Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 85: A?




Bí: Cảm ơn các thím đã soát hộ lỗi chính tả nha |( ̄3 ̄)|, sau khi sửa lỗi xong tui sẽ xóa comment đó để tránh có thím vào trách sao cứ thấy bình luận toàn sửa lỗi chính tả |( ̄3 ̄)|

Biên đạo và Vương đạo diễn nhất trí cho rằng, vẫn là Khương lão sư không đáng tin tự bộc tương đối thú vị!

Đáng tiếc vấn đề bọn họ chuẩn bị còn chưa đủ toàn diện, bằng không có lẽ còn có thể đào thêm nhiều vấn đề hữu dụng một chút.

Sau khi Lý Quân nghe thấy Khương Hành nói ra câu kia, liền đứng ở tại chỗ, anh cũng không định rời đi.

Lời đã nói tới mức này, anh tránh đi có ý nghĩa gì sao?

Anh quang minh chính đại đứng ở hành lang nhìn Hạt Cát bơi lội trong ao nhỏ.

Lý Quân không đi xa, Vương đạo diễn cũng không thèm để ý, anh và Khương Hành cái gì nên nói hay không nên nói đều đã nói ra tương đối rồi.

Dù sao quan hệ đã cho hấp thụ ánh sáng trước màn ảnh, cũng không cần lại che che đậy đậy, trong quá trình phỏng vấn cũng không có gì không thể nghe.

Có Lý Quân ở bên cạnh nhìn chằm chằm, khi trả lời Khương Hành thả chậm tốc độ, mỗi một câu hỏi của biên đạo hắn đều tự hỏi ba giây sau đó mới trả lời, không có câu hỏi yêu cầu cao độ, dù sao vấn đề lớn nhất đã giải quyết.

Đang nghĩ ngợi sắp kết thúc rồi, Khương Hành đột nhiên nghe được biên đạo hỏi hắn: "Khương lão sư, anh có phải có chút sợ vợ hay không?"

Khương Hành lập tức liền nghĩ tới động tác híp mắt của Lý Quân khi anh tức giận, nói: "....Đừng nói linh tinh, không thể nào."

Lý Quân dựa vào cây cột trên lan can, mặt mày đều là ý cười, sợ vợ? Ai biết được.

Nghe xong trong chốc lát, Lý Quân liền tiến vào phòng bếp đi trở về sảnh ngoài rồi lại tiến vào phòng bếp.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh đứng trước tủ lạnh không biết đang thảo luận điều gì.

Lý Quân hỏi bọn họ: "Làm sao vậy?"

Hai người nhìn anh giống như nhìn thấy vị cứu tinh.

Hà Uyển Tinh nói: "Đang thương lượng cơm chiều ăn cái gì."

Lý Quân: "Tối nay hai em định chuẩn bị phụ trách bữa tối sao?"

Lương Chỉ Duyên: "Là có ý này, bọn em đã soạn sẵn thực đơn rồi."

Lý Quân: "Vậy hai đứa cố lên, anh sẽ không tham gia."

Hà Uyển Tinh: "Anh Quân, ngẫu nhiên cũng cho bọn em độc lập một chút."

Lý Quân cười nói: "Được, vậy anh đi xem thời sự đây."

Anh rời khỏi phòng bếp, tối nay không cần xuống bếp, nên cũng vui vẻ.

Mới vừa mở tivi lên, Hà Uyển Tinh liền cầm một bó rau cần chạy ra hỏi anh: "Anh Quân, Khương lão sư có ăn kiêng gì không."

Lý Quân nhìn bó rau cần to to, nói: "Không có, rau cần này vừa lúc thích hợp anh ấy." Chuyên dùng cho giảm béo và chữa trị sau khi bị tiêu chảy.

Hà Uyển Tinh ngây thơ không cho rằng Khương Hành thật sự không ăn kiêng thứ gì, dù sao có ăn kiêng thì sao chứ, có anh Quân ở đây, Khương lão sư không ăn cũng phải ăn, nghe Lý Quân là được rồi.

Chỉ một lát sau, Khương Hành đã quay xong phỏng vấn trở lại.

Thấy Lý Quân một mình ngồi trên sô pha nghiêm túc xem tin tức, liền ngồi xuống cạnh anh, dùng khuỷu tay chạm chạm anh.

Sau khi công khai, cả người đều trở nên thả lỏng, lúc trước vô tình cố y muốn tránh đi tiếp xúc tứ chi, hiện tại cũng không cần quan tâm!

Hắn muốn dựa liền dựa, muốn ôm liền ôm, muốn hôn...thôi, cái này không thể biểu diễn ở trước mặt người khác được.

Tầm mắt Lý Quân từ tivi chuyển tới mặt Khương Hành: "Sao thế?" Vẻ mặt khoe khoang, cực kỳ thiếu đánh.

Khương Hành lắc đầu: "Không có gì."

Lý Quân: "À, vậy em tiếp tục xem tin tức." Nhìn thấy Khương Hành tâm tình của anh sẽ cực kỳ tốt.

Khương Hành nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, vẻ mặt ý cười: "Ừ"

Kỳ thực 10 phút trước Khương Hành đã phỏng vấn xong, nhưng hắn vẫn tốn chút thời gian để tiêu hóa một chút.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, trong đầu hắn lại bổ sung một đoạn ký ức.

Đó là vào một buổi tối mùa đông, hai người ăn cơm xong, sau đó lại tới một quán bar, Khương Hành thổ lộ ba lần với Lý Quân, cũng bị từ chối ba lần, hắn không chút nhụt chí lại lần nữa hẹn Lý Quân buổi tối đi Blue uống một chén.

Vừa lúc này ở Blue cũng có ca sĩ hát, Khương Hành lại lần nữa lấy hết can đảm muốn thổ lộ, hắn thật sự rất thích Lý Quân, thích nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh khi đóng phim, thích cảm xúc bình đạm của anh khi đối diện với mọi thứ, thích bộ dáng đáng yêu của anh khi dối diện với mặt tường phát giận, còn có rất rất nhiều thứ, bản thân đều nhớ rõ, thích nhất vẫn là nụ cười bất đắc dĩ của anh với hắn, cũng thích ánh mắt trợn trừng của anh với mình, rất đáng yêu, muốn mỗi ngày đều nị oai ở bên anh, không đi đâu hết.

Nhưng mà, Khương Hành không rõ vì sao Lý Quân lại không đồng ý cho mình theo đuổi.

Thân phận diễn viên của hắn không phải lý do để Lý Quân từ chối hắn, cho nên bị từ chối ở phương diện nào?

Khương Hành đi thương lượng với ông chủ Blue một chút, hắn muốn lên sân khấu biểu diễn một bài hát vì người mình thích, bài hát đó tên , bài hát này là hắn ngẫu nhiên nghe được khi lái xe, mỗi một câu mỗi một ca từ đều viết lên tâm khảm của hắn, đây là cảm thụ khi hắn mới gặp Lý Quân, nhìn thấy thì hoảng hốt, không nhìn thấy thì trái tim lại càng hoảng hốt hơn, muốn mỗi giây mỗi phút đều đắm chìm trong buồn vui sướng khổ của anh, kể cả trong giấc mơ cũng vẫn như vậy.

Hắn thật sự trút hết tình cảm vào bài hát này, hắn hi vọng Lý Quân có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, nghe thấy chân tình của hắn đối với anh.

Sau khi hát xong bài hát này, Lý Quân cũng không trực tiếp tỏ thái độ với hắn, cũng không khen, ngược lại bị hắn chăm chú nhìn một hồi lâu.

Lúc ấy bọn họ đang làm việc tại thành phố điện ảnh, tới chính là quán bar ở gần đó. Lúc ây, Lý Quân ở một căn phòng giá rẻ, khi trở về, gió đêm thổi lên mặt hai người, ẩn ẩn có xu hướng hạ tuyết, Khương Hành cởi khăn quàng cổ của mình xuống vây quanh trên cổ anh.

Khương Hành cực kỳ áy náy: "Xin lỗi, lạnh như vậy còn gọi em ra ngoài."

Lý Quân tiếp nhận khăn quàng cổ và sự quan tâm của hắn, lắc lắc đầu: "Không có việc gì."

Khương Hành nói: "Ngày mai anh sẽ đưa cơm tối cho em, em đừng tùy tiện ăn cơm hộp, không tốt cho cơ thể."

Lý Quân nhíu mày: "Tôi biết, bên ngoài quá lạnh, anh ở khách sạn nghỉ ngơi thì tốt hơn, đừng ra ngoài."

Khương Hành: "Nhưng mà anh muốn đưa, không muốn thấy em ăn cơm hộp nguội lạnh."

Lý Quân vùi mặt mình vào khăn quàng cổ vẫn còn nhàn nhạt hơi ấm của Khương Hành, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.

Khương Hành đưa anh tới cửa khách sạn, khi đang chuẩn bị xoay người rời đi, Lý Quân đột nhiên túm chặt áo khoác của hắn.

Lý Quân: "Khương Hành, khoan đã."

Khương Hành nghi hoặc quay đầu lại, Lý Quân kéo hắn tới một góc mà camera theo dõi không chiếu tới được, đem khăn quàng cổ của hắn quàng lại trên cổ Khương Hành, cũng nhanh chóng hôn một cái lên môi hắn: "Ngủ ngon."

Động tác liên tiếp diễn ra, Khương Hành đã ngây dại, chờ tới khi hắn lấy lại tinh thần, Lý Quân đã sớm chui vào khách sạn.

Tuy nhiệt độ bên ngoài khách sạn đã là 0 độ, nhưng trong lòng hắn lại nóng rực, giống như pháo hoa liên tiếp nổ tung, hắn không kiềm nén được nhếch miệng cười ra tiếng, hắn muốn hét to!

Cậu, cậu ấy đồng ý mình rồi!

Cậu, cậu ấy còn hôn mình!

Từ giờ trở đi, mình cũng là người có bạn trai!

Cao hứng một cái, không cẩn thận liền sặc một ngụm gió.

Khương Hành ở dưới lầu đang trong hưng phấn nhìn thấy phòng Lý Quân ở sáng đèn lên, Khương Hành mới xoay người rời đi, nếu còn tiếp tục đứng đây Lý Quân sẽ nhìn thấy bộ dáng cười ngây ngô của hắn, bạn trai thật vất vả mới theo đuổi được, đột nhiên đổi ý thì phải làm sao, kiên quyết không thể để loại chuyện như vậy xảy ra!

Sau khi hắn trở lại khách sạn, ở trên giường quay cuồng một buổi tối, hứng phấn tới mức không ngủ được, vẫn luôn nghĩ tới việc sắp xếp thêm một phòng cho Lý Quân ở khách sạn mình đang ở, không biết cậu ấy có đồng ý hay không, cũng không biết phương tiện sưởi ấm của căn phòng khách sạn giá rẻ kia có được không.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn giống như thường ngày mặc vào võ trang hạng nặng đi mua bữa sáng cho Lý Quân, Lý Quân thích nhất là bánh bao nhỏ của cửa hàng "Bánh bao nhỏ đỏ tía" này, còn phải đi sớm một chút, bằng không muộn một chút thì phải xếp hàng, phung phí rất nhiều thời gian, lại đứa tới khách sạn Lý Quân ở, bánh bao nhỏ và sữa đậu nành đều lạnh, hắn phải cho Lý Quân ăn bánh bao nhỏ nóng hôi hổi mới ra lò.

Đưa bữa sáng một quãng thời gian, Lý Quân cũng biết thời gian hắn tới đây, nhìn thấy mũi và gương mặt đông lạnh đến hồng hồng của hắn, đưa cho hắn một cái bình giữ nhiệt màu đen: "Cho anh."

Sau đó mang theo bánh bao nhỏ và sữa đậu nành Khương Hành đưa đi tới đoàn phim.

Hai người cũng chưa nói với nhau được quá hai câu liền bắt đầu từng người bận rộn, Khương Hành mang theo bình giữ nhiệt Lý Quân đưa nhanh chóng rời đi, lại trở lại khách sạn mình ở, chờ trợ lý gọi hắn ngồi xe bảo mẫu tới đoàn phim.

Khương Hành ôm bình giữ nhiệt màu đen mà Lý Quân cho hắn yêu thích không buông tay sờ soạng cả một buổi sáng, lúc nghỉ ngơi khi đóng phim cũng không buông, còn không ngừng khoe với người khác về cái bình giữ nhiệt hắn mới có.

Các ngươi thấy không?

Bình giữ nhiệt bạn trai tôi đưa cho tôi, cậu ấy lại pha trà hoa cúc cho tôi, bỏ thêm chút mật đường, uống cực kỳ ngon!

Các ngươi chắc chắn không biết!

Các ngươi đừng thấy nó bình thường, nó thật sự tràn ngập tình yêu!

Hắn cho rằng không đuổi kịp Lý Quân, nhưng vận khí đổi thay, cuối cùng Lý Quân cũng tiếp nhận hắn!

Lúc này Lý Quân đang xem bản tin thời sự đưa tin nước M lại phát sinh sự kiện đấu súng, khi hắn nghiêng đầu lại phát hiện Khương Hành đang ôm gối đầu, khóe miệng mang theo ý cười ngây ngô, hoàn toàn không có hình tượng gì để nói.

Lý Quân đẩy đẩy hắn: "Anh đang nghĩ tới cái gì thế?" Kỳ thực anh càng muốn hỏi hắn đang tư cái gì xuân.

Khương Hành từ trong hồi ức tỉnh lại: "Nghĩ tới một vài việc khi em đáp ứng anh lúc ấy."

Lý Quân: "Nhớ ra?"

Khương Hành gật đầu, hắn che lại mic tiến tới gần bên tai Lý Quân: "Em vì sao lại đột nhiên đồng ý anh thế, là vì anh hát bài hát kia sao?"

Lý Quân gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Bài hát kia chỉ là một loại cảm xúc, có lẽ chỉ là một cái mở miệng, chủ yếu vẫn là vì trong quá trình theo đuổi Khương Hành làm rất nhiều chuyện.

Khương Hành khó hiểu: "Có ý gì? Vừa đúng vừa không?"

Lý Quân cười nhìn hắn: "Anh nghĩ không ra là được rồi."

Khương Hành: "......" Xem ra bạn trai không muốn nhắc tới điều này trước mặt tổ tiết mục.

Buổi tối, bữa tối của hai người chính là bản tiến hóa của Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên, hương vị lại có tiến bộ, miệng Khương Hành kén chọn như vậy cũng không nói thêm câu mặn hoặc nhạt, đại khái hắn cả buổi tối đều thất thần, không biết suy nghĩ điều gì.

Bàn ăn chỉ có bốn người bọn họ, đột nhiên có vẻ hơi đơn bạc, nhưng lại thực bình thường.

Lý Quân không thích nói chuyện khi ăn cơm, Khương Hành cũng giống như đang trong trạng thái suy tư, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đành phải ngoan ngoãn ăn cơm.

Ăn xong cơm tối, Lý Quân và Khương Hành cùng nhau thu dọn bát đũa và phòng bếp.

Hai người đứng song song cạnh bệ rửa rửa sạch bát đũa.

Lý Quân đột nhiên hỏi Khương Hành: "Nhớ việc em đồng ý với anh, mà không nhớ tới việc anh trộm đưa đồ ăn thức uống cho em sao?"

Khương Hành: "Nhưng những cái đó đều là việc nhỏ, anh suy nghĩ có việc gì to lớn xảy ra khiến em có thay đổi cái nhìn về anh."

Lý Quân lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ, chỉ cười cười: "Anh tiếp tục nghĩ đi đi."

Khương Hành: "......" Thứ hắn có thể nghĩ đến đều nghĩ rồi, rốt cuộc còn có cái gì chưa nghĩ tới.

Khương Hành nghĩ chính là bản thân đã làm việc gì to lớn đối với Lý Quân, nhưng cái Lý Quân nghĩ lại không phải cái này, hoàn toàn ngược lại, Lý Quân là bị từng chút quan tâm nho nhỏ của Khương Hành đả động.

Theo đuổi từ mùa hè cho tới mùa đông, đủ để cho Lý Quân thấy rõ quyết tâm và cách làm người của Khương Hành.

Đối với theo đuổi của Khương Hành, ban đầu Lý Quân chỉ cho rằng hắn là xuất phát từ cảm giác mới mẻ và lòng hiếu kỳ đối với mình, anh không hiểu biết về Khương Hành, tự nhiên sẽ không đồng ý cho hắn theo đuổi, huống chi phương thức Khương Hành xuất hiện cũng không tốt đẹp như Lý Quân tưởng tượng, đương nhiên, đây có khả năng liên quan tới công việc của hắn, không lặng lẽ đi theo anh, trộm quan sát anh, cũng không thể quang minh chính đại kéo anh đi nhà ăn hẹn hò, một giây nếu bị phóng viên chụp được, hương vị giữa hai người liền thay đổi.

Khương Hành theo đuổi Lý Quân, quan sát Lý Quân, Lý Quân tự nhiên cũng đang quan sát hắn.

Mùa hè, Khương Hành sẽ trộm đưa đồ uống cho anh.

Mùa thu, Khương Hành sẽ lặng lẽ mua thực phẩm chức năng nhuận hầu (cổ họng) đưa cho anh.

Mùa đông, Khương Hành nhìn thấy Lý Quân ăn cơm hộp nguội lạnh, thương anh, đơn giản mỗi ngày đều đội tuyết đưa cơm cho anh, vô luận là trời gió to hay mưa lớn, cũng chưa từng dừng lại.

Có một ngày, Lý Quân quay xong trực tiếp rời khỏi đoàn phim, quên nói cho Khương Hành, kết quả tên ngốc kia cả một buổi tối đứng trên nền tuyền đợi khoảng 2 tiếng đồng hồ, tới tận khi Lý Quân xuống máy bay, nhận được tin nhắn của hắn, mới biết hắn còn đang đứng chờ. Khương Hành không oán, cũng không giận anh, mà là nói không ăn cơm lạnh là được.

Kỳ thực, ngày đó Lý Quân ăn cơm hộp nguội lạnh là vì người đóng vai chính vẫn luôn NG (no/not good- cảnh quay hỏng, diễn hỏng) nhiều lần mới chậm trễ giờ cơm tối, anh cũng đói bụng, nếu là ngày thường, anh cũng sẽ đi hâm nóng lại rồi mới ăn.

Sau khi biết Khương Hành đợi gần hai tiếng đồng hồ trên nền tuyết, Lý Quân hỏi hắn qua điện thoại: "Nếu chúng ta ở bên nhau, anh vẫn sẽ luôn thương tôi chứ?"

Khương Hành hút hút cái mũi giọng nói run rẩy không chút do dự trả lời anh: "Sẽ."

Lý Quân nói: "Tôi biết rồi, anh mau về tắm nước nóng đi, sau đó yên ổn ngủ một giấc."

Sau đó Khương Hành liền nghe lời về khách sạn, sau ngày đó, thái độ của Khương Hành đối với Lý Quân đã khác.

Từng chút từng chút cảm tình chồng chất lên nhau, Khương Hành chậm rãi tiến nhập vào trái tim của Lý Quân, mọc rễ, nảy mầm, trực tiếp trở thành đại thụ che trời. Trong bất tri bất giác, Lý Quân đã tiếp nhận người này rồi, là chính con người Khương Hành này, chứ không phải là bất cứ nhân vật nào mà Khương Hành đóng trong phim.

Hai người rửa bát xong, cũng không về phòng, mà là cầm ví tiền ra ngoài, trong phòng bếp không còn nước tương, bọn họ vừa đi vứt rác vừa đi vào thôn mua chai nước tương.

Khi hai người bọn họ ở chung, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên cực kỳ thức thời không quấy rầy bọn họ.

Nhìn hai người bọn họ song song rời khỏi khách sạn, Hà Uyển Tinh phát ra một tiếng thở dài hâm mộ: "Hâm mộ, như này mới là cuộc sống."

Lương Chỉ Duyên đẩy đẩy bàn đu dây, nói: "Kỳ thực chị đã thấy rất nhiều tình lữ, những người bên cạnh mình đều không giống như Khương lão sư bọn họ."

Hà Uyển Tinh đứng ở phía sau cô đẩy đẩy: "Nghĩa là sao?"

Lương Chỉ Duyên: "Em có nhận ra Khương lão sư và anh Quân đều không cãi nhau hay không?"

Hà Uyển Tinh: "Nhận ra."

Lương Chỉ Duyên: "Nhưng những người bạn đó của chị, nói không bao lâu liền cãi nhau chia tay, lại làm hòa lại chia tay lại lại làm hòa, cứ tuần hoàn như vậy, bọn họ như vậy sớm hay muộn sẽ khiến tình cảm của hai người biến mất sạch."

Hà Uyển Tinh gật đầu: "Bên cạnh em cũng có bạn bè thân thích như vậy, không có đôi nào là đi tới thánh đường hôn nhân, mặc dù kết hôn rồi cũng sẽ ly hôn, em cũng hâm mộ Khương lão sư và anh Quân, thần tiên quyến lữ chính là như vậy đi."

Lương Chỉ Duyên: "Bởi vì bọn họ ở chung thấu hiểu lẫn nhau, quan tâm đối phương."

Hà Uyển Tinh cười nói: "Chị đúng là thông suốt không ít, ha ha ha ha ha!"

Lương Chỉ Duyên: "Mạnh một chút, tiểu bảo bối!"

Hà Uyển Tinh: "Chờ, để em đưa chị lên!"

Lương Chỉ Duyên: "Wooooooo~~~"

Khi người khác cảm thấy bọn họ là thần tiên quyến lữ, Lý Quân lại cùng Khương Hành làm những việc mà người thường sẽ làm, nếu muốn hỏi anh và Khương Hành có phải thần tiên quyến lữ hay không, chắc chắn anh sẽ lắc đầu nói cho đối phương: Chúng tôi chỉ là tình lữ bình thường, cuộc sống giống như người bình thường, không có gì đặc biệt.

Người trong thôn đều biết, có diễn viên nổi tiếng đang quay chụp ở gần đây, chỉ cần ra ngoài phía sau sẽ đi theo một đám nhân viên công tác, cực kỳ giống hoàng đế trong phim, tới chỗ nào cũng có quan viên và thái giám hầu hạ đi theo.

Nhưng mà, hôm nay Khương Hành lại khác, hắn không gây chú ý như hoàng đế.

Tâm trạng hắn rất tốt, sau khi Lý Quân mua nước tương ở cửa hàng tiện lợi, hắn liền mang theo nước tương và Lý Quân cùng trở về.

Khương Hành: "Trước kia anh thường nghe bà nội anh nói, sau khi ăn xong đi dạo bộ có thể sống tới 99 tuổi."

Lý Quân: "Ừ, đây là nguyên nhân anh kiên trì đi tản bộ sau khi ăn xong?"

Khương Hành cũng thần bí gật đầu: "Em biết à"

Lý Quân: "Em đương nhiên biết."

Anh đã nói, muốn cùng em cùng nhau sống tới già, cùng nắm tay nhìn thế gian thay đổi.

Trên đường về, hai người cũng không ngâm thơ, mà an tĩnh cả một đường, Lý Quân đang tự hỏi một việc, suy xét tới chuyện nhà tài trợ rượu vang đỏ, anh cảm thấy cần phải nói trước cho Khương Hành về tình huống cụ thể nhà anh.

Vốn dĩ định trở lại khách sạn Lý Quân sẽ nói rõ ràng cho Khương Hành, ai biết nhân viên công tác kéo tới một bác sĩ xách theo hòm thuốc.

Khương Hành hỏi bọn họ: "Có chuyện gì vậy?"

Nhân viên công tác nói: "Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh vừa rồi ở bàn đu dây, không cẩn thận ngã xuống, bị đụng trán."

Khương Hành: "......" Chơi như vậy được sao?

Lý Quân: "Chúng ta đi xem."

Hai người vào phòng, bác sĩ đang bôi thuốc cho Lương Chỉ Duyên, trải qua kiểm tra, bị thương không nghiêm trọng mấy, chỉ là trán bị sưng lên một cục, xước chút da, cũng không có phản ứng chấn động não.

Bốn người cũng không quay được nhiều nội dung hơn nữa, tổ tiết mục trước tiên thả bọn họ về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm qua có một người ăn đến mức tiêu chảy, hôm nay có một người chơi đến sứt cả trán, đám khách mời này thật đúng là tuyệt sắc!

Vì vấn đề của Lương Chỉ Duyên, Lý Quân cũng không tìm được cơ hội nói về gia đình mình với Khương Hành, đến giờ cũng chỉ có thể về phòng nghỉ ngơi, có một số việc vẫn là phải giáp mặt nói mới được, đột nhiên nói qua di động cho Khương Hành, sợ hắn sẽ cảm thấy mình đang nói đùa.

Một đêm không nói chuyện.

Một tuần mới, cũng là tuần quay chụp cuối cùng của <Có cái khách sạn>.

Sáng sớm, Lý Quân cảm thấy biểu tình của đám nhân viên công tác đều cực kỳ nghiêm túc, giống như lãnh đạo lớn của bộ ngành quốc gia muốn xuống dưới tuần tra, một đám trận địa sẵn sàng nghênh địch, chuyện phiếm cũng không nói, dưới sự chỉ đạo của dạo diễn, bọn họ bận đến bận đi.

10 giờ sáng, Lý Quân và Khương Hành bốn người nghênh đón hai vị khách mời mới tới, là hai nghệ sĩ của công ty Lý Quân ngày trước, đều là nam minh tinh được công ty trọng điểm bồi dưỡng, một người là ca sĩ đang "hot" Đồng Hạo Văn, một người là một nữ ngôi sao tuyến 1 đang "hot" Thang Tuyết Mạn.

Hai người đều không quen biết Lý Quân, nhưng ngày hôm qua có xem qua hot search, lấy độ nhạy về tin tức của bọn họ, nên cũng biết Lý Quân mới vừa kết thúc hợp đồng với công ty bọn họ, nhưng cũng chỉ là một diễn viên tuyến 18.

Đồng Hạo Văn và Thang Tuyết Mạn cũng không quá để ý tới Lý Quân, nếu ở công ty đã không được coi trọng, hẳn là nhân vật bình thường, cái bọn họ càng để ý hơn chính là người mang Lý Quân hông lên - Khươgn Hành, đem video và ảnh chụp trở thành Lý Quân là vì lăng xê.

Chưa kịp nói vài câu hàn huyên, tổ tiết mục liền nhắc nhở bọn họ phải chuẩn bị tiếp đãi khách nhân!

Lý Quân và Khương Hành nhìn nhau, trong mắt đều có khó hiểu, khách nhân tới ở tuần này tới sớm như vậy sao?

Đồng Hạo Văn và Thang Tuyết Mạn vừa mới buông hành lý lập tức tiến vào nhân vật, cùng đám người Khương Hành cùng nhau đứng ở cửa nghênh đón khách nhân đầu tiên của tuần này.

Năm chiếc xe hơi cao cấp dừng sát ở cửa khách sạn, một chiếc tiếp một chiếc, mỗi một chiếc đều hướng mọi ngời tuyên cáo người tới bất phàm, thân phận không phải khách nhân bình thường có thể sánh được.

Chiếc xe đầu tiên, một người cường tráng đeo kính râm mặc tây trang kiểu chế phục tài xế bước xuống xe, cung kính mở ra cửa xe bên phải phía sau.

Tầm mắt mọi người và camera đều hướng về phía cánh cửa xe bên phải này, chỉ thấy một đôi giày da bóng lưỡng xuất hiện trước mắt mọi người, ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông chân dài cao gầy đeo kính râm cúi đầu chậm rãi xuống xe, động tác ưu nhã mà lại có uy nghiêm.

Sau khi người đàn ông cao gầy xuống xe, tháo kính râm ngẩng đầu, hắn đứng ở cạnh cửa xe tạm dừng hai giây, sau đó đi về phía đám người Lý Quân.

Sau đó, hắn cất bước, đi từng bước tới gần bọn họ, mỗi một bước đi đều mang theo áp lực vô hình, tất cả khách mời đều trợn tròn mắt.

Lý Quân và mọi người đều giống nhau thấy rõ vị khách nhân này bất phàm, giây phút đối phương ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, trái tim không tự chủ lộp bộp nhảy lên, nghiêng đầu nhỏ nhắc nhở Khương Hành: "Đồng ý với em, từ giờ trở đi, nhất định phải biểu hiện thật tốt."

Khương Hành cũng không biết Lý Quân đột nhiên dặn dò là vì sao: A? Biểu hiện cái gì?

------

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Biểu hiện như thế nào

Lý Quân:......

Khương Hành: Anh biểu hiện như vậy đã được chưa?

Lý Quân:......

Khương Hành: Như này thì sao?

Lý Quân:......[ mặt hơi nóng ]

------