Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 81: Bạn trai mất trí nhớ của tôi




Giọng hát mê người của Lý Quân không chỉ hấp dẫn Khương Hành, mà còn khán giả đang xem tại hiện trường, nhà ăn bên này tiến hành ghi hình toàn bộ đối với hoạt động lần này, nên người quay phim đi theo Lý Quân và Khương Hành cũng không có vẻ quá đặc biệt, huống hồ trong đám khán giả còn có rất nhiều người mở ra video quay chụp lại.

Lúc này Khương Hành căn bản không thể cảm nhận được thanh âm bên ngoài, tầm mắt của Lý Quân khi cầm mic vẫn luôn dừng ở trên người hắn, hắn biết, bài hát này là hát cho hắn nghe.

Trái tim của Khương Hành vẫn như nai con đang chạy loạn như cũ, thình thịch nhảy lên không ngừng, mãn tâm mãn nhãn đều là thân ảnh của Lý Quân, lỗ tai cũng chỉ nghe thấy tiếng hát của Lý Quân.

Lý Quân: "Mỗi một lần, em lơ đãng đi qua anh, anh đều đem giây phút này trôn chặt trong đáy lòng...."

Từng câu từng chữ đều gõ vào trái tim Khương Hành, tiếng ca trầm thấp như đang hướng tới tận đáy lòng hắn, giờ phút này Khương Hành muốn đem Lý Quân giấu đi không cho bất cứ kẻ nào phát hiện, nhưng hắn lại muốn lớn tiếng tuyên bố với cả thế giới: Chàng trai này là của hắn, là của hắn, là của hắn!

Lúc này hệ thống cho điểm đã lên 30 điểm.

Lý Quân: "Anh rất hi vọng, em sẽ hỏi anh gần đây thế nào, anh rất hi vọng, em sẽ mỉm cười đi bên cạnh anh, anh rất hi vọng, em sẽ hướng anh vươn ra tay mình."

Khương Hành đã không biết phải dùng ngôn ngữ gì để hình dung cảm xúc của mình giờ phút này, hắn không chỉ cảm nhận được mối tình đầu tốt đẹp, mà còn có tia lửa phát ra trong tình yêu cuồng nhiệt, trong lòng như pháo hoa nở rộ ngày hè, xì xì xì, bùm bùm bùm không hề dừng lại.

Lúc này hệ thống cho điểm đã lên 60 điểm.

Lý Quân: "Bầu trời đầy sao, đem chúng ta bay lượn."

Khương Hành giống như nhìn thấy hai người đứng giữa bầu trời đầy ánh sao nhìn lên tương lai của bọn họ, lại hoặc là bọn họ đang thân mật thì thầm.

Lý Quân: "Muốn nói với em, anh luôn giữ em ở trong lòng, muốn cho em thấy, đôi mắt lập lòe lệ quang của anh, em có cảm nhận được không?"

Hệ thống cho điểm lên 80 điểm.

Trong đầu Khương Hành hiện lên hình ảnh khi Lý Quân vừa tiến vào khách sạn, khi đó có phải em ấy đã rất khổ sở hay không, có hi vọng mình có thể cho em ấy một cái mỉm cười hay không, có hi vọng mình cho em ấy một cái ôm hay không, nhưng lúc đó hắn lại cái gì cũng không nhớ, còn nói lời lạnh nhạt với anh, ngay lúc đó em ấy nhất định rất khó chịu.

Bên ngoài không nhìn thấy anh chảy nước mắt, nhưng ai biết ở trong màn đêm hắc ám anh có trốn trong chăn rơi lệ hay không, nghĩ tới điều này trái tim Khương Hành liền nhói đau, mỗi một câu đều đánh thẳng vào trái tim hắn, đâm trái tim hắn, gợi lên áy náy và mâu thuẫn dần dần hiện lên trong tim hắn.

Lý Quân: "Trái tim dâng trào nóng rực của anh."

Hệ thống cho điểm lên 85 điểm.

Khương Hành: Nếu yêu một người, sao lại quên người ta? Sao có thể nỡ làm người ta bị tổn thương?

Trái tim hắn lại giống như bị người gắt gao bóp chặt, không phải hơi hơi đau đớn, mà là vừa chạm vào đã đau, hắn và Lý Quân cộng hưởng, hắn cũng cảm nhận được cảm xúc khổ sở và nhiệt tình của anh.

Lý Quân: "Em thật xinh đẹp, anh lại chỉ có thể tưởng tượng."

Hệ thống cho điểm tăng lên 90 điểm!

Trong đầu Khương Hành còn đang suy nghĩ, hắn kỳ thực có thể tự hỏi, hắn yêu Lý Quân sâu đậm, sợ hãi bị mất đi, sợ hãi anh rời đi, mới có thể gây ra mất trí nhớ lần này.

Thì ra là không hi vọng Lý Quân bị tổn thương, kết quả hắn mất trí nhớ lại càng khiến đối phương chịu thương tổn lớn hơn, hắn biết bản thân luôn hảo tâm nhưng lại gây ra chuyện xấu, nhưng cứ luôn không khống chế được, có lẽ đây chính là cái gọi là vì yêu không lý trí, vì yêu mà si vì yêu mà cuồng, mà người này cũng chỉ có thể là Lý Quân, hắn mới có thể si cuồng tới mức này.

Lý Quân: "Em thật xinh đẹp, người trong mộng kia ơi....."

Hệ thống cho điểm đi vào 95 điểm!

Vô luận xảy ra chuyện gì, Khương Hành đều biết Lý Quân chính là người mà hắn muốn gặp trong mộng kia, khi không nhớ ra một chút gì hắn không dám thừa nhận, nhưng từng chút trong cuộc sống hàng ngày hắn biết người như vậy hắn phải quý trọng, phải yêu quý, phải giữ kín ở trong túi của mình ai cũng không cho, là người đó.

Lý Quân: "Mỗi một lần, em lơ đãng đi qua anh, anh đều đem giây phút này trôn chặt trong đáy lòng....người trong mộng kia ơi."

Một câu cuối cùng rơi xuống, hệ thống thống kê ra điểm số cuối cùng!

Lý Quân buông micro, cùng lúc đó, màn hình phía sau anh hiện lên một cái đặc hiệu pháo hoa thật lớn, cũng hiện lên mấy dòng phụ đề rất lớn.

【 Một trăm điểm! 】

【 Trời ơi! Một thế hệ ca thần xuất hiện, chúc mừng ngài đạt được thành tích điểm tuyệt đối không ai địch nổi! 】

Một bài hát kết thúc, khán giả tại hiện trường nghe như si như say, Khương Hành cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Quân trên sân khấu, khóe mắt hơi ướt át, bài hát này là dành riêng cho hắn, hắn yêu bài hát này, càng yêu người đàn ông hát bài hát này hơn, yêu một người, chỉ hãnh diện vì anh, hoan hô vì anh, vỗ tay vì anh!

Trong lòng Khương Hành đang hò hét vì Lý Quân, tỉnh cảm vô cùng sống động kia, từng lời yêu kia hắn cơ hồ không áp chế được muốn phun trào mà ra.

Người dẫn chương trình đều nghe choáng váng, nhìn thấy thành tích trên màn hình, tựa hồ cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, hát thật sự quá hay, căn bản chính là chưa đã thèm, khán giả lâm thời tụ tập cũng không ngừng vỗ tay, còn có chị gái nhỏ liên tiếp chụp ảnh Lý Quân.

Người dẫn chương trình giữ chặt Lý Quân đang xuống đài lĩnh phần thưởng: "Lý tiên sinh, xin ngài hãy dừng bước."

Lý Quân chắp tay trước ngực, gật gật đầu với hắn: "Cảm ơn, bởi vì liên quan tới công việc, tôi tạm thời không thể tiếp thu phỏng vấn."

Người dẫn chương trình tiếc nuối mà nhìn anh bước xuống đài, quy tắc cũng không nói nhất định người lên sân khấu biểu diễn phải tiếp nhận phỏng vấn.

Lý Quân đi xuống sân khấu, đi về phía Khương Hành, Khương Hành lặng lẽ lau sạch khóe mắt ướt át.

Hắn mở ra hai tay, Lý Quân thuận thế bị hắn ôm vào trong ngực, Khương Hành nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em không từ bỏ anh."

Lý Quân nhỏ giọng đáp lại: "Không buông tay."

Hai người đè nén kích động xuống, chờ tâm tình hòa hoãn để bản thân nỗ lực bình tĩnh trở lại, không nỡ tách ra.

Bọn họ phải đi lĩnh thưởng, Khương Hành và Lý Quân sánh vai nhau đi về chỗ báo danh.

Nhân viên công tác chỗ báo danh vừa rồi còn nói với Lý Quân cực kỳ khó đạt được điểm cao vẫn đang mộng bức.

Nhẹ nhàng mà đạt được điểm tuyệt đối, là, là sinh viên suất sắc trường chuyên nghiệp tới vả mặt bọn họ sao?

Bàn báo danh và bàn lĩnh thưởng ở cùng một khu, nhưng lại do nhân viên khác nhau phụ trách, nhân viên công tác vừa rồi còn thề son thề sắt nói rất khó lấy được điểm cao yên lặng dùng tờ giấy A4 che đi mặt mình.

Lấy xong giải thưởng lớn của bọn họ, Khương Hành cầm tay Lý Quân xoay người vào nhà ăn.

Trước khi bọn họ tiến vào, trong đám người hiếu kỳ vây xem có một cô gái chụp được bức ảnh hai người bọn họ đang tay trong tay, đương nhiên, trừ cái này ra, còn có video ắt không thể thiếu.

Cứ cảm thấy hai người này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, rốt cuộc là ai nhỉ?

Đạt được giải thưởng lớn, hai người được giám đốc nhà ăn nghênh tiến vào phòng đặc biệt.

Giây phút Khương Hành gỡ xuống mũ và khẩu trang, giọng nói của giám đốc đều run rẩy.

"Ngài, ngài là Khương Hành Khương lão sư! Trời ơi! Hóa ra là ngài và bạn của ngài đạt được giải thưởng lớn!"

Khương Hành làm động tác "xuỵt": "Ngại quá, chúng tôi đang quay chương trình, không cẩn thận tham gia hoạt động của các anh, không định công khai tin tức chúng tôi ở chỗ này, làm phiền giữ bí mật."

Giám đốc gật đầu: "Được, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho hai vị, nhưng hai vị có thể cho chúng tôi quay cái video phát biểu cảm tưởng khi đoạt giải không?"

Khương Hành nhìn về phía Lý Quân: "Có thể chứ?"

Lý Quân không có ý kiến, dù sao cũng là anh thắng mà: "Được."

Giám đốc lại nói: "Nếu có thể chụp ảnh chung vậy càng tốt."

Lý Quân lắc đầu cự tuyệt.

Nhưng mà, hiện tại mọi người đều có ý thức về bản quyền, sẽ không dưới sự cho phép của người khác tùy ý xâm phạm, dù sao kiện tụng là việc rất phiền toái, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của nhà ăn.

Hai người không quên người quay phim và nhân viên công tác còn ở một bên, nhưng không sao, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ hôm nay chính là "Hẹn hò", hát tình ca, cơm trưa cũng đang chuẩn bị.

Bữa tiệc lớn miễn phí kỳ thực chính là có chút cùng loại với bữa tối dưới ánh nến, nhưng hiện tại là buổi trưa, bữa tối ánh nến có vẻ có chút dư thừa, liền bớt được bước ánh nến này.

Có rượu vang đỏ, có bò bít tết, còn có nghệ sĩ đàn violon dạo một khúc trước khi bọn họ dùng cơm, không khí tuyệt hảo, Khương Hành cảm thấy thư thái chưa từng có từ trước tới này.

Em ấy thật tốt, thật tốt, thật tốt, thật tốt....

Lý Quân ngồi đối diện Khương Hành, hai người nhẹ nhàng nâng ly.

Khương Hành nói: "Cảm ơn bữa trưa của Lý lão sư."

Lý Quân trả lời hắn: "Cũng cảm ơn Khương lão sư đã cùng tôi hưởng dụng bữa cơm trưa này."

Sau khi hai người buông ly rượu, Khương Hành lại nói: "Anh không ngờ em lại hát hay như vậy, còn rất chuyên nghiệp." Người nghe như si như say, có phải là khi hắn nghe thấy Lý Quân ca hát, sau đó lại càng thích anh, dần dần chậm rãi yêu anh.

Lý Quân nói: "Cũng không phải rất chuyên nghiệp, khi em còn nhỏ, mẹ em cảm thấy em thích ca hát, liền thuê giáo viên âm nhạc cho em, dạy em vài khóa, lúc ấy có học qua một chút."

Bắt đầu từ ngày hôm qua, Khương Hành liền phát hiện, Lý Quân đang dần dần lộ ra cuộc sống gia đình của anh với hắn, có anh trai, có mẹ, nhất định em ấy đã sống trong một gia đình rất hạnh phúc, khó trách cứ khiến hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Khương Hành: "Dì thật tốt."

Lý Quân nhìn hắn lại không nói thêm nữa: "Ừ."

Trong đầu Khương Hành còn đang nhớ lại hình ảnh Lý Quân ca hát trên sân khấu, thật sự dễ nghe, lại nhìn đến người thật, nghĩ thầm Lý Quân thật sự rất lợi hại, cái gì cũng biết, mỗi ngày đều tự tạo kinh hỉ cho hắn, giữa bọn họ còn có càng nhiều kinh hỉ yêu đương nhỉ, đột nhiên có chút hâm một bản thân trước khi mất trí nhớ, hắn có được Lý Quân hoàn chỉnh, mà mình thì chỉ có được một nửa ký ức.

Khương Hành từ trước tới giờ không thích ăn cơm Tây, đối với bữa ăn tràn ngập tình yêu hôm nay thích không chịu được, ăn cực kỳ vui vẻ, cực kỳ thỏa mãn.

Không phải không thích ăn, chỉ là phải xem ăn cùng với ai mà thôi.

Lý Quân tiêu hao năng lượng, đem phần ăn của mình ăn xong, lại uống một bát canh, lau lau khóe miệng, không chờ mang lên điểm tâm anh đã ăn no.

Tâm trạng của anh hôm nay cũng rất không tồi, bằng không cũng sẽ không nhắc tới mẹ mình với Khương Hành, đại khái là biểu lộ cảm xúc đi.

Khương Hành và Lý Quân đang hưởng thụ cơm trưa cũng không biết video về hai người bọn họ đã bị tung lên trên mạng, màn trình diễn ca khúc của Lý Quân vừa rồi cũng bị điên cuồng chia sẻ trên Weibo.

【 Cuối cùng ăn được thịt: Buổi sáng cùng chị em đi trung tâm thương mại, ngẫu nhiên đi qua một nhà hàng, đang tổ chức hoạt động thi đấu ca hát, sau đó nghe được một bài hái khiến người nghe rơi lệ, hát cực kỳ êm tai! Cực kỳ êm tai! Cực kỳ êm tai! Điên cuồng yêu thích bài của anh trai này, cực đẹp trai! Cực đẹp trai! Cực đẹp trai! Cực cực cực kỳ thích】

Ngay từ đầu bài Weibo này cũng không có ai thấy, tận đến khi hảo cơ hữu của cô nghe xong cũng share cho một vị đại thần.

【Liền một bộ quần áo: Nghe lại ba lần, kế tiếp chính là lần bốn @Cuối cùng ăn được thịt

@Mỗi tuần một bài hát v. 】

【 Mỗi tuần một bài hát v: Nghe qua 《 Em thật xinh đẹp 》 bản gốc, nhưng không thể không nói vẫn phải đề cử cho mọi người bản cover này một chút, cảm xúc và giọng hát đều nhất tuyệt, người hát lại đẹp trai, nghe tận 10 lần, vẫn chưa dừng được....】

Đồng thời được chia sẻ như video ca hát, còn có một video và hình ảnh khác cũng đang được chia sẻ, chỉ là cái này có nội dung khác mà thôi.

【 Ta có chút bát quái: Đi ngang qua hiện trường hoạt động của một nhà ăn, ta chụp được bức ảnh này, cái mũ này thật quen mắt! Ai có thể nói cho ta đây có phải Khương Hành hay không, có phải Khương Hành hay không, có phải Khương Hành hay không!】

Thật là ngứa tay: Chờ một chút, trọng điểm không phải là chàng trai mà anh ấy dắt tay sao? Trong vòng 5 giây ta muốn biết toàn bộ tư liệu của người này!

Ngày mai không thấy: Đệch! Đệch! Đệch! Trong vòng 3 giây ta muốn tất cả tư liệu của hai người bọn họ!

Trời không mưa vẫn bung ô: Định mệnh! Đây thật là Khương Hành nhỉ! So sánh bức ảnh này với bức lần trước đi siêu thị! Hai người bọn họ cũng dắt tay! Nghe nói là đang quay chụp chương trình, nhưng loại chương trình gì mỗi ngày cùng nam khách mời dắt tay chứ? Khẩn cầu được biết! [ hình ảnh ]

Rác thải cần phân loại: Vừa mới xem video âm nhạc, người thể hiện với anh chàng đẹp trai trong ảnh này giống nhau như đúc!

......

# Cover Em thật xinh đẹp #

# Khương Hành và bạn trai lại lần nữa dắt tay xuất hiện ở trung tâm thương mại#

Trên mạng, hai tiêu đề này đang không ngừng dũng mãnh tiến lên 5 vị trí hot search đứng đầu.

Mà lúc này Lý Quân và Khương Hành vừa lúc giải quyết xong bữa trưa của bọn họ, tiếp tục xuất phát tới mục tiêu tiếp theo.

Bọn họ không thể tiếp tục đợi ở trung tâm thương mại nữa.

Nhân viên công tác nói cho bọn họ bên ngoài trời đã ngừng mưa, nơi có thể lựa chọn để tới rất nhiều.

Khương Hành đột nhiên hỏi việc về trò chơi: "Không phải nói chúng ta tới một mục tiêu thì sẽ có nhắc nhở sao?"

Lý Quân: "Nhưng chúng ta hiện tại cũng không tới mục tiêu ban đầu."

Khương Hành: "Có muốn đi hoàn thành nhiệm vụ hay không?" Tuy càng muốn hẹn hò, nhưng hiện tại cũng coi như là thời gian làm việc.

Lý Quân: "Cũng được."

Nhưng mà, chờ bọn họ rời đi nhà ăn, một đợt quần chúng vây xem chạy tới tiệm cơm Tây mà bọn họ vừa có mặt kia, trong lúc nhất thời đem nhà ăn từ trong ra ngoài chật như nêm cối, mà hai nhân vật chính tạo nên tình hình này đã sớm lao tới mục tiêu tiếp theo.

Nửa giờ trước còn cảm thấy may mắn vì có minh tinh làm quảng cáo miễn phí cho bọn họ, giám đốc nhà ăn hiện tại liền đau đầu, hắn đành phải mang theo người phục vụ chặn ở cửa.

Giám đốc nhà ăn: "Xin lỗi, Khương Hành Khương lão sư hiện tại cũng không còn ở trong tiệm của chúng tôi dùng cơm nữa, bọn họ đã rời đi rồi."

Fan hỏi: "Ý của ông là, Khương Hành thật sự đã tới?"

Giám đốc nhà ăn: "Đúng vậy, nhưng bọn họ hiện tại đã không còn ở trong tiệm."

Fan lại hỏi: "Vậy anh ấy đi một người hay là hai người?"

Giám đốc nhà ăn càng thêm bực bội: "Cùng bạn của anh ấy."

Các fan có được câu trả lời, thì ra trên mạng nói đều là thật, Khương Hành cùng bạn trai ra ngoài vui chơi!

Cùng lúc đó, Ngũ Sâm vừa tan tầm đang định ăn trưa nhận được thông báo khẩn cấp.

"Anh Sâm, sếp của chúng ta lại lên hot search? Là sắp xếp gì sao?"

Ngũ Sâm: "Cái gì? Gửi đường link cho tôi!"

Sau khi xem xong hot search, hai mắt Ngũ Sâm biến thành màu đen, không làm việc cho tốt chạy đi yêu đương bị chụp? Như này nên xã giao kiểu gì đây? Đau đầu.

Vương đạo diễn đang ở khách sạn quay chụp cũng thu được tin tức hot search sớm hơn Ngũ Sâm, hắn quyết định lựa chọn làm lơ nó, loại xã giao này chỉ có thể từ đoàn đội của Khương Hành và Lý Quân giải quyết, nhưng hai người bọn họ hình như căn bản không quan tâm, một người ngoài như hắn quản rộng như vậy làm gì.

Lúc này Lý Quân và Khương Hành tới công viên trò chơi quyết định tìm vị trí đợi là được: "Muốn uống gì, anh đi mua cho."

Lý Quân đem di động của mình đưa cho hắn: "Quét QR chi trả."

Khương Hành: "Biết rồi."

Bên cạnh liền có một cái xe bán hàng tự động, Khương Hành dùng vân tay của mình mở khóa di động của Lý Quân, mua hai chai nước về.

Hai người ngồi ở ghế dài nhìn các phụ huynh mang theo con cái vui vẻ, tức giận, lo lắng, hùng hùng hổ hổ.

Đủ loại cảm xúc trong cuộc sống xuất hiện, hai người xem đến ngon lành.

Lý Quân hỏi Khương Hành: "Anh thích trẻ con không?"

Khương Hành sửng sốt, sau đó trả lời: "Anh đời này sẽ không có đứa nhỏ."

Lý Quân: "Sẽ không cảm thấy tiếc nuối sao? Anh xem mỗi một gia đình đều rất vui vẻ."

Khương Hành: "Rất nhiều gia đình không có đứa nhỏ cũng có thể trôi qua thật sự vui vẻ."

Lý Quân: "Ừ, cũng phải."

Khương Hành cũng không có áp lực gia đình, vô luận hắn ở cùng với ai, cha mẹ cũng sẽ không có nửa điểm yêu cầu đối với hắn, bọn họ vẫn luôn mang theo áy náy với hắn, hơn nữa hắn đã sớm nói qua với ba mẹ về tính hướng của mình, là một người của công chúng, bọn họ còn lo sợ tính hướng của hắn bị hấp thụ ánh sáng hơn cả hắn, sợ cuộc sống và công việc của hắn đều bị ảnh hưởng.

Khương Hành: "Anh có từng nói về ba mẹ anh với em không?"

Lý Quân cười cười: "Nói qua, em cũng biết."

Khương Hành: Hoá ra vừa rồi lại là một phép thử mất trí nhớ, bạn trai hắn luôn bất bất ngờ ngờ đào hố hắn, thật là một đứa nhỏ hư.

Trong lòng nói thầm thì nói thầm, nhưng trên mặt Khương Hành vẫn không biểu hiện ra hỉ nộ ái ố, thì ra mình đã sớm nói qua những việc này.

Nhiệm vụ ở công viên trò chơi hoàn thành, Lý Quân nhận được tin nhắn tổ tiết mục gửi tới, bên trên viết "Rạp chiếu phim, xem một bộ phim."

Lý Quân: "......" Các anh cũng quá lười, cho dù là trò chơi giả cũng phải suy nghĩ kỹ càng một chút chứ.

Khương Hành cũng nhìn thấy nội dung tin nhắn: Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hắn đột nhiên nhỏ giọng hỏi Lý Quân: "Em nói có phải các tổ khác cũng là xem phim cưỡi vòng xoay ngựa gỗ gì đó hay không?"

Lý Quân ngẩng đầu: "Có lẽ?" Anh biết toàn bộ lưu trình, loại câu hỏi này tùy tiện trả lời một chút là được rồi.

Khương Hành: "Chúng ta đi xem phim."

Nhân viên công tác đúng lúc gửi cho bọn họ một mã QR cùng địa chỉ rạp chiếu phim.

Khương Hành cúi đầu nhìn thấy tên phim, yên lặng ở trong lòng đánh cho Vương đạo diễn một trận.

Hắn hỏi nhân viên công tác: "Chúng tôi không thể tự mình chọn phim à?"

Nhân viên công tác lắc đầu: "Không thể."

Lý Quân nhìn thấy tên phim xong, khẽ cười nói: "Rất thích hợp anh nha, Khương lão sư."

Khương Hành hơi hơi bĩu môi: Không thích hợp một chút nào!

《 Bạn trai mất trí nhớ của tôi 》 loại phim cẩu huyết này có thể xem sao?

- --------

Tiểu kịch trường:

Khương Hành: Phim nát, nhất định diễn không ra gì.

Lý Quân: Ừ, anh diễn hay hơn bọn họ, càng cẩu huyết.

Khương Hành:...... anh cũng không muốn mất trí nhớ. [ khóe mắt treo lệ châu ]