Lý Quân hỏi lại Khương Hành: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi chuyện này sao?"
Khương Hành không biết đầu đuôi câu chuyện, dùng mu bàn tay cọ cọ cái trán: "Có gì mà xấu hổ." Dù sao anh hiện tại cũng chả nhớ cái gì.
Bốn phía đều là người, Lý Quân hít một hơi, nói: "Sau này rồi nói tiếp."
Hiện tại nói ra không phải tương đương với lại lần nữa bại lộ sự tình của hai người bọn họ sao, trước khi chưa chính thức công khai anh có quyền làm bộ che dấu một chút.
Thấy Lý Quân ngậm miệng không nói, Khương Hành nghẹn ở trong lòng khó chịu, anh càng không nói trong lòng hắn càng muốn biết chân tướng sự việc, ngay cả xem ảnh chụp của hai người bọn họ cũng không có tâm tư.
Vẻ ngoài Lý Quân trong trí nhớ không khác hiện tại là mấy, nhưng khác nhau ở chỗ, anh quá mức lạnh nhạt với Khương Hành, giống như rất khó tiếp xúc.
Chẳng lẽ Lý Quân không nhận ra hắn chính là Khương Hành thường xuyên xuất hiện ở trong phim sao? Không phải hắn tự luyến, đối với mức độ nổi tiếng của bản thân hắn vẫn rất tự tin, bên ngoài còn một đống fan đuổi theo hắn, mà Lý Quân vừa mở miệng liền cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Hắn thật sự tò mò muốn chết, hắn là làm sao theo đuổi được Lý Quân?
Hơn nữa kỳ quái chính là, đoạn ký ức hôm nay xuất hiện rất tự nhiên, cũng không bị đau đầu, đầu cũng không choáng.
Với khách mời ở khách sạn được ba tuần mà nói, ánh nắng chiều xem nhiều cũng sẽ không có vẻ quá mức kinh diễm.
Lý Quân thoát khỏi phạm vi tầm mắt của Khương Hành, về lại phòng bếp.
Anh chắc chắn đoạn ký ức mà Khương Hành vừa nhớ tới chính là khi bọn họ vừa mới quen biết, anh cũng không biết nên giải thích với Khương Hành như thế nào, nên nói hay không nên nói đây? Hay là để tự hắn chậm rãi khôi phục ký ức? Bản thân mình nói ra có thể xúc tiến những ký ức khác trở về sao?
Nhưng mà, ít nhất dựa theo tình hình trước mắt, chứng tỏ Khương Hành uống thuốc có tác dụng, nội dung ký ức khôi phục lại càng ngày càng nhiều, là việc đáng để ăn mừng.
Nhớ tới con gà trống mua về vào buổi sáng, Lý Quân lập tức nghĩ tới một món ăn, không bằng liền đem nó thành gà nấu nấm đi, không chừng cho Khương Hành ăn xong lại tự mình nhớ ra.
Nhiều người như vậy buổi tối cũng không thể ăn mỗi sủi cảo, chúng nó chỉ có thể làm món chính, vẫn cần một chút đồ ăn với cơm, ăn không đủ no thì không ngủ ngon được, bọn họ nam giới chiếm đa số, ai biết hai nhà điêu khắc là lượng cơm như thế nào.
Sau khi trở lại phòng bếp, Lý Quân liền hỏi Đường Hải và Thái Tuấn có muốn nấu chút cơm hay không, cũng không nhất định tất cả mọi người đều chỉ chung tình với sủi cảo.
Đường Hải và Thái Tuấn đều cảm thấy không thành vấn đề, có thể nấu một chút, sủi cảo có thể không luộc hết, trước xem mọi người có thể ăn được bao nhiêu rồi lại luộc tiếp, cơm có thể nấu trước, nếu sủi cảo không đủ, cơm liền được lôi ra sử dụng.
Lý Quân hỏi xong bọn họ mới đưa ra việc kế tiếp mình phải làm: "Buổi tối tôi chuẩn bị làm gà hầm nấm, anh xem các anh có món nào cùng nhau chuẩn bị nữa không?"
Lúc này Vệ Diên chụp ảnh xong tiến vào: "Chuẩn bị nấu ăn à?"
Lý Quân nói ra tính toán của bản thân: "Đang thương lượng, anh muốn động thủ không?"
Buổi chiều ngày hôm qua kỳ thực Vệ Diên ở trong bếp rất lâu, đồ ăn tối qua phần lớn đều xuất từ tay y, kỳ thực hôm nay y không động thủ cũng sẽ không có ai dám nói y.
Đường Hải rất biết quan tâm khách quý: "Tôi thấy Vệ lão sư có thể nghỉ ngơi trước, việc còn lại để chúng tôi làm, tối qua nếm đồ cậu làm, tối nay cậu cũng nếm thử cơm nhà chúng tôi làm xem."
Vệ Diên: "Được, cần hỗ trợ các anh cứ gọi tôi, xào rau gì đó đều được."
Lý Quân: "Vậy anh đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, phòng bếp quá nhiều người không dễ dịch chuyển." Hiện tại anh muốn bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm gà hầm nấm.
Vệ Diên đi ra sân sau, nếu không có việc gì đi trêu Khương Hành vài câu, dù sao cũng nhàm chán.
Vừa lúc nhì thấy Khương Hành đang ngồi phát ngốc ở bậc thang, Vệ Diên ngồi xuống bên cạnh hắn: "Mỗi ngày đều dễ chịu mà còn bày ra vẻ mặt như mướp đắng, cũng không phải tận thế."
Khương Hành: "Tôi hiện tại còn thảm hơn cả tận thế." Vệ Diên cũng không biết chuyện hắn mất trí nhớ, nghĩ tới có nên nói cho đối phương hay không.
Vệ Diên: "Thảm như nào, nói cho tôi nghe để tôi vui vẻ một chút."
Khương Hành: Được rồi, tôi câm miệng.
Lý Quân hoàn toàn không biết Khương Hành vì một đoạn ký ức mà rối rắm đến không chịu được.
Anh đang nhớ lại bí phương làm gà hầm nấm mà lúc trước một ông chủ nhà hàng dạy cho anh, nghe nói đây là phương pháp chủ tiệm tốn 50.000 đồng mua được từ chỗ người khác, cuối cùng cửa hàng cũng không mở tiếp, đại khái là cửa hàng gà hầm nấm lúc ấy trải đầy đường, khách hàng thời gian đó ăn đến nôn cả ra, lại nhìn thấy gà hầm nấm mọi người đều tránh không kịp.
Kỳ thực gà hầm nấm chính thống ăn rất thơm ngon, Lý Quân cảm thấy bản bí phương của ông chủ này mua không lỗ, chỉ tiếc bỏ lỡ thời kỳ mở cửa hàng tốt nhất, cuối cùng không kiếm được tiền mà thôi.
Gà Lý Quân mua lúc sáng cũng đã là loại tốt nhất, anh không dựa theo phối phương chỉ lựa chọn phần đùi gà, mà là sau khi bỏ đi nội tạng, những bộ phận khác đều dùng hết.
Anh chặt gà thành từng miếng 3 cm khối, dùng nước rửa sạch, để ráo nước, cho thêm muối, rượu, đảng sâm, cẩu kỷ, hoa tiêu ướp 15 phút. Sau đó, lại chọn khoai tây mới, nấm hương, ớt xanh, dưa xanh, lần lượt rửa sạch và thái, chuẩn bị số lượng gừng, tỏi, ớt, rượu gạo vừa phải để dự phòng.
Kế tiếp chính là làm nóng dầu, cho mười viên đường phèn vào đảo đều tạo nước màu, lại cho gừng, tỏi, ớt, rượu gạo tạo mùi hương, ngay sau đó cho thịt gà đã ướp sẵn và nấm hương và xào.
Chờ tới khi thịt gà biến sắc, cho nước sâm sấp thịt gà, lại theo thứ tự cho muối, đảng sâm, cẩu kỷ và khoai tây vào, chuyển sang nhỏ lửa, lại hầm thêm hai mươi phút là được.
Điều cần chú ý chính là, trước khi bắc nồi 5 phút, cho thêm dưa xanh và ớt xanh vào, cũng đảo đảo, gia nhập số lượng rượu gạo vừa đủ là có thể hoàn thành.
Một món gà hầm nấm thơm nồng cứ như vậy chế tác xong, khiến mọi người đầy kinh ngạc mà cảm thán.
Khương Hành tâm trạng đang không tốt ngửi thấy mùi thơm mà tới, nhìn thấy hai đĩa lớn gà hầm nấm, ngón trỏ động động.
Lý Quân cũng biết hắn rầu rĩ không vui, một món gà hầm nấm này hoàn toàn đánh mất bất cứ nghi ngờ gì của hắn, đây là anh cho Khương Hành lời nhắc nhở, nếu việc anh không thêm Wechat với Khương Hành là một việc rất gay go, vậy anh sẽ không đi làm món này, Khương Hành hiểu được Lý Quân ám chỉ, ảm đảm trong mắt lập tức có ánh sáng.
Lý Quân sao lại có thể tốt như vậy chứ càng ngày càng yêu!
Không tiếp tục não bổ lung tung rối loạn đủ loại lý do cẩu huyết nữa, đầu Khương Hành lúc này cũng tỉnh táo hơn, nếu ngay lúc đó hắn theo đuổi Lý Quân, vậy đối phương không quen biết hắn, không cho hắn số Wechat cũng là bình thường.
Không sai, chắc chắn là phương thức theo đuổi của hắn quá mức lộ liễu.
Từ mặt nào đó mà nói, Khương Hành suy đoán đúng là không sai.
Khách mời và khách nhân chung tay hợp tác cả buổi chiều, viên mãn hoàn thành một bàn đồ ăn tràn đầy, sủi cảo trên bàn đều là vừa ăn vừa nấu, còn tản ra hương khí, mỗi người đều có một đĩa, có đũa, đây còn có một ý nghĩa là, ai ăn bao nhiêu thì gắp bấy nhiêu.
Khương Hành sớm đã theo dõi gà hầm nấm, trên bàn hắn yêu nhất là món này, hơn nữa còn không cho ớt cay, hắn có thể ăn nhiều, chủ yếu là có "yêu", Lý Quân làm riêng cho hắn.
Khương Hành ăn một ngụm liền cảm thấy cực kỳ áy náy, Lý Quân thường xuyên chế tác mỹ thực cho hắn, mà bản thân lại đơn phương quên đi em ấy, là một biểu hiện cực kỳ không có trách nhiệm, ý niệm muốn khôi phục lại trí nhớ trong lòng như núi lửa phun trào mà ra.
"Không ăn được sao?" Lý Quân thấy hắn không động đậy.
Khương Hành lắc đầu: "Không phải, chỉ là anh cảm thấy rất có lỗi với em." Hắn giơ chén rượu lên: "Tiểu Quân, anh mời em một ly, cảm ơn."
Lý Quân nở nụ cười: "Khách khí như vậy cơ à."
Khương Hành muốn nói rất nhiều, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào: "Chỉ muốn cùng em uống một ly."
Lý Quân nâng ly cùng hắn chạm vào một chút: "Được."
Hai người liếc nhau, hết thảy đều không nói gì.
Nhà bọn họ có quầy rượu, nghĩ tới ngày thường hai người uống không ít rượu, chỉ không biết tửu lượng của Lý Quân thế nào.
Bữa tối hôm nay cực kỳ phong phú, cũng không ai nhảy ra làm mất hứng, rượu một ly một ly uống vào bụng.
Bất tri bất giác, Khương Hành liền uống nhiều quá.
Tất cả mọi người nhìn thấy Khương Hành uống nhiều liều mạng ôm Lý Quân không buông tay.
Lý Quân bất đắc dĩ mà cười cười, nói với Vệ Diên: "Giúp một chút, đỡ anh ấy về phòng."
Vệ Diên là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Hành uống thành như vậy, cứ cảm thấy thú vị, hắn và Lý Quân ở bên nhau, hỉ nộ ái ố đều lộ ra.
Có thể khiến một người làm được tình trạng này, chứng tỏ Khương Hành cực kỳ để ý Lý Quân, với hắn mà nói, Lý Quân rất quan trọng.
Khương Hành đều say, Vương đạo diễn cũng sẽ không mạnh mẽ yêu cầu quay chụp Khương Hành, đành phải cho bọn họ rời đi.
Khương Hành uống say trong miệng còn líu lo: "Tiểu Quân, Tiểu Quân, Tiểu Quân."
Vệ Diên cùng đi đưa hắn về phòng sắp không nghe nổi nữa: "Sao hắn lại say thành như vậy, vẫn cứ luôn gọi tên cậu, tôi cũng không thấy hắn uống bao nhiêu mà, trước kia còn uống nhiều hơn tối nay cũng không thấy hắn say như này."
Lý Quân: "Có lẽ bụng rỗng uống rượu càng dễ bị say."
Hai người đem Khương Hành ném lên giường, Vệ Diên không tiện ở lại, Lý Quân cũng nói bản thân có thể xử lý, y liền đi ra ngoài trước.
Lý Quân và Khương Hành đều có thói quen khi ngủ thì che camera lại, khi Lý Quân che camera xong, trở lại mép giường đem micro và giày của Khương Hành tháo ra.
Đang định đứng dậy rời đi tiếp tục trở lại phòng khách, cổ tay của anh bị hắn giữ chặt, trong mắt Khương Hành nào có men say, ngược lại ý cười tràn đầy, hắn ra dấu im lặng, tắt mic của Lý Quân đi, sau đó gỡ xuống,
Lý Quân cực kỳ trấn định: "Chơi vui không?"
Khương Hành: "Đúng là cái gì cũng không giấu được em."
Lý Quân: "Anh cho rằng em không biết bộ dáng của anh sau khi uống say là như thế nào sao?"
Khương Hành ngồi dậy: "Nhỏ giọng một chút."
Lý Quân chọc đầu vai hắn: "Lại miên man suy nghĩ gì thế?"
Khương Hành ôm lấy anh: "Anh không làm như vậy làm sao có thời gian ở một chỗ với nhau, chỉ muốn biết về những điều bị quên đi, em mau nói cho anh biết."
Nói xong hắn còn không biết xấu hổ dán lại gần mặt Lý Quân, nhân lúc anh không chú ý mổ nhẹ lên khóe miệng anh một chút.
Lý Quân cũng không phản cảm, thả lỏng mà ngồi xuống, khoảng cách của hai người lại kéo gần thêm một chút.
Lý Quân: "Còn để ý chuyện muốn thêm Wechat bị cự tuyệt à?"
Khương Hành: "Cũng không phải, nếu là anh đột ngột theo đuổi em, bị cự tuyệt cũng phải."
Lý Quân: "Anh biết là được."
Khương Hành: "Ách, thật đúng là vậy à?"
Lý Quân bất đắc dĩ cho hắn một ánh mắt xem thường, hai tay đặt lên vai hắn: "Nếu có một người luôn lén lút xuất hiện ở chỗ anh làm, anh có thể cảm thấy hắn giống như tên biến thái hay không?"
Khương Hành cực lực phủ nhận: ".....Anh, sao anh lại làm loại sự tình này được."
Lý Quân: "Làm sao em biết được chứ, vậy anh còn muốn biết nữa hay không."
Khương Hành cảm thấy lúc trước Lý Quân không nói cho hắn, là đúng!
Đột nhiên không quá muốn biết bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn gì, nghe tới đã không giống như việc người bình thường sẽ làm.
Khương Hành: "Anh, anh vẫn là tự mình chậm rãi nhớ ra thôi."
Lý Quân đáp lễ hắn một cái hôn môi: "Ngoan."
Nội tâm Khương Hành cực kỳ hỏng mất: Không, không nghĩ tới mình cư nhiên là một tên biến thái cuồng theo dõi!?
"Hay là lại hôn một chút...." Đột nhiên trở thành biến thái, có chút không thể tiếp thu, cần hôn một cái để an ủi một chút.
Lý Quân thấy vẻ mặt bị thương của hắn, cảm thấy buồn cười, lại hôn một cái, sau đó đã bị Khương Hành đè lên giường, gia tăng nụ hôn này.
Nhưng mà, Khương Hành nghĩ, bản thân có là một tên đại biến thái cũng không sao, bởi vì hắn hiện tại được Lý Quân yêu.