỉ có mình mình nhận ra, hiện tại mới phát hiện Lý Quân ưu tú không chỉ là bản thân, mà còn liên quan tới bối cảnh gia đình anh, nếu đổi lại giới tính, hắn tương tự giống như phượng hoàng nam cưới được con gái phú hào, hoặc là nữ nhân nghèo khó được gả vào hào môn.

Cảm giác tồn tại của Lý Ngạn thật sự quá mạnh, hắn muốn xem nhẹ cũng không được, nhưng bản thân cũng không thể nhân nhượng đối phương mãi, đôi khi cũng phải triển lãm một chút tài năng của mình cho đối phương thấy, nếu không sẽ bị xem nhẹ, hắn bị xem nhẹ, mặt Tiểu Quân cũng không quang.

Chẳng qua, hiện tại nhìn sắc mặt không tốt của Lý Ngạn, không phải là mình biểu hiện quá mức nghiền áp đối phương, khiến hắn tức giận đến hôn mê chứ, phải biết rằng Lý Ngạn còn rất mang thù.

Câu cá chính là cả một quá trình, ngay từ đầu, hai người còn cố y so xem ai câu được nhiều hơn, về sau, hai người tách vị trí ra câu, đối mặt với đập nước suy nghĩ sâu xa, ngay cả nhân viên tổ tiết mục cũng đều cực kỳ an tĩnh, ai cũng không dám đi quấy rầy hai vị đang âm thầm phân cao thấp.

Sau khi bình tĩnh lại, cá hai người câu được cũng dần nhiều lên, tối nay ăn toàn ngư yến cũng không có vấn đề.

Ngày hôm qua ăn gà, tối nay ăn cá, hình như cũng không có gì không đúng.

Hai người buổi trưa ăn sushi và cơm nắm Lý Quân làm.

Lý Ngạn cũng coi như đã nhận ra Khương Hành thật ra là một người có thể bình tĩnh lại tâm tình, đừng thấy hắn ngày thường cứ hay làm một vài việc ngốc, nhưng cũng chỉ là ở trước mặt Lý Quân, chân chính gặp được người ngoài, tựa hồ vẫn còn coi là bình thường, Tiểu Quân thích người đơn thuần một chút cũng tốt, không thích gây chuyện, chuyên tâm với một người, ít phải lo lắng cũng tốt.

Khương Hành đưa sushi cho Lý Ngạn: "Đây, anh hai, nếm thử sushi này xem."

Lý Ngạn nghĩ thầm đều là Tiểu Quân nhà hắn làm, ăn cũng không sao, tiếp nhận sushi, một miếng ăn xong.

"Tiểu Quân làm cái gì cũng ngon." Lý Ngạn hào phóng chia cho Khương Hành một nắm cơm: "Cho cậu một cái."

Khương Hành đã sớm thèm cơm nắm trong hộp của Lý Ngạn, cực kỳ đáng yêu: "Cảm ơn, anh có muốn ăn kèm dưa muối không, là Tiểu Quân muối lúc trước, lần trước em về thành phố khám bệnh, mang theo một chút tới."

Lý Ngạn: "Mau lấy ra, Tiểu Quân cũng không phải lấy cho một mình cậu."

Khương Hành mở cái hộp nhỏ Lý Quân đựng cho hắn, hai người ngồi trên bàn cơm nhỏ lầm thời dựng lên chia sẻ dưa muối, sushi, cơm nắm, ăn đến tận hứng, không hẹn mà cũng nghĩ: "Sushi/cơm nắm Tiểu Quân làm thật ngon, dưa muối cũng rất hợp với cơm.

Có một bữa cơm hữu nghị, quan hệ của Lý Ngạn và Khương Hành cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Cơm trưa qua đi, hai người cũng không nghỉ ngơi, ngồi lại ghế gấp nhỏ của mình tiếp tục câu cá.

Khương Hành cố ý thả chậm tốc độ, đem cá lớn giữ lại trong thùng nước, đem cá nhỏ ném lại trong đập nước, số lượng cá trong thùng cũng gần gần với Lý Ngạn. Trước khi về khách sạn, Lý Ngạn nhìn thấy thành quả của Khương Hành không khác mấy với mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Khương Hành thấy thế nghĩ thầm, thì ra lấy lòng anh hai vợ cũng không có gì khó.

Trên đường về, đề tài nói chuyện của Lý Ngạn và Khương Hành vẫn xoay quanh Lý Quân, nhưng mà, sau đó đề tài của bọn họ không biết tại sao lại hướng về phía chó chó mèo mèo.

Làm ảnh đế, kỹ thuật diễn của Khương Hành vẫn không chê được, hiện tại hắn và Lý Ngạn cũng coi như quen thuộc, nên cũng không sợ, cảm thấy kỳ thực hắn và vẻ ngoài lãnh khốc có chút chênh lệch, bản chất Lý Ngạn cũng là người dễ ở chung.

Khương Hành tỏ ra yếu thế trước với Lý Ngạn: "Cũng không biết vì sao, em khi còn nhỏ vẫn luôn không được chó mèo yêu thích, chúng nó nhìn thấy em liền thích trốn đi."

Lý Ngạn tán gẫu với Khương Hành cũng không tệ lắm, đối với vấn đề này cũng rất buồn rầu: "Tôi cũng giống cậu, rõ ràng đối xử rất tốt với chúng nó."

Khương Hành: "Chẳng lẽ trên người em có mùi vị gì khiến chúng không thích sao? Em cảm thấy em rất bình thường."

Lý Ngạn: "Tôi cũng vậy, mỗi lần ở cùng Tiểu Quân, chó mèo đều nguyện ý ở chung với em ấy, cách tôi rất xa."

Khương Hành: "Đúng đúng đúng, em cũng giống vậy. Hiện tại có thể ôm cũng chỉ có Hạt Cát."

Lý Ngạn: "Hạt Cát là con vịt các cậu nuôi kia sao?"

Khương Hành: "Đúng vậy, nó rất đáng yêu, em nói cho anh, nó rất dính người, khi chọc bụng nhỏ của nó, nó sẽ duỗi chân đá người, nhưng mỗi lần nó đều không đá đến em."

Lý Ngạn: "Nghe có vẻ chơi rất vui." Hắn quyết định sau khi về khách sạn cũng thử xem, chó mèo không được, vịt con hẳn là không có vấn đề.

Chỉ với đề tài động vật nhỏ, hai người tán gẫu cũng rất không tồi, Khương Hành vì xoát cảm tình, đem tất cả những lần vô duyên với động vật từ nhỏ cho tới lớn đều lộ ra hết, Lý Ngạn cũng chia sẻ cho hắn mấy cái, ngày hôm  nay tổ tiết mục thu hoạch được không ít.

Hai người tới gần chạng vạng mới trở về, Lý Quân đã sớm gọi điện hỏi qua khi nào bọn họ về, vì quan tâm tới cảm xúc của anh hai, cuối cùng Lý Quân vẫn lựa chọn gọi điện cho anh hai anh, còn Khương Hành, là người của anh, sau này lại dỗ dành là được rồi.

Khi trở lại khách sạn, hai người phát hiện trong ngoài khách sạn đều trở nên rực rỡ, dưới sự dẫn dắt của Lý Quân, các khách mời ở lại khách sạn đem tất cả bình hoa trong khách sạn thay hoa mới vào hết, cây cảnh lúc trước cũng dọn ra hành lang bên cạnh sân sau.

Khương Hành hỏi Lý Quân: "Là chủ ý của em à?"

Lý Quân nói: "Không hẳn, em cùng mọi người thương lượng cùng nhau làm, Đồng Hạo Văn vừa tới, có ý tưởng mới cho khách sạn, chúng em thương lượng một lát, cảm thấy đề nghị của cậu ấy không tồi, liền đổi vị trí cho một vài chậu cây, nhìn có phải thoải mái hơn rất nhiều không?"

Khương Hành: "Bình hoa không tồi, phòng khách đều là em bố trí à."

Lý Quân gật đầu: "Đúng vậy."

Khương Hành cho anh một ánh mắt vẫn là em lợi hại nhất, phải cho Lý Quân làm ông chủ khách sạn mới đúng, hắn chỉ cần làm một con cá mặn đi chấp hành nhiệm vụ là được rồi, bạn trai lợi hại cũng là mình lợi hại nha!

Lý Ngạn cũng không tiến hành đánh giá khách sạn, mà là nói cho Lý Quân, hôm nay bọn họ câu được hai thùng cá, nhìn xem xử lý như thế nào.

Lý Quân nhìn hai thùng cá nước ngọt, trong thùng Khương Hành câu còn có một con rùa đen: "Sao ngay cả rùa đen anh cũng câu được thế?"

Khương Hành vớt rùa đen lên đưa cho anh xem: "Để làm bạn với Hạt Cát."

Lý Ngạn: "......" Tiện nhân Khương Hành, lén lút câu được rùa đen thế mà không nói cho hắn, còn cầm đi lấy lòng Tiểu Quân, chiếm được Tiểu Quân chú ý.

Khương Hành thật đúng là không nghĩ nhiều như vậy, sau khi hắn câu được rùa đen vốn dĩ muốn khoe với Lý Ngạn một chút, nhưng suy xét tới đối phương đang nghiêm túc câu cá, hắn liền trước cất rùa đen vào thùng, sau đó liền quên mất chuyện này. Khi Lý Quân nhắc tới rùa đen, hắn mới nhớ ra mình còn câu được một con rùa đen.

Lý Quân: "Em mang nó ra sân sau, ở đó có cá tôm."

Khương Hành: "Được, dù sao cũng có thể chơi chung."

Đồng Hạo Văn vừa lúc có ở đây, hắn chủ động đề nghị: "Khương lão sư, để em mang cho, vừa lúc em cũng ra sân sau."

Lý Quân và Khương Hành đều không cự tuyệt, trực tiếp đưa rùa đen cho hắn, tiểu tử rất biết đạo lý, biết tự tìm việc cho mình, còn không ảnh hưởng tới người khác.

Nhưng hiện tại chỉ còn lại một vấn đề: "Cá này xử lý thế nào? Buổi tối có thể vớt mấy con nấu canh, lại rán mấy con nếm thử, chắc chắn cũng còn dư lại nửa thùng, tối nay không xử lý, phòng bếp ngày mai sẽ cực kỳ thối."

Khương Hành trước kia câu được cá đều trực tiếp cho đi: "Cho vào tủ lạnh không được sao?"

Lý Quân: "Vậy cũng phải xử lý trước."

Khương Hành: "Để anh làm cho, em dạy anh mổ bụng cá thế nào đi."

Lý Ngạn:"Ừ, anh cũng có thể giúp một chút, dù sao cũng là anh tự mình câu."

Lý Quân hỏi hắn: "Anh hai, hay là anh mang về ăn đi."

Lý Ngạn lắc đầu: "Trong nhà đã có rất nhiều cá rồi." Đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Đây không phải là lý do em không muốn về nhà ở đấy chứ."

Lý Quân cười nói: "Anh còn biết mỗi lần em về đều bị ăn cá."

Lý Ngạn: "....." Cho nên em không thích về nhà là do anh gây nên sao?

10 phút sau, dưới sự chỉ đạo của Lý Quân, Lý Ngạn và Khương Hành ở trong phòng bếp giết cá, đập ngất cá sau đó đánh vảy cá, sau đó lại xử lý nội tạng, sau khi rửa sạch sẽ, đều giao cho Lý Quân rán thành khúc cá có thể để lâu.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ khách sạn đều tràn ngập mùi cá.

Hai vị lão đại của khách sạn không chỉ biết câu cá, còn học được xử lý cá, đúng là nam nhân tốt điển hình nha.

Nhưng ai biết Khương Hành và Lý Ngạn hiện tại thành anh em cùng cảnh ngộ, mùi cá bốc lên khiến bọn họ đau cả đầu, càng buồn bực hơn là bọn họ còn phải thường thường bị Lý Quân đâm chọt vài câu.

"Về sau câu cá, trước tên nên suy nghĩ xem xử lý thế nào, đừng chỉ nghĩ mỗi mang về, trong nhà ăn không hết."

Khương Hành cảm thấy Lý Quân có khả năng là nói cho hắn nghe, lập tức xin lỗi: "Thực xin lỗi, anh sai rồi."

Lý Ngạn: "......" Lại để Khương Hành đoạt trước: "Cũng không nghĩ tới sẽ như thế này, trước kia trong nhà đều có người xử lý."

Lý Quân: "Vậy các anh phải cố gắng lên, tranh thủ trong vòng ba ngày không cần ăn cá."

Lý Ngạn đột nhiên thả lỏng một chút, vì sáng ngày mai hắn liền rời khỏi khách sạn.

Lý Quân đương nhiên biết suy nghĩ may mắn của Lý Ngạn, anh chủ yếu là nói cho Khương Hành nghe, dù sao về sau cùng nhau sinh sống vẫn là hai người bọn họ, Lý Quân thật không muốn mỗi ngày xử lý cá, cũng may Khương Hành không có hứng thú quá mãnh liệt với câu cá.

Ba người Hà Uyển Tinh buổi tối được ăn bữa tiệc toàn cá.

Có canh cá, cá sốt, cá hấp, cá rán.....

Bữa tối sáu người, cũng ăn không hết bao nhiêu, tủ lạnh còn hơn một nửa.

Khi Lý Quân buông đũa nói: "Mọi người cố gắng lên, có lẽ ngày kia chúng ta có thể ăn hết."

Khương Hành: "......" Hắn hiện tại vô cùng hối hận, vì sao lại muốn ganh đua ai câu nhiều cá hơn với Lý Ngạn làm gì, phải không câu được con nào mới đúng.

Hắn không muốn mỗi ngày đều ăn cá, bữa bữa ăn cá, nói chuyện sẽ đều là mùi cá đi!

Kết thúc bữa tối, ba người trẻ tuổi ở trong phòng bếp thu dọn bát đũa, Khương Hành  và anh em Lý Quân ngồi ở phòng khách uống trà.

Thấy Khương Hành phải ăn cá một tuần, Lý Ngạn lặng lẽ lộ ra cho bọn họ một tin tức: "Buổi sáng ngày mai anh sẽ bay đi, hai đứa không cần tiễn anh, nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tốt tâm lý để nghênh đón đợt khách nhân tiếp theo của khách sạn các cậu đi."

Lý Quân suy nghĩ rồi cười khẽ ra tiếng, trái tim Khương Hành lộp bộp mà nhảy hai cái, ai, ai sẽ tới!

- -------------

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Ai tới cũng không ảnh hưởng tôi và Tiểu Quân nói chuyện yêu đương!

Lý Quân:......

Người thần bí: Vậy sao?