Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 10: Hậu tri hậu giác




Có lẽ là bởi vì Khương Hành quá mức vô cảm khi đánh giá, Hoàng Tâm Nhuế tâm lý có tốt đến đâu cũng cảm thấy bị phá vỡ, cô cũng là có ý tốt nấu cho mọi người bữa cơm trưa, cô đang hoài nghi có phải chỉ số EQ của Khương Hành có vấn đề hay không, lúc này không phải nên tâng bốc người đẹp hay sao?

Kỳ thực Lý Quân cũng nếm, thịt khô đúng là rất mặn, trong tình huống bình thường, nếu mua thịt khô đóng gói bên ngoài, trước tiên phải luộc qua nước, giảm bớt vị mặn của muối trong thịt rồi mới tiến hành xào nấu, thịt khô không phải đơn giản thái một cái là có thể ăn, phải biết là, loại thịt khô sản xuất theo dây chuyền này còn dùng muối nhiều hơn rất nhiều so với lượng muối nhà mình ướp, trực tiếp ăn có thể khiến người mặn tới ba ngày cũng không hết.

Hắn cũng nhìn qua túi thịt khô Hoàng Tâm Nhuế mang tới, hẳn là lâm thời mua trong siêu thị, nơi sản xuất căn bản không phải ở nơi như cô ta nói, kỳ thật chỉ là thịt khô bình thường nhất mà thôi, không có tuyệt vời như vậy. Hoàng Tâm Nhuế muốn lừa dối nhưng lại lừa dối không đúng chỗ, sau đó đột nhiên bị Khương Hành vả mặt.

Giữa nhiều người như vậy, muốn nói ai là người chân thật nhất, đại khái chính là Khương Hành.

Lý Quân đột nhiên cảm thấy có chút tự hào, cho tới này, một mặt khác của người đàn ông này chỉ có mình anh biết.

Ngoại trừ tiểu nhạc đệm ban đầu, không khí cơm trưa ngày thứ hai vẫn khá tốt, không phải nấu cơm Lương Chỉ Duyên và Hoàng Tâm Nhuế vẫn sẵn sàng phủng Hoàng Tâm Nhuế, mong đợi vị khách này tối này còn có thể tiếp tục vào bếp nấu thêm một bữa nữa.

Hoàng Tâm Nhuế dù sao cũng là người dẫn chương trình, thay đổi một cái đề tài liền nhẹ nhàng hóa giải bầu không khí xấu hổ trước mắt, cô không thể tiếp tục khiêu chiến một mặt không biết về Khương Hành nữa, chỉ sợ hắn lại nói một câu nói thật, vậy cô cũng không cần tiếp tục tham gia gameshow của nhà người khác nữa.

Thời gian ăn trưa ngắn ngủi, mọi người đều bắt đầu nghỉ ngơi, quay chụp thì vẫn tiếp tục, dù sao cũng là tiết mục về sinh hoạt, sao có thể làm cho khách mời quá mệt mỏi, huống chi trước bữa cơm trưa Khương Hành còn thiếu chút nữa bị té xỉu trong phòng khách, tổ tiết mục lại càng không dám yêu cầu các khách mời làm việc chăm chỉ hơn.

Sau khi thảo luận với phó đạo diễn, đạo diễn Vương quyết định cho các vị khách mời hai giờ nghỉ trưa mỗi ngày, chỉ là tổ tiết mục sẽ vẫn tiếp tục quay chụp.

Kỳ thực Khương Hành cũng không có vấn đề gì, nhưng buổi sáng dậy sớm, hắn đúng là cũng buồn ngủ, càng không muốn đối mặt với Hoàng Tâm Nhuế.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh cũng đều về phòng để ngủ, không ngừng bôi các loại mỹ phẩm dưỡng da lên mặt lên người, còn đề cử các loại kem chống nắng cho nhau.

Lâm Lập Thư và Lý Quân cũng về phòng nghỉ ngơi, Hoàng Tâm Nhuế sáng sớm đi tàu cao tốc tới đây còn buồn ngủ hơn bọn họ, cũng đi nghỉ ngơi sớm.

Sau giờ trưa thời gian yên tĩnh và đẹp đẽ, tiếng chim hót ve kêu, khi thì thổi tới một cơn gió nhẹ ngày hè, làm lung lay chuông gió treo ở cửa, tiếng chuông thanh thúy dễ nghe vang lên.

Ngủ khoảng 30 phút, Lý Quân liền dậy, anh không có trợ lý, chỉ có thể tự mình giặt sạch quần áo lúc trưa thay ra, các nhân viên công tác ngồi sau màn ảnh nhìn thấy hành động của Lý Quân liền điều chỉnh camera về phía anh.

Trợ lý nói với đạo diễn Vương: "Lý Quân thật chăm chỉ, có thời gian ngủ trưa cũng không ngủ."

Vương đạo ngáp một cái nói: "Trong mấy người ở đây, cậu ấy là người gần gũi nhất với cuộc sống." Những người khác đều có gánh nặng của thần tượng.

Phó đạo: "Vương đạo, Lý Quân là chỗ nào tìm tới."

Vương đạo: "Một người bạn đề cử, là một diễn viên, không có danh tiếng gì."

Phó đạo: "Nơi này có đại bài, có tiểu thịt tươi lưu lượng và tiểu hoa, trên người cậu ta không có cảm giác tự ti và nịnh nọt, rất khá."

Trợ lý lại hỏi: "Vương đạo, Khương lão sư và Lý Quân biết nhau từ trước à?"

Vương đạo lắc đầu: "Hẳn là không quen biết nhau."

Trợ lý trong lòng nói: Các anh đều không phát hiện gian tình trong ánh mắt họ, không phát hiện Lý Quân đối xử với Khương lão sư hoàn toàn không bình thường sao? Thôi, có lẽ Lý Quân cũng muốn nịnh bợ Khương lão sư thì sao, dù sao địa vị của Khương lão sư trong giới điện ảnh cao như vậy, hơn nữa Lý Quân lại là một diễn viên nhỏ không tên tuổi, thấy thế nào cũng rất có hiềm nghi.

Theo tình hình trước mắt mà nói, kỳ thật mọi người đều không đem trọng điểm đặt ở trên người Lý Quân, thật sự không có điểm nổi bật gì đáng nói, điểm nổi bật của kỳ đầu tiên chắc chắn đặt ở trên người bốn người Khương Hành, Hoàng Tâm Nhuế, Lâm Lập Thư, Lương Chỉ Duyên, Hà Uyển Tinh cũng còn phải xếp sau.

Lý Quân cũng không quan tâm tiết mục an bài cốt truyện như nào cho anh, cắt nối biên tập như thế nào anh cũng không quan tâm.

Đi ra khỏi phòng, anh trực tiếp ngồi ở sảnh trước lật xem một cuốn tạp trí, trong lòng nghĩ tới chuyện lúc trưa Khương Hành thiếu chút nữa là té xỉu.

Hàng năm đóng phim ở bên ngoài, ngày thường ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi đều không có quy luật, Khương Hành có một đống tật xấu trong người, mấy năm nay, Lý Quân chậm rãi điều dưỡng thân thể cho hắn, cuối cùng các vấn đề cũng biến mất, hiện tại lại mất trí nhớ, có lẽ lúc này ra ngoài cũng không mang theo cái gì.

Có thể nói vô xảo không thành thư (không trùng hợp không thành sách), vị trợ lý sinh hoạt của Khương Hành là người duy nhất biết quan hệ của hai người bọn họ, một tháng trước lại từ chức về quê kết hôn, trợ lý sinh hoạt mới còn chưa tìm được, bằng không liên hệ giữa hai người bọn họ cũng sẽ không bị đứt gãy.

Hiện tại phát triển tới mức độ này, Lý Quân chỉ có thể dựa vào bản thân nỗ lực đánh thức ký ức của Khương Hành.

Dù sao Khương Hành là bạn trai anh, hai người ít khi tranh cãi, cho dù Lý Quân tức giận cũng sẽ không cãi nhau với hắn, cùng lắm là không để ý tới hắn, Khương Hành luôn là bên không nhịn được, bọn họ chiến tranh lạnh cùng lắm chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ, thời gian yêu đương còn không có, nơi nào còn có thời gian vì việc nhỏ mà giận với dỗi.

Chưa xem được vài trang, Lý Quân ghé lên trên bàn nhìn con chim sẻ nhỏ đậu trên nhánh cây ven đường, nếu có thể giống như chúng nó ngoại trừ kiếm ăn ra chẳng còn gì để phiền não thì tốt biết bao.

Ngủ đến khi miệng khô lưỡi khô Khương Hành bò dậy rót nước uống, từ cạnh tường phản chiếu ra hình ảnh Lý Quân ở bên ngoài mỉm cười, thần sắc có chút u buồn, trái tim Khương Hành không hiểu sao lại run lên, trong lòng rầu rĩ, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Hắn cầm lấy cái cốc đặt ở dưới vòi bình nước, rót một cốc nước, sau đó lại lấy một cốc cho thêm đá, đi về phía Lý Quân.

Khương Hành hỏi anh: "Uống nước không?"

Lý Quân nghe được tiếng bước chân liền biết hắn lại đây: "Cảm ơn."

Khương Hành hỏi anh: "Cậu ngồi ở nơi này ngẩn người làm gì?"

Lý Quân nâng gò má, hơi hơi nâng cằm lên nhìn về phía Khương Hành, nhợt nhạt nở nụ cười: "Ngồi nghĩ lại một vài chuyện cũ."

Lúc này anh cũng không úp úp mở mở với Khương Hành, khiến Khương Hành hơi hơi sửng sốt, diện mạo Lý Quân đúng là không phải gu thẩm mỹ yêu thích của anh, nhưng anh cũng có điểm đặc biệt của riêng mình, mặt mày đều rất ôn hòa, ngày thường thoạt nhìn không hiện sơn lộ thủy, ở trong giới giải trí đông đảo thịt tươi, diện mạo của anh chỉ có thể coi là trung bình, nói cách khác loại diện mạo ôn hòa này có rất nhiều, nhưng lúc này, Khương Hành lại cảm thấy Lý Quân không như bình thường, đôi mắt anh như phát sáng, rất sáng, một giấy khi anh đối diện với hắn, có thể nhìn thấy thân ảnh của bản thân trong đôi mắt anh.

Khương Hành ma xui quỷ khiến hỏi anh: "Chuyện cũ gì vậy."

Lý Quân vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, khóe miệng mỉm cười: "Anh ngồi ở đây, em sẽ nói cho anh."

Khương Hành không có gì ý kiến gì với Lý Quân, người quay phim lúc này còn đang quay chụp hai người bọn họ, định quay chụp một chút về cuộc nói chuyện riêng tư.

Khương Hành thuận thế ngồi xuống.

Lý Quân uống nước đá Khương Hành đưa nói: "Em ngày thường ở nhà cũng chỉ thích uống nước đá, nhưng sau đó bạn của em ngăn lại vài lần, nói liên tục một tháng chỗ xấu của việc uống nước đá, dần dần em liền bỏ."

Khi nói lời này, tầm mắt Lý Quân dừng lại trên mặt Khương Hành, sau đó lại khéo léo rời đi.

"Uống nước đá đúng là không tốt."

"Nhưng kỳ thật bạn của em cũng không biết uống nước đá không sao, chỉ cần không có vi sinh vật trong nước là thể uống, chúng ta một năm đều có thể uống nước lạnh."

Người bạn này là ai, Khương Hành rất rõ ràng, là bạn trai Lý Quân, có lẽ chính là hắn? Không đúng, hắn mới không phải.

"Thì ra là như vậy, xem ra tôi là người khá truyền thống, luôn nghe theo những kinh nghiệm mà trưởng bối để lại.""

"Bởi vì hầu hết nước ở đất nước chúng ta không thể trực tiếp uống luôn, tự nhiên phải đun sôi rồi uống, dần dần, nước nóng mới sạch sẽ được hình thành, uống vào sẽ không đau bụng, sẽ không sinh bệnh."

""Ừ"". Khương Hành cảm thấy bản thân vẫn là người luôn kiên trì không thể không uống nước ấm.

Hai người ngồi cũng nhàm chán, đề tài bình thường chưa chắc có thể kích thích ký ức của Khương Hành, Lý Quân nhìn ra bên ngoài, anh đột nhiên quay đầu lại: "Có muốn ăn quả vải không?"

Khương Hành: "Nơi này làm gì có quả vải, đi ra ngoài mua à?"

Lý Quân nói: "Buổi sáng khi đi mua hoa non đi ngang qua một cái vườn vải, cùng hướng với khách sạn của chúng ta, rất khó phát hiện ra nếu không đi vào bên trong, em nhìn thấy bên ngoài treo biển, bên trên viết có thể tự do hái.""

Khương Hành có chút động tâm, hắn thích ăn quả vải ướp lạnh, lành lạnh mát mát, nước cũng ngọt.

Nghĩ tới có thể ăn vải ướp lạnh, Khương Hành liền quyết đoán cầm lấy chìa khóa trên bàn: "Đi.""

Lúc này Vương đạo đang nhìn màn hình liếm liếm khóe miệng: "Chúng ta cũng đi."

Trợ lý: "...... Khoan đã, Vương đạo, đấy không phải là địa điểm quay chụp sau này của chúng ta sao?"

Phó đạo vươn vai một cái: "Tôi cũng muốn ăn quả vải."

Vương đạo phất phất tay: "Không sao, phụ cận không phải còn có vài chỗ được chọn sao, lại đổi một cái."

Trợ lý: "Vậy các khách mời khác thì sao?"

Vương đạo: "Có Khương Hành không phải đủ rồi sao, mau lên, đợi lát nữa thì không đuổi kịp bọn họ."

Phó đạo vác cái bụng đuổi theo: "Lý Quân đây là ánh mắt gì thế, buổi sáng Hà Uyển Tinh đi cùng cậu ta mà cũng không phát hiện ra vườn vải."

Vương đạo không nói gì, buổi tối hắn muốn tán gẫu với Cao Tín một chút.

Khương Hành và Lý Quân lên xe, rời khỏi khách sạn, luôn có một loại cảm giác bỏ nhà ra đi.

Cũng không biết vì sao Khương Hành ở trước mặt Lý Quân luôn không che dấu được suy nghĩ: "Cậu nói xem chúng ta như này có giống bỏ nhà ra đi không?"

Người quay phim: Khương lão sư, tôi còn ở đây đấy!

Lý Quân cười ra tiếng, đây là nụ cười thả lỏng tự nhiên nhất trong hai ngày kể từ khi anh tới đây, răng nanh bị anh cố tình che giấu lộ ra.

Khương Hành ở bên cạnh nhìn thấy, trái tim như là bị thần tình yêu dùng mũi tên bắn trúng, nhịp tim bắt đầu đập gia tốc.

Lúc này Lý Quân lại chỉ cười không nói.

Qua vài giây sau, anh mới hỏi: "Ông chủ, buổi tối có muốn ăn gà hầm nấm không?"

Khương Hành nuốt nuốt nước miếng: "Muốn."

Lý Quân: "Còn canh gà?"

Khương Hành: "Có."

Lý Quân: "Thịt rang."

Khương Hành: "......" Nuốt nước miếng.

Lý Quân: "Đậu hủ Ma Bà."

Khương Hành: "...... Quá nhiều."

Lý Quân lại bất ngờ lộ ra răng nanh đáng yêu, Khương Hành mặt vô biểu tình cũng mỉm cười theo, hai người hôm nay ở chung hài hòa đến bất ngờ.

Trong hai ngày qua, Lý Quân khiến Khương Hành tin quan hệ của bọn họ, mà Khương Hành còn hậu tri hậu giác - bạn trai tôi như một tên ngốc.