Trước Mắt

Chương 7




Phan Tiểu Trác là người nói được làm được, nhất là trong chuyện này.

Cậu nói sẽ không để Thạch Khải cảm thấy áp lực thì thực sự sẽ không, dù sao cũng không thể chỉ nói miệng, trên thực tế là hôm nay nói một câu ngày mai lại nhắc nhở một chút, mình nên trở thành người thế nào. Vả lại cậu cũng không phải là kiểu người tâm cơ.

Vậy nên mỗi lần cậu và Thạch Khải liên lạc với nhau đều nằm trong phạm vi bình thường, đảm bảo không khiến Thạch Khải cảm nhận được mình có bất kỳ suy nghĩ mập mờ nào, một chút cũng không.

Theo thời gian, biểu hiện của cậu hệt như vốn dĩ cũng chẳng thích gì, nếu như không có ánh mắt và giọng điệu nói chuyện khi say của cậu lần trước, Thạch Khải thực sự cảm thấy bản thân dường như hiểu lầm rồi.

Thầm mến vẫn luôn rất cay đắng, kiên trì trong thầm lặng mà trông coi một đoạn tâm sự chẳng được hồi âm, cho nên hầu hết những câu chuyện về yêu đơn phương đều rất đau khổ. Đây cũng là lý do khi đó Thạch Khải quyết định tâm sự với Tiểu Trác, giả vờ không biết cũng không giống cậu.

Nhưng Tiểu Trác thực sự là quá lạc quan tích cực.

Cậu rất bình tĩnh và điềm đạm, không chỉ trong lúc trò chuyện mà sau đó cũng vậy, thậm chí có thể nói là khá thoải mái. Chẳng những không có biểu hiện cay đắng nào khi thầm mến, ngược lại còn cười ngây ngô, giống như bản thân vô cùng hưởng thụ chuyện này. Cậu thể hiện sự yêu thích của mình một cách rất nhẹ nhàng và bình thường, tựa như bất kỳ ai quá để tâm đều có vẻ nhỏ mọn vậy.

Trong lời nói của cậu luôn ẩn chứa ý nghĩa rằng: ““Tớ thích cậu” và “cậu” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không liên quan gì đến cậu cả, cậu đừng tự dây vào nữa.”

Khi nói chuyện với cậu Thạch Khải thường xuyên có thể cười thành tiếng, Tiểu Trác ở bên kia trịnh trọng nói gì đó, Thạch Khải ở bên này chỉ cảm thấy quá hài.

Tiểu Trác thậm chí chẳng hề tìm hắn, rất ít khi chủ động nhắn tin cho Thạch Khải, đều là Thạch Khải nhắn rồi cậu mới trả lời lại, nếu mấy ngày Thạch Khải không nhắn tin thì Tiểu Trác cũng sẽ không gửi gì cả. Nhưng nếu như Thạch Khải gửi tin nhắn cho cậu, cậu sẽ trả lời rất nghiêm túc, tuyệt đối không qua loa. Cảm giác con người cậu rất mâu thuẫn, vừa chân thành nhưng cũng rất lạnh lùng.

Hôm nay Thạch Khải hiếm khi tan làm sớm, đồng nghiệp tổ chức một buổi liên hoan nhỏ, hơn hai mươi người ra ngoài ăn cơm.

Tháng sáu ở Bắc Kinh đã rất nóng, không biết là do trong phòng quá nhiều người hay là điều hòa vốn đã chẳng lạnh, Thạch Khải ngồi trong đó chưa gì đã đổ mồ hôi rồi.

Gần đây Thạch Khải toàn mặc áo trắng tay ngắn, mùa hè hắn thích mặc màu sáng, trông khá mát mẻ. Ngồi bên cạnh chính là đồng nghiệp lần trước định giới thiệu cho gái cho hắn, đồng nghiệp xích tới muốn nói chuyện với hắn, Thạch Khải bèn giơ tay cản lại: “Anh cách xa em ra chút, em nóng quá.”

Đồng nghiệp im lặng: “Anh còn chưa chạm vào người chú nữa đó! Anh phải nói chuyện với chú mày!”

Thạch Khải cười nói: “Anh cứ như vậy nói đi, đừng đụng em.”

“Cứ như anh muốn đụng chú mày lắm á,” Đồng nghiệp không chịu nổi hắn, “Gần đây sao chú lắm chuyện vậy, Khải Khải chú thay đổi rồi!”

Thạch Khải chỉ cười: “Em nóng thiệt, máy lạnh ở đây hư rồi hả?”

Đồng nghiệp muốn nói với hắn về mấy tầng quan hệ ngầm trong công ty, để Thạch Khải cẩn thận đừng đứng sai tuyến kẻo đắc tội với người ta, chuyện này phải thì thầm mới nói được. Nên là Thạch Khải vẫn xích lại gần một chút, sau đó nghiêm túc lắng nghe.

Đồng nghiệp trong tổ đều rất thích Thạch Khải, trong văn phòng có một cậu đồng nghiệp trẻ tuổi, đẹp trai lại được người khác yêu thích như vậy, nên tất cả mọi người đều rất săn sóc cậu.

Nghe đồng nghiệp thì thầm xong, Thạch Khải nóng đến độ trán đầm đìa mồ hôi, bèn cầm điện thoại định ra ngoài hít thở không khí.

Đúng lúc này, có người tìm đến bên cạnh đồng nghiệp để nói chuyện, đồng nghiệp vừa gọi cho mình một chén canh vịt hầm, có người gọi nên y vừa quay đầu lại, tay vừa bưng chén đặt xuống bàn, không để ý đã đè lên đôi đũa.

Thạch Khải còn chưa kịp đứng dậy, cái chén đã nghiêng sang một bên, nguyên một chén canh vịt đổ hết lên quần hắn.

Thạch Khải vốn rất chú ý lời ăn tiếng nói trước mặt các đồng nghiệp, với cả bản thân hắn cũng không lộn xộn như đám Quý Nam, ăn nói không quá thô tục. Lúc này bị một chén canh đổ lên, Thạch Khải phỏng đến độ vô thức lên tiếng nói “Đệt mợ”.

“Trời ơi sao thế này!” Đồng nghiệp quay đầu nhìn thấy, bèn vội vàng tìm giấy, một đồng nghiệp ở bên kia đã đưa khăn mặt và khăn giấy đến cho hắn.

Thạch Khải dở khóc dở cười: “Anh, anh cố ý phải không!”

“Anh không, thiệt đó, không nhìn thấy!” Đồng nghiệp còn đùa nói, “Đổ lên đầu gối thôi à, không cần lo lắng chỗ khác.”

Thạch Khải cạn lời: “Anh còn muốn lo lắng cái gì nữa hả! Anh mà đổ lên trên chút nữa chắc người ta tưởng em tè ra quần luôn quá!”

Các đồng nghiệp đều cười ồ lên, Thạch Khải cầm khăn mặt đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, nói: “Lát nữa cho em hai mươi tệ đó, em đi giặt quần.”

“Anh cho ba mươi luôn!” Đồng nghiệp nói.

Thạch Khải vào phòng vệ sinh giặt quần hồi lâu, quần mùa hè khá mỏng nên canh thấm luôn lên đùi, cảm giác sền sệt.

Thạch Khải tiện tay chụp hình chân mình, gửi cho Phan Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác hẵng còn đang ăn cơm tối, thấy ảnh thì hỏi: Mưa hả? Không mang dù sao?

Thạch Khải: Đổ canh khắp người.

Phan Tiểu Trác trước tiên lập tức gửi trả lời một tin: Không phỏng chứ?

Mây giây sau lại thêm một tin: Chắc không phải cậu muốn đòi tiền tớ chứ…

Thạch Khải còn đang lau quần, điện thoại đặt trên bồn rửa tay, liếc mắt đọc tin nhắn xong hắn trực tiếp cười ra tiếng. Có lẽ việc đổ canh khắp người hai cậu ấm Thạch Khải và Quý Nam ngay lần đầu gặp mặt đã để lại bóng ma quá lớn cho Phan Tiểu Trác.

Thạch Khải cười, gõ trả lời cậu bằng một tay: “Lấy ra đi.”

Phan Tiểu Trác: Bao nhiêu…

Thạch Khải: Không phải hai nghìn à?

Phan Tiểu Trác: Nhưng tớ không có tiền…

Thạch Khải nói: Không có tiền thì cậu hỏi cái gì mà hỏi.

Một lát sau Phan Tiểu Trác chuyển hai mươi tám đồng qua.

Thạch Khải cười không nhịn được, quá lười gõ chữ, hắn gửi thẳng voice chat: “Sao, giữ lại hai mươi, xếp hai số không phía sau lên nhau? Một trên một dưới là thành tám? Không ngờ cậu cũng biết tính toán quá, quả nhiên là thạc sĩ tài chính.”

Phan Tiểu Trác chậm rì rì trả lời: Không phải…

Phan Tiểu Trác: Cậu lấy tiền này, đi mua một ly cà phê đá. Uống cho mát, xong rồi hạ hỏa, đừng đòi tiền nữa.

Thạch Khải sắp bị cậu chọc cười chết rồi, vừa cười vừa nhận hai mươi tám đồng này.

Lúc còn đi học, Phan Tiểu Trác cầm một cuộn tiền nhỏ, mỗi ngày đứng ở cửa lớp chặn Thạch Khải và Quý Nam, nhất định phải đưa tiền cho bọn họ. Tất cả là do cái miệng lắm lời của Quý Nam mà ra, thực ra cả hai làm gì muốn đòi. Phan Tiểu Trác thoạt nhìn đích thị là một học sinh nghèo lương thiện, mỗi lần nhìn cậu cầm cuộn tiền đưa tới, Thạch Khải đều cảm thấy mình như thằng bạo lực học đường vậy.

Sau khi quay lại, Thạch Khải thực sự đã gọi một ly cà phê đá cho mình, hết ba mươi bảy đồng.

Hắn chụp màn hình gửi cho Phan Tiểu Trác, cậu rất đàng hoàng, lại lọ mọ gửi chín đồng tới.

Thạch Khải không khách sáo bấm nhận.

Phan Tiểu Trác nói: Cà phê Bắc Kinh mắc ghê.

Thạch Khải cười trả lời: Cũng có loại rẻ, nhưng tôi chỉ muốn uống loại này.

Phan Tiểu Trác: Ồ, uống đi.

Phan Tiểu Trác đặt di động xuống, tiếp tục thay ga giường. Bạn cùng phòng ở giường bên cạnh đang nằm chơi game, lập tổ đội[1] cùng chơi với bạn cùng phòng ở giường đối diện. Lúc thay ga, Phan Tiểu Trác rất cẩn thận để chăn mền không bị dính bụi.

[1] raw là 开黑, từ trong mấy game chiến đấu, DotA, League of Legends, King of Glory, … là kiểu lập team chơi mà có thể nói chuyện, trao đổi với nhau thông qua voice chat các thứ đồ ấy, mọi người hiểu đơn giản là tập đội rồi cùng chơi, vừa chơi vừa chat các thứ ấy.

Bạn cùng phòng nói: “Cậu chăm thay thế? Sao tớ cảm thấy cậu thay suốt luôn đó.”

Phan Tiểu Trác nói: “Làm gì có? Hơn một tuần rồi.”

Hai bạn cùng phòng đang mở voice chat, còn có vài người bạn khác nữa, một nhóm nhốn nháo ồn ào. Bạn cùng phòng ở giường bên cạnh thuận miệng nói: “Ở ký túc nam hiếm thấy ai chăm thay như Tiểu Trác, một tháng một lần là được rồi.”

Voice chat lại có người nói: “Có biết thì cũng đừng nói toẹt ra thế chứ.”

Một người khác nói: “Hồi đại học tao cũng chăm chỉ thay lắm, dù sao thì “phim” cũng nhiều mà.”

Bạn cùng phòng ở giường bên cạnh cười nói một tiếng “Đệt”.

Cậu bạn kia còn đang nói: “Thường thì hôm trước coi phim xong hôm sau tao đều sẽ thay, nửa đêm tao cũng lười xuống dưới, nên quẹt luôn trên ga giường.”

Có người nói: “Vãi, mẹ nó mày không mắc ói hả, cút đi.”

Cậu bạn kia nói: “Này có gì mà mắc ói, đều là con trai cả, ai mà chưa từng có lúc tinh lực tràn đầy. Lần sau bạn cùng phòng có thay ga giường thì mày đừng có hỏi nữa.”

Phan Tiểu Trác vô cảm thay xong ga giường, bên kia nói gì cũng làm như không nghe thấy.

Mặc dù ở trước mặt Đào Hoài Nam và Thạch Khải cậu đã cởi mở hơn trước rất nhiều, nhưng những lúc khác Phan Tiểu Trác vẫn như cũ, rất sợ phải giao tiếp, ngay cả khi ở trong ký túc xá.

Nói đùa thế này giữa mấy nam sinh với nhau có lẽ rất bình thường, nhưng Phan Tiểu Trác vẫn cảm thấy mấy lời này khiến người ta xấu hổ. Cậu cũng không thích nói chuyện với bạn cùng phòng, khoảng thời gian thoải mái nhất đối với cậu là khi được ở một mình, một khi bạn cùng phòng về tới là khoảng không gian nhỏ này lập tức khiến cậu mất tự nhiên.

Chỉ khi nhắn tin với Thạch Khải hoặc là Đào Hoài Nam, Phan Tiểu Trác mới có thể thoát khỏi bầu không khí lúng túng đó trong chốc lát.

Tối đến Phan Tiểu Trác nằm trên ga giường mới thay, hai bạn cùng phòng vẫn đang chơi game, một người khác thì chưa về. Đèn ký túc xá vẫn chưa tắt, nằm như vậy có hơi chói mắt. Phan Tiểu Trác đeo miếng che mắt lên, nghe hai bạn cùng phòng vừa chơi vừa hò hét, đột nhiên bắt đầu nghĩ đến một vấn đề xa xôi.

Cậu thật sự thích con trai sao?

Hình như không phải. Nhưng cũng chưa từng thích con gái.

Phan Tiểu Trác vẫn luôn rất mơ hồ về chuyện xu hướng tính dục, trước Thạch Khải cậu cũng chưa từng thích ai quá rõ ràng. Khách quan mà nói, khi ở cùng con gái sẽ thấy thoải mái hơn so với con trai một chút.

Sau mấy câu ngắn ngủi khi chiều của bạn cùng phòng, Phan Tiểu Trác đột nhiên nhận ra, dường như cậu cũng không thích con trai. Hoặc là không thích những cậu con trai khác.

Bạn cùng phòng chắc là bị đánh chết trong game rồi, cả hai la to một trận như bị điên, chửi đổng đôi câu rồi lại im lặng. Phan Tiểu Trác bình tĩnh nghĩ, đến hôm nay cậu còn thích hắn như vậy, hẳn một phần cũng do mấy tên con trai kế bên này. Hắn thực sự tỏa sáng lấp lánh mà.

Dự án của Thạch Khải và tổ của hắn cuối cùng cũng hoàn tất, cả tổ tổ chức một buổi teambuilding. Thạch Khải tham gia trò chơi rồi rút thăm được một cái ly giữ nhiệt dung tích lớn. Đồng nghiệp muốn đổi cái cân với hắn, Thạch Khải cười từ chối: “Đừng lừa em, của em đắt hơn nhiều, đúng không?”

“Dù sao chú mày cũng không uống nước nóng! Đắt hay không cũng có dùng đến đâu.” Đồng nghiệp xúi giục hắn.

“Em không,” Thạch Khải nói, “Em cũng không cân làm gì, cái cân kia của anh càng không dùng tới.”

“Vậy chú muốn đổi cái gì?” Đồng nghiệp hỏi.

Thạch Khải cười tủm tỉm chỉ chỉ tai nghe Bluetooth mà đồng nghiệp đã bốc được trước đó, nói: “Cái đó đi.”

“Cậu cũng khôn quá rồi! Không đổi!” Đồng nghiệp cạn lời nói, “Tai nghe có thể mua được hai cái ly!”

Thạch Khải quơ quơ cái ly lấy đi, nói: “Vậy anh tự mua đi.”

Thạch Khải chưa từng sử dụng thứ này trong đời, về tới công ty hắn trực tiếp gửi nó ở trạm chuyển phát nhanh dưới lầu.

Mấy ngày sau Phan Tiểu Trác nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh, gần đây cậu đâu có mua gì, đi nhận xong xem thử, hóa ra là do Thạch Khải gửi.

Phan Tiểu Trác gửi tin nhắn cho Thạch Khải: “Anh Khải gửi đồ cho tớ hả?”

Hai tiếng sau Thạch Khải mới đọc, đoạn trả lời cậu: “Ờ, chơi game rút được đó.”

Lúc này Phan Tiểu Trác mới mở ra, thấy là một cái ly giữ nhiệt. Phan Tiểu Trác chụp một tấm hình gửi cho Thạch Khải, hỏi: “Là nó phải không?”

Lại thêm nửa tiếng nữa Thạch Khải mới trả lời: Chẳng lẽ không phải?

Thạch Khải: Tôi vốn muốn đổi cho cậu cái tai nghe, nhưng không đổi được ha ha ha ha.

Phan Tiểu Trác hơi không biết phải trả lời thế nào: Sao cậu không để lại dùng đi?

Thạch Khải: Không dùng tới.

Thạch Khải: Cảm ơn anh Khải.

Phan Tiểu Trác: Cảm ơn anh Khải.

Thạch Khải trả lời: Đừng khách sáo. Mua cà phê cho tôi đi.

Phan Tiểu Trác lập tức chuyển ba mươi bảy đồng qua.

Buổi trưa Thạch Khải mua cà phê hết ba mươi hai đồng, chụp ảnh màn hình gửi cho Phan Tiểu Trác, thối năm đồng cho cậu.

Phan Tiểu Trác cũng chẳng khách khí mà thu hồi lại.

Trước đây Phan Tiểu Trác có một cái ly giữ nhiệt, là Đào Hoài Nam lấy từ trong tiệm của anh mình cho cậu, trong tiệm đặt làm riêng hẳn vài rương, bên trên in logo công ty. Khi trời lạnh Phan Tiểu Trác sẽ pha một chút sữa bò hoặc là cà phê các kiểu.

Gầy đây trời nóng như vậy mà Phan Tiểu Trác cũng mang theo mỗi ngày, đựng nước đá đầy cả cái ly mới.

Đàn chị trong văn phòng hỏi cậu: “Trời nóng vậy mà Tiểu Trác còn uống nước nóng hả?”

Phan Tiểu Trác “Đâu” một tiếng nói: “Nước đá.”

“Cũng được ha,” Đàn chị cười nói, “Ngày mai chị cũng bỏ kem vào cốc giữ nhiệt thử.”

Phan Tiểu Trác đối với cái ly mới có thể nói là yêu thích không buông, đây là của Thạch Khải cho.

Nhưng mâu thuẫn là nhiều ngày tiếp sau đó Phan Tiểu Trác lại có thể không nói câu nào với Thạch Khải, chỉ bởi vì Thạch Khải không liên lạc với cậu. Phan Tiểu Trác trước sau như một, vẫn kiên định giữ vững tâm thế “Cậu tìm tớ tớ rất vui, cậu không tìm tớ thì thôi vậy”, rất ổn định.

Bên kia Thạch Khải lại có một đống việc mệt người tới tay, vừa nghỉ xả hơi chưa được mấy ngày đã lại bận tối mắt tối mũi.

Khi thong thả hơn được một chút, mắt thấy đã nửa tháng rồi hắn và Phan Tiểu Trác không hề liên lạc. Phan Tiểu Trác không hề gửi một tin nhắn nào, thậm chí cũng không đăng WeChat Moments, chút xíu cảm giác tồn tại cũng không có.

Dường như nếu hắn không liên lạc với cậu, cậu sẽ lặng lẽ biến mất khỏi danh bạ của hắn, hệt như những năm trước đây.

Thạch Khải cũng không gửi tin nhắn qua, buổi tối dọn dẹp xong thì đi ngủ.

Trước khi ngủ, mạch suy nghĩ lang thang đi dạo qua không ít chuyện, cuối cùng lại quay về trên người Phan Tiểu Trác.

Về lý thuyết thì sau khi đã cởi mở tâm sự hồi đầu năm, hắn không nên cứ đêm khuya thanh tĩnh là lại suy nghĩ chuyện này, cho đến giờ Tiểu Trác cũng có cố tình thể hiện chút xíu thích nào nữa đâu.

Nhưng Thạch Khải vẫn hết lần này đến lần khác nghĩ đến ánh mắt của Tiểu Trác khi ấy, thêm cả câu nói khi đón Tết “Đối với tớ, cậu không giống với bất kỳ ai khác.”

Không ai biết chuyện này của hai người bọn họ, bên kia thì ngay cả Đào Hoài Nam Phan Tiểu Trác cũng không nói, còn bên cạnh Thạch Khải thì chẳng có bạn bè nào. Ở Bắc Kinh chỉ có mỗi Trì Sính, nhưng cả hai đều bận bịu đến nỗi chẳng gặp được nhau, cơ mà dù có gặp thì Trì Sính cũng không phải kiểu người thích tán gẫu lắm. Bất kể là trên thực tế hai người Thạch Khải và Phan Tiểu Trác nghĩ thế nào, nếu có một người ngoài nào khác biết chuyện này, cả hai đều phải nói một câu đối phó.

Một tên thì giả vờ giả vịt lạt mềm buộc chặt, một tên thì tình trong như đã lại còn ghẹo nguyệt trêu hoa, hai người các cậu thật tuyệt.