Trước Mắt

Chương 6




Thạch Khải không thể ngờ Phan Tiểu Trác lại thẳng thắn khẳng định lời mình nhanh đến vậy, thậm chí có thể nói rằng cậu đã thừa nhận không chút do dự.

Phan Tiểu Trác không định giấu điều gì, nói tiếp: “Đối với tớ, cậu không giống với bất kỳ ai khác.”

Thạch Khải thở dài trong lòng, quả nhiên là vậy.

Từ nhỏ đến lớn trải nghiệm được tỏ tình và gửi thư tình của Thạch Khải không ít, nhưng hai người mặt đối mặt nói chuyện trực tiếp thế này thì thực sự là chưa từng. Huống hồ đây còn là con trai, Thạch Khải có thể nói chuyện tiếp được không cũng không còn chắc nữa.

“Cậu thật đúng là,” Thạch Khải cười cười, “Trước đây tôi không nhận ra.”

Phan Tiểu Trác quay lại, nói: “Không muốn để cậu nhận ra.”

Thạch Khải không hỏi tại sao, khả năng có hỏi thì Tiểu Trác cũng không trả lời được, mà hỏi thì lại quá mập mờ. Và với tiền đề là hắn không phản hồi, hỏi tại sao sẽ chỉ khiến Phan Tiểu Trác thêm xấu hổ.

Phan Tiểu Trác nghĩ nghĩ, đoạn mở miệng hỏi: “Cậu có cảm thấy hơi…?”

“Hơi gì?” Thạch Khải hỏi, “Bất ngờ?”

Phan Tiểu Trác định nói “ghê tởm”, nhưng khựng lại rồi đổi từ: “…Phản cảm.”

Thạch Khải nhìn cậu, không hiểu lắm: “Tại sao?”

Phan Tiểu Trác thấp giọng nói: “Tớ là con trai, còn thích… còn nói những chuyện đó với cậu.”

Thạch Khải nhíu mày, không để cậu nói tiếp: “Nói đi đâu vậy trời.”

Thạch Khải đã nhìn ra chuyện của Trì Sính và Đào Hoài Nam từ lâu, kể từ đó Thạch Khải cũng chưa từng thấy phản cảm đối với những việc này. Chưa kể đến mối quan hệ của hai người Trì Sính, riêng bản thân Thạch Khải cũng không phải là người sẽ cảm thấy khó chịu chỉ vì có một chàng trai thích mình.

Nghe thấy giọng điệu của hắn, Phan Tiểu Trác cảm thấy nhẹ nhõm, nói: “Cậu không cảm thấy phiền là được… Mới nãy cậu nói vẫn luôn nhớ chuyện này, dọa tớ một trận.”

“Cậu nhớ nhung tôi thì tôi phiền cái gì chứ?” Thạch Khải dở khóc dở cười, “Tôi rảnh à?”

Phan Tiểu Trác cũng cười cười, chốc lát nữa mới từ từ nói: “Vậy cậu cũng đừng suy nghĩ gì chuyện này hết. Đừng cảm thấy áp lực hay gì… Tớ chưa từng nói với người khác, Hoài Nam cũng chưa nói. Tớ cũng sẽ không nói lại với cậu đâu… Tớ sẽ không uống rượu nữa.”

Trước mặt Thạch Khải, Phan Tiểu Trác luôn luôn rất trung thực, Thạch Khải hỏi gì cậu sẽ đáp nấy, cho dù loại chủ đề như hôm nay sẽ rất gian nan đối với mình, cậu cũng không hề trốn tránh, mỗi câu trả lời đều rất thành thật.

Trước kia nhìn cậu thế này Thạch Khải chỉ cảm thấy cậu quá nghe lời, nhưng giờ đây khi đã biết được những tâm tư ấy, từ những lời nói thành thật của cậu, Thạch Khải cảm nhận được sự chân thành mà cậu muốn bày tỏ, cùng với sự trân quý, dè dặt của cậu. Lúc này lại đang cúi đầu nói sau này sẽ không bao giờ uống rượu nữa, Thạch Khải đột nhiên cảm thấy rất không nỡ.

Thạch Khải quả thực không chịu nổi trước tấm lòng chân thành của một chàng trai trong sáng thế này. Hắn tự nhận bản thân chưa từng làm chuyện gì xứng đáng để được người ta lưu tâm đến vậy, tâm tình của Thạch Khải rất phức tạp, nhưng trong mớ phức tạp này không có cảm xúc tiêu cực, nếu như thực sự phải nói thì nhiều nhất là hắn cảm thấy mình không xứng.

“Trác.” Thạch Khải gọi cậu một tiếng.

Phan Tiểu Trác đáp lời: “Hả?”

“Tôi không có áp lực, không chút nào cả, đây cũng chẳng phải chuyện gì mà không thể tiết lộ với người khác mà.” Thạch Khải nghiêm túc nói với cậu, “Nếu tôi thực sự cảm thấy phiền thì hôm nay cũng sẽ không đưa cậu ra ngoài, dứt khoát sẽ không liên lạc với cậu.”

“Ừm,” Phan Tiểu Trác gật gật đầu, nói, “Tớ biết.”

“Hai ta nói ra rồi thì tôi cũng đỡ phải suy nghĩ mãi,” Thạch Khải nói, “Sau này nên thế nào thì vẫn như vậy, năm sau tôi về còn đưa cậu ra ngoài chơi không, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến cả.”

Phan Tiểu Trác quay qua nhìn hắn, nghe hắn nói.

“Nhưng mà Trác à, tôi…” Thạch Khải thở dài, nhìn Phan Tiểu Trác, biểu cảm cũng rất bất đắc dĩ, “Anh Khải thực sự là trai thẳng, cậu biết mà… chuyện giới tính này nó bế tắc chết đi được.”

Phan Tiểu Trác cũng không ngờ hắn sẽ nói điều này, “phụt” cười một tiếng, cậu bị hắn chọc cười rồi.

“Đừng cười.” Thạch Khải cố tình làm mặt lạnh, để bản thân trông nghiêm túc một xíu.

“Được.” Phan Tiểu Trác vừa cười vừa gật đầu.

“Cậu thích một tên trai thẳng,” Thạch Khải nhíu mày hỏi cậu, “Cậu không có mắt nhìn gì hết à?”

Phan Tiểu Trác lại lần nữa bị hắn chọc cười ra tiếng. Hồi nãy Phan Tiểu Trác nói được nửa chữ “thích” đã vội khựng lại, lúc này Thạch Khải nói huỵch toẹt ra, thế nhưng Phan Tiểu Trác cũng không cảm thấy khó xử, bầu không khí bây giờ có thể nói là vừa nhẹ nhõm lại có hơi buồn cười.

“Mắt nhìn tớ không kém vậy đâu,” Phan Tiểu Trác cãi lại nói, “Anh Khải ơi, là cậu nghĩ nhiều rồi.”

“Sao cơ?” Thạch Khải hỏi cậu, “Tôi hiểu sai hả? Cậu không thích trai thẳng?”

“Không phải,” Phan Tiểu Trác vẫn chưa cười xong, “Tớ có thích, nhưng chuyện cậu có là trai thẳng hay không… tớ thực sự thấy không sao cả.”

Phan Tiểu Trác nói từ tận đáy lòng: “Tớ không nghĩ đến người khác, thế nên việc cậu có thẳng hay không đối với tớ cũng không quan trọng.”

Cậu còn sợ Thạch Khải không tin, bèn nhìn vào mắt Thạch Khải, gật đầu nói với hắn: “Thật đó, anh Khải.”

Không hiểu sao Thạch Khải cảm thấy mình không chạm mắt nổi với Phan Tiểu Trác, mấy giây sau, hắn giơ tay búng lên trán Phan Tiểu Trác, đoạn ấn đầu Phan Tiểu Trác xoay sang hướng khác. Phan Tiểu Trác vẫn luôn cười “haha”, không nói thêm gì nữa.

Lát sau Thạch Khải bỏ đi giọng điệu trêu đùa, trong giọng nói rất chân thành, cất lời nói: “Cảm ơn cậu, Trác.”

Cẩn thận yêu thích, cẩn thận quý trọng, mọi tâm sự dù thỏa đáng đến mấy cũng đều giấu đi, không quấy rầy không ràng buộc tình cảm, tấm chân tình này bất luận thế nào cũng nên nói một tiếng cảm ơn.

Phan Tiểu Trác khoát khoát tay, lời cảm ơn này của Thạch Khải làm cậu trở nên luống cuống, lắp bắp nói: “Tớ mới nên là cảm, cảm ơn.”

Thạch Khải cười một tiếng, lại nói: “Vô tri quá.”

Chuyện này nói xong cũng xem như là đã qua, giữa hai người chẳng những không xấu hổ, ngược lại còn thoải mái hơn so với trước đó.

Sáng hôm sau Thạch Khải đưa Phan Tiểu Trác về ký túc xá, trước khi xuống xe, Phan Tiểu Trác nói: “Chúc mừng năm mới, anh Khải, vạn sự như ý.”

Cậu nói lời này lại khiến Thạch Khải nhớ đến năm ngoái Phan Tiểu Trác nhìn hắn bằng ánh mắt ấy nói “suôn sẻ một đời, đừng để lạc lối”, Thạch Khải nói: “Chúc mừng năm mới.”

“Tớ đi lên đây.” Phan Tiểu Trác nói.

“Đi đi,” Thạch Khải nói, “Năm sau gặp.”

Đó là một đêm giao thừa vô cùng vui vẻ, niềm vui của Tiểu Trác là thật, sau khi về ký túc xá, chút tâm tình hạnh phúc ấy vài ngày sau hẵng còn chưa phai.

Những lời cậu nói với Thạch Khải đều là thật, vậy nên sự từ chối nhẹ nhàng và lịch thiệp của Thạch Khải khi đang pha trò cũng không khiến Phan Tiểu Trác quá mất mát.

Trên thực tế, trong những năm này, Phan Tiểu Trác chưa bao giờ cảm thấy mình đang yêu thầm Thạch Khải, có kỳ vọng đối với người mình thầm mến thì chính là yêu, nhưng Phan Tiểu Trác lại chưa từng nghĩ đến việc yêu hắn. Không kỳ vọng viển vông ắt hẳn sẽ không thất vọng, vì vậy trong suốt những năm thích Thạch Khải, Phan Tiểu Trác đều cảm thấy rất hạnh phúc.

Thời trung học mỗi ngày trôi qua càng mong được đến trường hơn, sau đại học thì mỗi lần liên lạc đều khiến tâm trạng tung tăng vui vẻ, những điều này đều khiến cuộc sống buồn chán và tẻ nhạt của Phan Tiểu Trác trở nên có hy vọng hơn. Không hy vọng có được thứ gì thì sẽ không phải đau khổ khi không có được nó, cũng sẽ không phải mắc kẹt trong suy nghĩ tiếc thương cho chính bản thân mình.

Vì cuộc trò chuyện thẳng thắn và chân thành này mà cả hai chẳng những không lạnh nhạt, trái lại thỉnh thoảng vẫn hay liên lạc.

Trước đây hai người hầu như không liên lạc riêng với nhau, lần này sau khi Thạch Khải về Bắc Kinh, cả hai thỉnh thoảng còn nhắn tin qua WeChat. Phan Tiểu Trác biết Thạch Khải là sợ cậu nghĩ nhiều, nên cố tình nói chuyện với cậu để trong lòng cậu đừng có gánh nặng.

Hắn gửi tin nhắn chắc chắn Phan Tiểu Trác sẽ ngoan ngoãn trả lời, gửi qua gửi lại, cả hai cứ vậy, chưa từng mất liên lạc.

Phan Tiểu Trác nói với Thạch Khải sẽ không kể chuyện này với ai, vậy nên ngay cả Đào Hoài Nam cũng không biết việc cậu và Thạch Khải có liên lạc với nhau.

Đào Hoài Nam thường xuyên lo lắng cho Tiểu Trác vì cậu không có bạn bè, bình thường ngoài mình ra thì cũng không giao tiếp với ai, mỗi lần khi cậu nói như vậy trong lòng Tiểu Trác đều mơ hồ cảm thấy áy náy lẫn chột dạ.

Trên thực tế, bây giờ Phan Tiểu Trác liên lạc với Thạch Khải có khi còn nhiều hơn với Đào Hoài Nam.

Gần đây cả giáo sư và đàn anh, đàn chị đều đi công tác, mỗi ngày văn phòng là do Phan Tiểu Trác trực ban, có người đến tìm giáo sư của bọn cậu thì Phan Tiểu Trác sẽ giúp xử lý một chút, thời gian còn lại chỉ lên lớp, đi dạy gia sư và về ký túc xá.

Hôm đó cậu vừa xong buổi dạy gia sư, về lại trường và ngồi trong văn phòng chuẩn bị viết luận văn, cậu vừa nhận viết cách đây mấy ngày.

Thạch Khải gửi tin nhắn đến, Phan Tiểu Trác nhấn mở rồi đọc.

Tin nhắn gửi đến là một ảnh chụp màn hình, trong ảnh là một câu đã lan truyền trên mạng từ lâu: “Phải lòng trai thẳng chẳng khác nào đợi thuyền ở sân bay.”

Phan Tiểu Trác cười, gửi lại một sticker mỉm cười xấu hổ: [Im lặng.jpg]

Thạch Khải: Nghe lời khuyên bảo ắt hẳn no nê.

Phan Tiểu Trác: Ha ha ha.

Phan Tiểu Trác: Đúng là thích một chiếc thuyền, nhưng không có mong đợi. Nó cứ vui vẻ du lịch trên biển đi, đừng đến sân bay làm gì.

Thạch Khải: Đỉnh.

Phan Tiểu Trác cười rồi đặt điện thoại xuống, viết luận văn một lát nữa, gõ mấy dòng chữ sau đó nhìn thời gian, đoạn cầm điện thoại di động lên hỏi tiếp: Hôm nay có thời gian rảnh cầm tới điện thoại hả?

Thạch Khải: Nghỉ trưa, tranh thủ ăn miếng cơm.

Phan Tiểu Trác: À à.

Thạch Khải: Mệt như chó ấy.

Phan Tiểu Trác trả lời: Làm xong sớm nghỉ ngơi sớm, cố lên.

Sau khi tiếp xúc một thời gian, hiện tại Thạch Khải so với trước đây chân thực hơn, đối với Tiểu Trác mà nói thì cũng sống động hơn. Thạch Khải trước đây tựa như một hình ảnh hoàn hảo được Phan Tiểu Trác tự mình não bổ ra, bây giờ sau khi tiếp xúc dường như đã trở thành người thật.

Sẽ than phiền công việc quá mệt mỏi, sẽ cà khịa đồ ăn canteen dở, hệt như rơi thẳng từ bàn thờ trong lòng Phan Tiểu Trác xuống đất. Sau khi rơi xuống thì khiến mọi người cảm thấy gần gũi hơn, hơn nữa còn rất đáng yêu.

Đào Hoài Nam đều không biết những chuyện này, chỉ cần có thời gian liền hẹn Tiểu Trác, sợ cậu cảm thấy cô đơn.

Hai người hẹn ở một cửa hàng bánh bao súp, Đào Hoài Nam nói muốn ăn bánh bao súp, nhờ Tiểu Trác dẫn mình đi, Tiểu Trác vui vẻ đi lên trước.

“Hôm nay để tớ mời cậu ăn, tớ được phát lương rồi.” Phan Tiểu Trác nói.

“Được,” Đào Hoài Nam hỏi, “Phát nhiêu á?”

“Bốn ngàn sáu,” Phan Tiểu Trác nói, “Tháng trước tớ lên lớp nhiều, lớp phụ đạo kia lại mở thêm một lớp vật lý cấp hai nữa rồi.”

“Quá nhiều,” Đào Hoài Nam hâm mộ nói, “Tớ được có một nửa cậu thôi.”

Phan Tiểu Trác ở trước mặt Đào Hoài Nam ngược lại rất hoạt bát, còn nói: “Tại tớ còn đi gia sư nữa á, còn có luận văn, nên là tháng trước tớ kiếm được nhiều lắm.”

Cậu nói đam mê, Đào Hoài Nam dùng tay chống mặt, nói: “Vậy lần sau đi ăn vẫn là cậu mời tớ.”

“Chuyện nhỏ.” Phan Tiểu Trác quét mã order, gọi một phần bánh sao súp cua gạch cho Đào Hoài Nam.

Đào Hoài Nam không nhìn thấy nên cậu suy nghĩ rất tỉ mỉ, đối với cảm xúc cũng nhạy cảm cực kỳ.

Cậu cảm nhận được Phan Tiểu Trác thật sự vui vẻ, cả người đều trong trạng thái hướng về phía trước, cứ như đã được sạc đầy điện.

“Cậu cũng không cần vất vả quá,” Đào Hoài Nam nói với cậu, “Đừng sắp kín hết thời gian, cậu phải dành thời gian nghỉ ngơi cho bản thân nữa.”

“Được.” Phan Tiểu Trác trả lời, “Buổi tối tớ không có sắp xếp lớp nào hết, đều dồn vào sáng chiều hết rồi.”

Đào Hoài Nam gật gật đầu: “Vậy thì được.”

Đào Hoài Nam vẫn luôn là một người mù rất giữ thể diện, khi ăn cơm cũng không quá chật vật, thói quen từ nhỏ được các anh quản chặt mà ra. Cho nên bình thường khi ra ngoài ăn Đào Hoài Nam đều ăn rất cẩn thận, cũng không cần người khác chăm sóc.

Chỉ khi ở bên cạnh những người thân thiết, cậu mới ăn uống thoải mái hơn chút, ví dụ như những món như bánh bao súp này, nếu như có người khác thì chắc chắn cậu sẽ không động vào. Cậu không nhìn thấy, đụng đũa một cái nhỡ làm rách lớp vỏ bánh bao, nước súp đổ ra vỉ hấp, ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác.

Phan Tiểu Trác chu đáo qua ngồi cạnh cậu, hai người ngồi cạnh nhau, thế này để Phan Tiểu Trác thuận tay gắp bánh bao bỏ vào muỗng cậu. Một tay Đào Hoài Nam cầm muỗng, một tay bưng chén ở dưới, như vậy sẽ không văng giọt súp nào, người bình thường cũng không ăn sạch sẽ được như cậu.

“Ngon quá.” Đào Hoài Nam thỏa mãn nói.

Phan Tiểu Trác lại gắp cho cậu một cái, nói: “Còn hơi nóng, để nguội trước đã.”

“Tớ đã muốn ăn mấy ngày nay rồi, hôm trước còn nằm mơ được ăn bánh bao súp nữa, xong bị đổ khắp người luôn.” Đào Hoài Nam lại nói, “Có điều gần đây anh tớ với anh Thang bận quá, không rảnh dẫn tớ đi ăn, may mà tớ có Tiểu Trác.”

Đào Hoài Nam chỉ kể một nửa chuyện mình nằm mơ. Cậu mơ thấy có người dẫn mình đi ăn, Đào Hoài Nam không cẩn thận làm đổ nước súp khắp người, người kia dữ dằn hỏi cậu có bị phỏng không, nhưng động tác xoa cổ và quần áo cậu lại rất nhẹ nhàng. Đào Hoài Nam choàng tỉnh rồi ngây người hồi lâu, sau đó cực kỳ muốn ăn bánh bao súp.

“Cậu muốn ăn gì thì cứ nói với tớ nè,” Phan Tiểu Trác chọt chọt cổ tay Đào Hoài Nam, ra hiệu nguội rồi có thể ăn, “Tớ dẫn cậu đi.”

“Cảm ơn Tiểu Trác.” Đào Hoài Nam cười nói.

“Đừng khách sáo,” Phan Tiểu Trác nói, “Ăn đi, đừng để phỏng.”

Quan hệ của cả hai thật sự rất tốt, đôi khi Đào Hoài Nam uống được một tách cà phê ngon thì dù cách vài cây số cũng sẽ đặt shipper giao đến cho Phan Tiểu Trác.

Thời tiết dần dần nóng lên, Đào Hoài Nam ở trong văn phòng của mình đặt shipper từ xa giao một ly latte đá cho Phan Tiểu Trác.

Văn phòng của Phan Tiểu Trác ở bên này không có điều hòa, đang nóng đến độ phải tự lấy sách làm quạt, nên khi nhận được thức ăn ngoài thì vô cùng vui vẻ.

Đào Hoài Nam gửi tin nhắn: “Chào mừng hè đến, đừng khách sáo.”

Phan Tiểu Trác: [Nước mắt đầm đìa.jpg]

Phan Tiểu Trác xoay người chụp ảnh bàn làm việc đăng lên WeChat Moments, cà phê ở C, kèm theo caption: Hoài Nam quá tốtttttttttttttt.

Tối đến, Thạch Khải đã like khoảnh khắc này của cậu.

Khi đó đã là mười giờ rưỡi, Phan Tiểu Trác đi tắm rửa, khi ra thì thấy Thạch Khải đã thích.

Phan Tiểu Trác lại tiện tay nhấn mở tấm hình kia rồi nhìn một lát, lúc đầu không chú ý tới, nhưng giờ lại đột nhiên nhìn thấy một cuốn sổ ở góc bức ảnh.

Ánh mắt Phan Tiểu Trác ngừng lại, đầu óc tê rần, cậu nhìn thấy hai chữ “SK” đậm nét được tô đi tô lại ở góc bìa quyển sổ.

Thế này thoạt nhìn thật sự giống chỉ tiện tay chụp thôi. A a a.

Phan Tiểu Trác vội vàng mở khung chat với Thạch Khải ra, nhanh chóng gửi tin nhắn: Anh Khải, đây không phải sổ của tớ, là của đàn anh tớ.

Một lúc lâu sau Thạch Khải mới trả lời: Cậu có bạn?

Phan Tiểu Trác: … Thật sự không phải. [Che mặt]

Thạch Khải: Lúc đầu cậu không nói thì tôi cũng không thấy.

Phan Tiểu Trác sắp sụp đổ: Không phải muốn nhắc cậu đi xem đâu.

Thạch Khải: Đàn anh của cậu tên gì?

Phan Tiểu Trác: Tô Thần Khang[1]

[1] 苏辰康 – bính âm là sūchénkāng, có hai chữ SK, còn Thạch Khải là 石凯 – shíkǎi, viết tắt cũng là SK

Thạch Khải: Vậy không phải thiếu một chữ rồi?

Phan Tiểu Trác không giải thích rõ được, xóa xóa gõ gõ một hồi cuối cùng chỉ có thể nói: Thật sự không phải tớ…

Phan Tiểu Trác: Tớ vẫn chưa thích một chiếc thuyền đến mức này…

Thạch Khải: [Đối phương đang nhập…]

Thạch Khải: [Đối phương đang nhập…]

Phan Tiểu Trác: Ngay cả hồi cấp ba… cũng chưa từng viết tên viết tắt của con thuyền bao giờ… Bây giờ tớ cũng học thạc sĩ rồi…

Phan Tiểu Trác: Thật đó…

Thạch Khải: [Đối phương đang nhập…]

Thạch Khải: [Ngón cái] Được lắm.