Khương Hành thật sự mông lung, tối qua Vệ Diên còn hỏi hắn và Lý Quân quen biết như thế nào, chẳng lẽ hắn vẫn luôn hiểu lầm Vệ Diên có ý tứ với mình? Một khắc trước còn lấy lòng hắn, chớp mắt một cái liền thân mật với bạn trai hắn, còn không giống diễn trò một chút nào, từ đôi mắt là có thể nhìn ra người đang đóng kịch và không đóng kịch.
Nhưng Khương Hành tin tưởng Lý Quân, cũng không rối rắm vài giây, lực chú ý liền đặt lên con gà trống Lý Quân mua.
Khương Hành: "Đây là chuẩn bị nấu canh gà à?"
Lý Quân lắc đầu: "Không phải, là dùng để nấu ăn, bảo đảm anh sẽ thích."
Khương Hành trong lòng vui mừng: "Được."
Trên tay Vệ Diên cầm bữa sáng, Khương Hành liền trực tiếp đi theo Lý Quân vào phòng bếp.
Trong lòng hắn vẫn vương vấn chuyện quan hệ của Lý Quân và Vệ Diên đột nhiên chuyển biến tốt này: "Hai người sao lại đi ra ngoài cùng nhau?"
Lý Quân cảm thấy hắn hỏi rất kỳ quái, nhưng ngẫm lại, đã hiểu, đầu vai chạm chạm hắn: "Nghĩ gì thế, chỉ dẫn anh ta đi mua bữa sáng mà thôi."
Khương Hành cũng cho là bản thân suy nghĩ nhiều, có khả năng Vệ Diên đúng là chỉ nhờ Lý Quân giúp đỡ mà thôi.
Sau khi đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh, Lý Quân và Khương Hành liền một trước một sau rời khỏi phòng bếp.
Các khách nhân cũng lục tục rời giường.
Hai cặp đôi dưới sự tiếp đón của Vệ Diên cũng đã ngồi dùng bữa sáng.
Có lẽ bọn họ cũng đã nghe xong chương trình an bài, hỏi Khương Hành bữa tối nay có tin tức gì hay không, nếu không bốn người bọn họ có thể liên thủ chuẩn bị bữa tối.
Khương Hành nói: "Có thể, các vị cần gì có thể nói với chúng tôi, muốn người có người, muốn nguyên liệu nấu ăn có nguyên liệu nấu ăn."
Bốn người nhìn về phía Vệ Diên và Lý Quân, cặp đôi trung niên Đường Hải cười nói: "Có thể mượn Vệ lão sư và Lý lão sư không?"
Khương Hành: "Các vị hỏi hai người họ đi, ý kiến của bọn họ khá quan trọng."
Tối hôm qua Lý Quân rất may mắn thoát được phòng bếp, không nghĩ tới hôm nay không tránh thoát, anh cũng cảm thấy không có vấn đề gì: "Tôi có thể."
Vệ Diên: "Quân Quân có thể, tôi cũng có thể."
Khương Hành: Ai cho cậu gọi Quân Quân, em ấy là bạn trai tôi!
Đường Hải đại diện cho bốn người lên tiếng: "Vậy được rồi, buổi sáng có lẽ cần Vệ lão sư và Lý lão sư đi ra ngoài cùng chúng tôi một chuyến, buổi chiều mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối."
Hai người Vệ Diên và Lý Quân lâm thời bị trưng dụng đều không có ý kiến, bốn người lựa chọn bọn họ cũng là trong dự kiến, vì tay nghề nấu nướng của bọn họ đều rất không tồi.
Khương Hành: "Không thành vấn đề."
Hai người trẻ tuổi khác một lát sau cũng từ trên tầng đi xuống, ba cô gái cũng biết kế hoạch của các khách nhân, cực kỳ vui vẻ, các quý ông đều vào bếp, vậy các cô liền xem tivi, hát karaoke chờ ăn là được.
Lương Chỉ Duyên theo bản năng sờ sờ cái bụng nhỏ gần đây hơi lồi ra, hình như cô béo lên rồi.
Cô hỏi Hà Uyển Tinh: "Em có tăng cân không?"
Hà Uyển Tinh cũng vẻ mặt khổ sở: "Tăng, giống Vương đạo diễn, ba cân."
Lương Chỉ Duyên: "Hi vọng sau khi về người dại diện của chị không ép chị ăn salad, nghĩ thôi đã thấy khó chịu."
Hà Uyển Tinh: "Em cũng không muốn ăn ức gà luộc và súp lơ xanh luộc với rau cần đâu, quá đáng sợ."
Lưu Dĩ Phàm vẻ mặt mê mang: "Các cô ăn gì mà béo lên nhanh như vậy?"
Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh một trái một phải ôm lấy cánh tay cô: "Chị cứ ở đây một tuần sẽ phát hiện tăng cân lên vù vù, thể nghiệm cảm giác giống như bị nuôi như heo."
Lưu Dĩ Phàm chân thành mà nói: "Ha ha ha, chị một bữa ăn hai bát cơm cũng không béo, thậm chỉ còn không đủ, sẽ không béo."
Lương Chỉ Duyên: "Em không muốn làm bạn với chị, duyên phận chấm dứt."
Hà Uyển Tinh: "Em cũng vậy, chị đi đi, quá đau khổ."
Nhưng mà Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên cũng nghĩ đẹp quá rồi, tổ tiết mục sao có thể cho các cô ở không không làm gì, tài nguyên tốt như vậy làm gì thì cũng phải sử dụng, buổi sáng còn rất nhiều thời gian cũng đủ cho các cô hoàn thành một hạng nhiệm vụ.
Thì ra, hai vị khách nhân chưa có đối tượng có một người là nhà điêu khắc gỗ, một người là nhà điêu khắc ngọc, bọn họ muốn dạy ba cô gái học tập điêu khắc.
Ba người nhận được nhiệm vụ suy nghĩ muốn chết đều có, vì sao bọn họ không thể ra ngoài hoạt động chứ.
Tổ tiết mục: Bọn họ khác, còn nhiệm vụ khác phải làm.
Khổ vẫn là các cô khổ, chương trình rác rưởi, về sau có bỏ nhiều tiền mời, các cô cũng không thèm tới!
Kỳ thực, đi ra ngoài vào buổi sáng cũng chỉ có bốn người Vệ Diên, Lý Quân, Đường Hải, Thái Tuấn.
Sau khi được an bài lên xe, bốn người hai mặt nhìn nhau, Vệ Diên không rõ vì sao chỉ có bốn người bọn họ đi, hơn nữa tổ tiết mục cũng không nói cho bọn họ đi hoàn thành nhiệm vụ gì, đồ ăn không phải đã chuẩn bị tốt rồi sao? Không cần đi siêu thị hoặc là chợ mua đồ ăn làm gì nữa nhỉ.
Vệ Diên hỏi Lý Quân: "Chúng ta đây là đi đâu?"
Lý Quân lắc đầu, bọn họ cũng nhìn về phía Đường Hải và Thái tuấn, một người đàn ông trung niên 40 tuổi được bảo dưỡng thỏa đáng, một người là người trẻ tuổi bằng tầm tuổi Vệ Diên.
Hai người cũng lắc đầu, Đường Hải hỏi: "Chúng tôi cũng không biết, buổi sáng tổ tiết mục bảo chúng tôi cùng các cậu câu thông, sau đó ăn xong bữa sáng giống như các cậu trực tiếp ngồi lên xe ra ngoài."
Lý Quân hỏi tài xế của chương trình: "Bác tài, chúng ta đi đâu thế?"
Tài xế còn giấu bọn họ: "Đợi lát nữa các cậu sẽ biết."
Bốn người cũng không nóng nảy, ngược lại cực kỳ bình tĩnh bắt đầu phỏng đoán ý đồ của chương trình.
Đường Hải rất nhạy bén: "Bốn người chúng ta cùng có sở trường đặc biệt gì đáng để chương trình chú ý sao? Có lẽ cũng không phải loại công việc đi mua đồ ăn."
Thái Tuấn vẻ mặt đầy khôn khéo: "Vậy trước loại trừ nghề nghiệp, bốn người chúng ta đều làm nghề khác nhau, tôi là bác sĩ."
Đường Hải: "Tôi là luật sư."
Vệ Diên: "Tôi là diễn viên."
Lý Quân: "Tôi cũng là diễn viên, vậy nếu không phải nghề nghiệp, chắc chắn cũng không phải tuổi, nhất định có liên quan tới khách sạn." Anh nghĩ ra một thứ: "Điểm giống nhau giữa tôi và Vệ lão sư là bọn tôi đều thích vào bếp, vậy các anh cũng như vậy không?"
Đường Hải: "Ở nhà tôi cũng phụ trách nấu cơm, chủ yếu là người kia nhà tôi không biết."
Thái Tuấn: "Ninh Húc cũng không thích vào bếp." Ninh Húc là nửa kia của hắn: "Trong nhà đều là tôi làm gì thì cậu ấy ăn cái đó."
Lý Quân: "Khó trách lại phải tách riêng đám người Khương lão sư ra." Tổ tiết mục trực tiếp cho Khương Hành ở lại khách sạn, nói cho hắn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần an bài, cũng không biết là nhiệm vụ quan trọng gì.
Vệ Diên: "Cho nên chương trình là muốn đem mấy người có thể vào bếp chúng ta đi?" Bất ngờ cảm thấy thú vị phết, nhưng người trong xe chỉ có mình y là cẩu độc thân, cũng không quá hợp nhau.
Mỗi người đều có thể khoe ra nửa kia của mình, Vệ Diên lại một lần nữa khẳng định chương trình là nhằm vào y, đối xử với y thật sự không quá hữu hảo, lần sau có ra giá gấp ba mời y tới y cũng không tới!
Lý Quân: "Xem ra chúng ta đoán không sai, cơm trưa do chính bọn họ giải quyết."
Vệ Diên: "Như vậy khá là thú vị."
Xe đi một vòng, bọn họ nhận ra mình cũng không rời thôn quá xa, chỉ là tới một khách sạn khác gần khách sạn mà thôi.
Bọn họ xuống xe, nơi này đặt một đống thiết bị dự phòng của chương trình.
Nghênh đón bọn họ chính là người thích kiếm chuyện Vương đạo diễn, Lý Quân và Vệ Diên nhìn thấy trong ánh mắt hắn đầy ý vị thâm trường.
Vương đạo diễn đã từng giao tiếp với rất nhiều siêu sao, làm bộ không phát hiện ánh mắt của hai người bọn họ, cực kỳ trấn định!
Bốn người dừng tại phòng khách đã được bố trí sẵn, đồ ăn vặt trái cây đồ uống trà cháo đầy đủ mọi thứ, bày ra trước mặt bọn họ, thứ hấp dẫn bọn họ nhất chính là bốn cái màn hình đặt trước mặt bọn họ.
Kỳ thực đoạn đường bọn họ tới khách sạn này cũng chỉ vài phút là tới nơi, chỉ là Vương đạo diễn muốn làm một thủ thuật che mắt mấy vị ở lại khách sạn mà thôi.
Vương đạo diễn cười nói: "Tin là các cậu đều đoán được mục đích chúng tôi làm như vậy."
Vệ Diên: "Vậy là đoán đúng rồi sao?"
Lý Quân: "Không đơn giản như vậy, Uyển Tinh và Tiểu Lương còn ở khách sạn, Lưu Dĩ Phàm vẫn có thể nấu bát mì gói mà."
Vương đạo diễn thầm nói đúng là không có gì có thể giấu được cái đầu thông minh của Lý Quân, vì hiệu quả của chương trình hắn vẫn nên giải thích một lần.
"Lần này gọi bốn vị ra, nói vậy các bạn cũng đoán được đầu đuôi câu chuyện. Trải qua tổ tiết mục chúng tôi thảo luận, quyết định cho các bạn một ngày nghỉ, ban ngày chúng ta tạm thời không cần suy xét làm món gì ngon cho người nhà, không bằng để chúng ta nhìn xem, nếu chúng ta không có ở nhà, người nhà các bạn sẽ giải quyết vấn đề cơm trưa như thế nào."
Lý Quân: Hay lắm, Vương đạo diễn trực tiếp đem Khương Hành phận loại thành người nhà của anh.
Quan hệ của anh và Khương Hành lộ rõ ở chương trình, không khác gì quang minh chính đại nói chuyện yêu nhau.
Vệ Diên: Cảm giác bản thân như đi nhờ xe Lý Quân, nếu không có chuyện của Lý Quân và Khương Hành, y sẽ giống như Lưu Dĩ Phàm tối hôm qua đứng trước lò nhóm lửa bị khói hun mù mắt.
Vương Đạo Diễn: "Có lẽ cách thời gian bọn họ nhận ra bản thân phải chuẩn bị cơm trưa còn một lúc nữa, không bằng hiện tại chúng ta tới tâm sự người nhà của các bạn ở nhà có trạng thái như thế nào."
Vệ Diên nhịn không được trợn trắng mắt trong lòng, bên kia chỉ có ba người, ai là người nhà của ai, nói cho rõ đi!
Đường Hải và Thái Tuấn đều đã kết hôn với người yêu, cuộc sống nhiều năm người ở bên cạnh đều biết, bọn họ cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy Lý Quân và Vệ Diên là người hay nấu cơm trong chương trình nên mới cho bọn họ nghỉ ngơi.
Đường Hải cũng không ngại chia sẻ với chương trình cuộc sống hàng ngày của hắn với Trình Minh.
Đường Hải: "Ngày thường ở nhà đúng là tôi vào bếp nhiều hơn, nếu tôi không mua đồ nấu cơm, trên cơ bản chúng tôi có hai sự lựa chọn, một là cơm hộp, một là đi ra ngoài ăn, nếu lười một chút, chúng tôi về nhà bố mẹ cọ cơm. Ông bà thấy chúng tôi về nhiều quá đều cảm thấy chúng tôi thật phiền thoái, mấy năm đầu còn cảm thấy chúng tôi hiếu thuận, sau đó lại phát hiện ý đồ của chúng tôi."
Lý Quân ba người đều cười, ở bên nhau hai mươi năm, trôi qua vui vẻ như vậy, tình cảm nhất định rất tốt.
Đến lượt Thái Tuấn, y cười xong rồi nói theo: "Tôi thì khác anh Hải, tôi là bác sĩ, ngày thường đã rất bận, số lần nấu cơm ở nhà cũng không nhiều, cùng lắm cũng chỉ cần ăn cơm hộp hoặc là ăn cơm cực kỳ khó ăn Ninh Húc nấu. Lúc mới vừa yêu nhau, tôi cảm thấy chăm chỉ cũng là một đức tính tốt đẹp, tận đến một ngày tôi ăn đến mức đem mình vào bệnh viện cấp cứu, tôi liền không bao giờ hi vọng xa với nữa, khi nằm trên giường bệnh tôi liền nghĩ, cũng không phải có người nguyện ý nấu cơm cho ngươi chính là việc cực kỳ may mắn, nếu đối phương không có thiên phú bếp núc, còn không bằng đi gọi cơm hộp, ít nhất không cần vào viện cấp cứu.
Nghe bọn họ một lời khó nói hết kể về tay nghề bếp núc của người yêu, Lý Quân và Vệ Diên đều cảm thấy tổ tiết mục đúng là lợi hại, cư nhiên có thể tìm ra khách nhân như vậy tới ở, xem ra cũng đã sàng chọn không ít người, làm không ít bài tập.
Nghe xong hai người phun tào, tiếng cười của Lý Quân và Vệ Diên đều chưa từng dừng lại.
Khi Đường Hải và Thái Tuấn kể được tương đối, ánh mắt của mọi người trong tổ tiết mục đầy mong đợi mà nhìn về phía Lý Quân.
Vương đạo diễn cực kỳ vô liêm sỉ nói: "Lý lão sư, trong lúc ở khách sạn, cậu và Khương lão sư quan hệ "tốt nhất", có việc thú vị gì muốn chia sẻ với mọi người không?"
Lý Quân hơi hơi mỉm cười với Vương đạo diễn, quả nhiên, đang đợi anh ở chỗ này mà.
Nếu không nói chút gì đó, Lý Quân cảm thấy Vương đạo diễn hôm nay sẽ không bỏ qua cho anh.
Nhưng anh nên nói gì đây?
Dù sao hai người bọn họ cũng đã bại lộ bảy tám phần, trừ khi thật sự có phản ứng cực độ trì độn.
Đường Hải và Thái Tuấn đều là người thông minh, lập tức đánh hơi ra điều gì đó từ trong câu nói của Vương đạo diễn.
Vệ Diên biết quan hệ của Lý Quân và Khương Hành, nếu y quyết định làm bạn với Lý Quân, tự nhiên sẽ lựa chọn giúp anh.
Vệ Diên: "Tôi và Khương Hành là bạn học thời cấp ba, tôi cũng biết một chút khả năng tay nghề bếp núc của cậu ta."
Trong lòng Đường Hải và Thái Tuấn cực kỳ kinh ngạc: Đây là mối quan hệ tình tay ba phức tạp sao? Có phải chúng ta đã phát hiện được đại bát quái gì đó của giới giải trí hay không?
Là Khương Hành vs Lý Quân? Hay là Khương Hành vs Vệ Diên? Hay là Vệ Diên vs Lý Quân?
Vương đạo diễn cảm thấy như này mới gọi là hài kịch, Đường Hải và Thái Tuấn được gọi là thả con tép bắt con tôm!
Lý Quân cũng khá tò mò: "Nguyện chú ý lắng nghe."
Tổ tiết mục: Anh Quân thật bình tĩnh, bị người đoạt màn ảnh vẫn tươi cười nghênh đón.
Vệ Diên nói: "Thời cấp ba, có một bạn học cùng lớp mời chúng tôi tới sân thượng nhà cậu ta nướng BBQ, lúc ấy Khương Hành cực kỳ tự tin về tay nghề của mình, chủ động nướng thịt xiên cho chúng tôi. Khi chúng tôi ăn vào miệng, tất cả thịt đều biến thành từng viên than đen, hoặc là nửa sống nửa chính còn mang theo chút tơ máu."
Lý Quân: "Sau đó thì sao?"
Vệ Diên: "Sau đó chỉ cần cậu ta vừa tới gần giá nướng chúng tôi liền tới lôi cậu ta đi."
Vệ Diên kết thúc câu chuyện, Vương đạo diễn lại lần nữa nhìn về phía Lý Quân: "Lý lão sư, tôi biết cậu chắc chắn không sợ đắc tội Khương lão sư, chỉ muốn nghe xem cậu phun tào cậu ta như thế nào."
Lý Quân: "Được rồi, anh để tôi suy nghĩ một chút."
Trầm tư ba giây, Lý Quân mới tủm tỉm cười với màn ảnh mà nói: "Khương lão sư, anh tuần trước có hai việc chọc giận em, em đều nhớ rõ, một là không hiểu sao giận giữ với em, hai là cắt 9 bông hoa nguyệt quý mà em mỗi ngày đều tưới nước, em muốn tìm thời gian tính sổ kỹ càng với anh."
Vương đạo diễn: Vừa lòng.
Cùng lúc đó, Khương Hành đang ở khách sạn một bên trêu đùa Hạt Cát, một bên đập ruồi cảm thấy sống lưng phát lạnh, cũng không biết nhiệm vụ đáng sợ gì đang chờ đợi hắn phía trước.
- ----------
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Nấu cơm?
Lý Quân: Ừ, nấu cơm.
Khương Hành: Có thể làm cơm chiên không? Loại ở trên giường ấy.
Lý Quân:......