Trước Mắt

Chương 3




Chút tâm sự này cậu không chia sẻ với ai, cậu vốn cũng không thể nói với ai được ngoại trừ Đào Hoài Nam. Đào Hoài Nam vượt qua năm cuối cấp cũng không dễ dàng gì, chỉ có mình Tiểu Trác biết bí mật của Đào Hoài Nam.

Tiểu Trác trốn học đưa Đào Hoài Nam đi khám bác sĩ, gương mặt Đào Hoài Nam trắng bệch hệt như cuộn giấy trong tay họ, Tiểu Trác lo lắng nắm tay cậu, cảm thấy bạn mình sống quá vất vả.

Sau khi tốt nghiệp, những kỳ vọng không thể nói thành lời của Tiểu Trác cũng bị cắt đứt. Tuy nhiên khoảng thời gian này cậu thậm chí không có thời gian để buồn vu vơ vì chút tâm sự nhỏ nhoi của mình, hầu hết thời gian khi đó cậu đều rất lo lắng cho Đào Hoài Nam. Mỗi ngày Phan Tiểu Trác đều sẽ gửi một hai tin nhắn cho bạn mình, cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi “Cậu khỏe không?”, “Cậu đang ở đâu?”, có lúc thì Đào Hoài Nam trả lời ngay trong ngày, có khi phải mấy ngày sau mới trả lời. Phan Tiểu Trác rất sợ một ngày nào đó bạn mình sẽ không bao giờ trả lời nữa.

Từ nhỏ đến giờ Tiểu Trác chưa từng gặp may mắn, sau khi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu không vào được chuyên ngành mà mình đăng ký mà bị chuyển sang một một chuyên ngành khác không mấy nổi tiếng. Nhưng cậu vẫn lựa chọn sẽ theo học.

Thỉnh thoảng, khi nhìn thấy hoặc nghe thấy gì đó, cậu sẽ chạm vào nơ.i mềm mại trong tim đã được cất giấu suốt những năm qua, mỗi lần chạm vào vẫn khiến lòng mềm nhũn, cảm thấy bản thân may mắn, cảm thấy hưng phấn, liều lĩnh, sôi trào nhiệt huyết tuổi trẻ. Hy vọng người ấy sẽ luôn phóng khoáng, khi cười lên trong mắt sẽ mãi ngập tràn ánh sáng.

Phan Tiểu Trác thường xuyên xem WeChat Moments của đối phương, cậu đều nhớ hết chút trạng thái này. Nhưng chưa từng like, thậm chí đến dịp lễ tết cũng không một lời thăm hỏi.

Vào ngày khai giảng năm ba đại học, khi Phan Tiểu Trác cầm điện thoại di động lên nhìn thấy ảnh đại diện trong mục tin nhắn chưa đọc, trong chốc lát cậu đã hoàn toàn sững sờ.

Khải: “Có đó không? Tiểu Trác?”

Phan Tiểu Trác chớp mắt mấy cái trước tiên, sửng sốt vài giây, sau đó mới nhanh chóng trả lời: “Có.”

Đối phương còn chưa nói gì khác, Tiểu Trác sợ mình trả lời trễ lại còn tỏ ra lạnh lùng, bèn gửi thêm một tin: “Sao vậy?”

Khải: “Gần đây cậu có bận không? Có chút chuyện phải làm phiền cậu rồi.”

Tiểu Trác trả lời bằng tốc độ nhanh nhất: “Được, cậu nói đi, tôi không bận.”

Phan Tiểu Trác vừa đi rửa mặt, khăn mặt lúc này vẫn chưa lấy xuống, còn đang quấn quanh cổ, cậu tiện tay để cốc đánh răng sang một bên, cứ đứng y đó chờ tin nhắn đến.

Tin nhắn của Thạch Khải đại khái là nửa phút sau mới tới.

Khải: “Nói ra có hơi xấu hổ, tôi ngại quá.” [Che mặt]

Phan Tiểu Trác nhìn tin nhắn ở bên kia, vô thức nở nụ cười, trả lời: “Không sao mà, sao ấy?”

Thạch Khải có một cô em họ năm nay cũng được chuyển đến chuyên ngành của Phan Tiểu Trác, mới khai giảng được ba ngày mà đã khóc bốn trận rồi, cô không được phân vào ký túc xá với các bạn trong cùng chuyên ngành, chẳng biết đâu với đâu cả, thành thử ra cũng không hài lòng với chuyên ngành. Gia đình thường ngày chiều chuộng từ nhỏ, bây giờ mới tự mình đi học thôi mà tâm lý đã sụp đổ.

Dì trẻ gọi điện cho Thạch Khải hỏi hắn có bạn nào cũng học ở đây không, nhờ giúp đỡ chăm sóc mấy ngày, giúp cô làm quen một chút.

Đánh chữ dài dòng quá phiền, sau đó Thạch Khải trực tiếp gọi điện cho Tiểu Trác. Tiểu Trác ra ban công nhận điện, nghe được giọng Thạch Khải xong lập tức cảm thấy vừa quen thuộc nhưng cũng hoảng hốt.

Hắn vẫn nói rất ít, nhưng nghe mạnh mẽ hơn nhiều so với hồi cấp ba. Khi Thạch Khải nói, cậu sẽ “ừm, ừm” giữa những quãng ngắt để biểu thị mình đang nghe, thậm chí khi Thạch Khải cạn lời phải cà khịa thì cậu còn cười theo.

“Được, được.” Tiểu Trác tựa vào cửa sổ, trọng giọng nói mang theo ý cười, “Ngày mai tớ đi tìm em ấy, dẫn đi phân biệt từng tòa nhà.”

“Không cần phiền vậy đâu, để nó tự tìm đi,” Thạch Khải nói, “Tôi để nó add cậu nhé? Khi nào nó tìm không được chỗ nào thì cậu nói cho nó là xong, bình thường không cần để ý tới nó đâu.”

“Không sao đâu, dù sao ngày mai tớ cũng không có tiết.” Tiểu Trác chống cùi chỏ lên bệ cửa sổ, điện thoại vẫn dán bên tai, “Cậu đừng lo lắng.”

“Tôi chẳng lo lắng chút nào hết, dì trẻ mà không gọi nhờ tôi thì ai rảnh mà quản chuyện này.” Thạch Khải khịa.

Tiểu Trác lại cười, Thạch Khải nói: “Cảm ơn Tiểu Trác.”

Phan Tiểu Trác thoạt đầu nói “Đừng khách sáo”, trong nháy mắt đã nhớ đến câu “Cảm ơn anh Khải” mà Thạch Khải bắt mình nói trước đây, cánh tay không cầm điện thoại thả ngoài cửa sổ, gió mát phả qua, đôi mắt Tiểu Trác cong cong, cảm thấy nhiệt độ tháng chín thực sự thoải mái.

Đã hơn hai năm không liên lạc, nhưng sau cuộc điện thoại này, họ thế mà dường như rất thân, thậm chí còn hơn cả hồi cấp ba. Phan Tiểu Trác không còn thấp thỏm nói lí nhí như khi đó, bây giờ thế mà còn cười nhiều hơn. Lúc này, nghe mỗi lời cậu nói gần như đều mang theo ý cười.

Dù rằng bây giờ thiếu niên sợ giao tiếp xã hội khi ấy đã không còn sợ nữa, nhưng vẫn chưa cởi mở lắm. Có điều trong chuyện của cô em họ Thạch Khải này, biểu hiện của cậu vô cùng đáng tin cậy, rất ra dáng đàn anh, cô em họ kia cũng không kiêu căng như Tiểu Trác nghĩ, tiếp xúc rồi mới thấy thực ra rất tốt, cũng rất lễ độ, vẫn luôn nói cảm ơn.

Vì chuyện này mà Thạch Khải và Phan Tiểu Trác thường xuyên liên lạc, nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Trác mà cô em họ đã lấy lại được kỳ vọng tốt đẹp về cuộc sống đại học, bèn cố tình nhắn tin cho Thạch Khải.

Thạch Khải xoay đầu gọi điện thoại cho Tiểu Trác, em họ ở bên kia vẫn luôn lễ độ nói cảm ơn với Tiểu Trác, mấy ngày nay Thạch Khải liên hệ với Tiểu Trác nhiều, ngược lại không cảm ơn nữa. Nói thêm vài chuyện này kia qua điện thoại, Thạch Khải nói chờ mình trở về sẽ mời Tiểu Trác ra ngoài ăn cơm.

Mỗi lần Phan Tiểu Trác nói chuyện với hắn đều cười, lúc này cậu cười nói với Thạch Khải: “Cậu phải nói cảm ơn chứ.”

Thạch Khải ở bên kia điện thoại “ơ” một tiếng.

Thế là Phan Tiểu Trác lại cười, nói: “Đừng khách sáo.”

Thạch Khải cũng cười, nói cậu: “Tự mà cảm ơn đi, tôi đi học đây.”

“Ừm,” Tiểu Trác nói, “Bye.”

Ngay cả Đào Hoài Nam cũng nhận ra gần đây tâm trạng của Phan Tiểu Trác không tệ, luôn rất vui vẻ. Cậu hỏi Tiểu Trác có chuyện gì vui vậy, nhưng Tiểu Trác ấp úng không nói với cậu. Đào Hoài Nam chỉ ôn hòa cười cười, nói thấy cậu càng lúc càng sáng sủa thế này thật tốt.

Sau khoảng thời gian ác mộng vào năm lớp mười hai, Đào Hoài Nam vẫn luôn cô đơn một mình. Một Trì Sính từng nắm tay dẫn cậu đến trường mỗi ngày không còn ở đây nữa, Đào Hoài Nam trở nên độc lập hơn trước rất nhiều.

Phan Tiểu Trác thường xuyên đến thăm cậu, nhìn Đào Hoài Nam dần khôi phục từ chứng trầm cảm, đến giờ đã luôn rất bình thản trước mọi việc.

Cậu chưa từng nói với Đào Hoài Nam chút nhung nhớ kia trong lòng mình, trước đây là do không có thời gian, sau này thì cảm thấy không cần thiết nữa.

Đối với Phan Tiểu Trác mà nói, chuyện này như một tình tiết sống động trong cuộc sống nhạt nhẽo của cậu, loáng cái đã qua rồi. Khi có liên lạc thì thật vui vẻ, không liên lạc cũng không mất mát. Có lẽ vì đến tận bây giờ cậu không hề có bất kỳ hy vọng thừa thãi nào, thế nên mới có thể đủ bình tĩnh để đối diện hết thảy.

Em họ Tùng An Nhiên của Thạch Khải ngược lại thường xuyên liên lạc với Phan Tiểu Trác, cậu đều trả lời từng câu hỏi của cô rất cẩn thận. Lâu dần cô cũng kệ luôn việc Tiểu Trác là đàn anh, không biết lớn nhỏ mà gọi cậu là Tiểu Trác.

Hôm đó cả hai có tiết trong cùng một tòa nhà, Tùng An Nhiên hẹn Tiểu Trác giữa trưa cùng ăn cơm, Tiểu Trác đồng ý.

Tùng An Nhiên ở dưới lầu chờ cậu, lúc Tiểu Trác tan lớp, cô đưa cà phê vừa được giao đến cho cậu, nói: “Anh họ bảo em đừng quấy rầy anh nữa, sợ anh không tiện từ chối em.”

Tiểu Trác nhận cà phê rồi nói cảm ơn, lại nói đừng khách sáo.

“Nếu mà chê em phiền thì anh cứ nói khéo một chút cho em biết là được nha! Đừng ngại!” Tùng An Nhiên nói, “Ví dụ như khi em rủ anh cùng ăn cơm, anh cứ nói là có hẹn rồi! Hoặc là phải đến thư viện! Là em get liền! Nhưng cũng đừng nói thẳng là em phiền phức quá, chừa em chút thể diện với!”

Phan Tiểu Trác mặc cho cô nói đùa, đáp: “Được.”

Tích cách của Tùng An Nhiên có phần giống với Thạch Khải, tiếp xúc sẽ không khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, đều là những người rất thoải mái. Bây giờ nhớ lại thời còn học cấp ba, Phan Tiểu Trác chỉ tiếc khi đó đã phí quá nhiều thời gian mà sợ giao tiếp xã hội, hơn hai năm đó nhìn thấy Thạch Khải đều chỉ muốn tránh.

Lớn rồi mới biết thực ra không cần thiết phải như vậy, rất nhiều thời gian tươi đẹp đã bị lãng phí vô ích.

Tùng An Nhiên hay nhắc đến anh mình, hai người họ không chênh lệch tuổi lắm, từ nhỏ đã thường xuyên chơi với nhau. Tùng An Nhiên kể hồi nhỏ Thạch Khải cực kỳ nghịch ngợm, ngày nào cũng chạy nhảy khắp nơi, hồi cấp hai học hành không tốt, hút thuốc rồi bị dượng biết, suýt nữa đánh hắn gãy chân.

“Khỏi phải nói lúc đó em vui vẻ cỡ nào!” Tùng An Nhiên hả dạ nói, “Khoảng thời gian đó em phiền chết ảnh! Đến tuổi dậy thì thì cả ngày tỏ ra cool ngầu, bọn em đến nhà bà ngoại nhưng không thèm chơi với em, ra vẻ lắm! Lúc dượng em đánh ảnh em ở ngay bên cạnh thừa nước đục thả câu, dừa lắm!”

Phan Tiểu Trác nghe mà vui vẻ, cười nói: “Anh Khải rất tốt.”

“Đúng là rất tốt, dù ngoài miệng luôn chê em, nhưng ảnh đối xử với em rất tốt, em biết.” Tùng An Nhiên lại thêm một câu, “Vậy nên bây giờ em không quấy rầy ảnh nữa.”

Phan Tiểu Trác cười nghĩ thầm, quấy rầy cậu ấy làm gì, cậu ấy tốt vậy mà.

Mùa đông năm đó Thạch Khải được nghỉ lễ nên về quê ăn tết, Tiểu Trác cũng đã nghỉ đông, bèn ở luôn trong ký túc xá ôn tập chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh. Cậu xin được ở lại trường, không về nhà dì mình. Mỗi buổi sáng có hai lớp dạy kèm, đôi khi buổi chiều sẽ làm thêm một công việc bán thời gian nào đó.

Khi Thạch Khải nhắn tin đến Tiểu Trác đang học bài, tòa nhà ký túc xá về cơ bản là trống rỗng, vắng ngắt chẳng có chút hơi người, trong ký túc xá rất lạnh. Tiểu Trác ôm túi chườm nóng quấn mình trong chăn, điện thoại di động vang lên hồi lâu rồi cậu mới cầm lên nhìn.

Khải: “Được nghỉ chưa Tiểu Trác?”

Phan Tiểu Trác đọc tin nhắn, đặt bút xuống cầm điện thoại bằng hai tay trả lời: “Được nghỉ rồi.”

Khải: “Vậy dạo này rảnh không, ra ngoài ăn bữa cơm?”

Trước đây khi nhận được tin nhắn của hắn trong lòng Phan Tiểu Trác vẫn luôn bình tĩnh, vui vẻ là thật, nhưng sẽ không quá hồi hộp hay lo lắng. Từ sau khi tốt nghiệp trung học cậu chưa từng gặp lại hắn, lúc này nghĩ đến việc sắp gặp mặt, quả thật cậu có hơi lo.

Qua hồi lâu Tiểu Trác mới trả lời: “Được.”

Hôm đó vốn đã hẹn gặp lúc ba giờ chiều, Thạch Khải đến sớm hơn nửa tiếng, gọi điện thoại cho Tiểu Trác bảo mình đang ở dưới lầu ký túc xá.

Phan Tiểu Trác giật nảy mình, liếc mắt nhìn thời gian rồi nói: “Sớm vậy… Tớ xuống ngay!”

“Tôi đi lấy ít đồ bên chỗ trường cậu, tiện đường nên đến luôn, cứ yên tâm, không có gì.” Thạch Khải nói qua điện thoại.

“Cậu chờ chút!” Lúc trả lời Phan Tiểu Trác đã mang giày rồi, sau đó cầm chìa khóa ra cửa.

Khi Tiểu Trác xuống lầu, nhịp tim của cậu hòa với nhịp bước, thình thịch thình thịch.

Thạch Khải đứng ở dưới cầu thang, quay lưng về phía ký túc, nghe tiếng bước chân bèn quay đầu lại, thấy Tiểu Trác thì nở nụ cười: “Cao lên rồi nhỉ?”

Tiểu Trác chạy vội, vẫn còn đang thở gấp, thở ra một hơi, đoạn nói: “Có một chút à.”

“Trong ấn tượng của tôi cậu thấp hơn thế này nhiều,” Thạch Khải cười nói, “Lúc nào cũng rụt xuống một bên.”

Phan Tiểu Trác nghĩ thầm đó là do tớ thấy các cậu đã sợ rồi, dù sao tớ cũng nợ tiền các cậu.

Ăn cơm lúc này có hơi sớm, Thạch Khải hỏi Phan Tiểu Trác ở gần đây có Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc nào không, hắn muốn đổi lại số điện thoại di động đã liên kết. Phan Tiểu Trác dẫn Thạch Khải đi, Thạch Khải vừa đi bộ vừa nói chuyện với cậu. Đáng ngạc nhiên là Phan Tiểu Trác rất khác so với ấn tượng của hắn, cậu nói nhiều hơn trước, còn có thể chủ động tìm chủ đề.

“Các cậu có thường xuyên gặp nhau không?” Phan Tiểu Trác hỏi.

“Tôi với ai? Anh Trì?” Thạch Khải nói, “Thỉnh thoảng gặp.”

“Anh ấy vẫn không về sao?” Tiểu Trác khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi.

“Không về.” Thạch Khải biết Phan Tiểu Trác và Đào Hoài Nam vẫn luôn rất thân, “Cậu ấy bận rộn lắm.”

Tiểu Trác từ góc độ này nhìn hắn, đường cong xương quai hàm gọn gàng xinh đẹp, dường như hắn chẳng thay đổi gì so với trước, vẫn là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.

“Sao vậy?” Thạch Khải cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Trác, nhìn cậu rồi hỏi.

Tiểu Trác lắc đầu nói: “Không có.”

Khi bước từ ngoài vào trong dưới trời đông thế này, kính của Phan Tiểu Trác luôn phủ một tầng sương, không nhìn rõ được gì cả. Cậu mơ mơ màng màng cất bước về phía trước, đoạn đâm thẳng vào người Thạch Khải.

“Nhìn đường một chút,” Thạch Khải bật cười, nhìn thấy mắt kính của cậu, bèn nắm tay dắt cậu sang bên cạnh, “Nhìn không rõ phải không?”

Phan Tiểu Trác gỡ mắt kính xuống vẫy vẫy, trước mắt lập tức trở nên mơ hồ, cậu đeo kính từ lâu đã thành quen, khi gỡ xuống sẽ vô thức khẽ nheo mắt, cậu “ừm” một tiếng rồi nói: “Kính bị phủ sương rồi.”

Sau khi gọi số, Thạch Khải nắm tay dẫn Phan Tiểu Trác đến ghế ngồi, hỏi cậu: “Mấy độ rồi?”

“Kính mắt là sáu trăm, cũng không biết nữa, chắc là lại tăng chút nữa rồi.” Phan Tiểu Trác ngồi bên cạnh hắn, mỉm cười nói, “Có lần tớ với Hoài Nam ra ngoài, trước khi lên tàu điện ngầm thì có người va phải tớ, mắt kính bị rớt ở bên ngoài tàu, hôm đó bọn tớ tìm kính hơn một tiếng đồng hồ, sau đó Hoài Nam bảo lần sau tớ ra đường mà không mang theo một cái kính dự bị thì cậu ấy không đi cùng nữa.”

“Cậu ấy còn chê nữa phải không.” Thạch Khải cười nói, “Chắc kèo là ngồi bên cạnh cằn nhằn mãi thôi.”

“Cũng không hẳn, bây giờ cậu ấy không có thích nói chuyện như vậy.” Phan Tiểu Trác ngồi đó, ngẫm lại những thay đổi của Đào Hoài Nam, nói, “Yên lặng lắm.”

Đêm đó Phan Tiểu Trác mất ngủ.

Thực ra cũng không suy nghĩ gì nhiều, không có kiểu phấn khích nghĩ mãi về Thạch Khải, sau khi ăn cơm về cậu còn ôn bài một lát, hệt như thường ngày. Dùng cơm và tán gẫu với Thạch Khải khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, dù trong lòng Phan Tiểu Trác có vài bí mật thầm kín thì khi đối mặt với Thạch Khải cũng không cảm thấy vô cùng căng thẳng, đó là người làm cho người khác cảm thấy dễ chịu.

Cậu nghĩ, mất ngủ có thể là do sau khi ăn cậu đã uống một ly cà phê lớn.

Phan Tiểu Trác cầm điện thoại bên cạnh gối đầu lên nhìn thời gian, một rưỡi rồi, vẫn tỉnh như sáo, hai mắt sáng ngời.

Mặc đồ ngủ xuống giường, lười biếng khoác áo khoác, mang dép lê rồi đi vệ sinh một chuyến. Sau đó cậu cũng không về giường ngay, mà ngồi ngay ở dưới, đeo tai nghe lên nghe tiếng Anh một chút.

Trong lúc nghe, nụ cười đẹp trai của Thạch Khải khi nói chuyện đôi lần đột nhiên thoáng hiện lên trong đầu, Phan Tiểu Trác cũng làm theo mà nhếch nhếch khóe miệng, mặc dù mất ngủ nhưng cảm thấy tâm tình rất tốt.

Đêm hôm khuya khoắt mặc đồ ngủ ngồi dưới giường nghe bài phát biểu tiếng Anh tận bốn mươi phút, nhưng kết quả ngược lại rất tốt.

Buổi sáng có lớp dạy kèm nhưng Phan Tiểu Trác quả thực dậy không nổi. Chuông báo điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần, cậu mới mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thời gian, bảy giờ bốn mươi rồi.

Cậu ngồi dậy thật mạnh, trong nháy mắt cảm thấy đầu mình rất nặng. Khi thở có thể cảm thấy hơi nóng nơi đầu môi, Phan Tiểu Trác dùng tay sờ cổ, nhất thời không biết là tay hay cổ nóng hơn nữa.

Dù bị sốt thì cũng không thể trì hoãn việc làm gia sư đứng lớp dạy được, Phan Tiểu Trác nặng nề xuống giường rửa mặt rồi thay quần áo, vừa chóng mặt vừa nghẹt mũi, đoạn uể oải ra khỏi ký túc xá.

Trạng thái uể oải này kéo dài hai ngày, tối hôm đó uống thuốc rồi đi ngủ sớm, cả đêm đều không ra mồ hôi, sáng hôm sau thậm chí đến cả mở mắt cũng cảm thấy khó khăn.

Đang trong cơn hôn mê thì nghe tiếng điện thoại di động, nhưng khi kết nối cậu lại không thể nói được, khàn khàn thều thào như thể đã mất giọng.

Người gọi điện thoại đến chính là phụ huynh học sinh, hỏi cậu đã hạ sốt chưa, nếu chưa thì tranh thủ đi truyền nước, đừng đi dạy nữa.

Phan Tiểu Trác đang thế này cũng không thể đến dạy được, bèn xin nghỉ với phụ huynh, sau khi cúp điện thoại lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Sau một giấc ngủ mê man thật dài, mở mắt ra lần nữa đã là hơn mười giờ, Phan Tiểu Trác dậy dọn dẹp sơ qua trong chốc lát, mặc một chiếc áo khoác dày cộm rồi loạng choạng đi đến phòng khám ngoài khuôn viên trường để truyền nước.

Học sinh đều đã nghỉ hè, người trong phòng khám không nhiều, trên sô pha lẫn giường bệnh lẻ tẻ có vài bệnh nhân, đều đang yên lặng truyền nước. Bác sĩ kê đơn thuốc cho Phan Tiểu Trác, sau đó y tá đến tiêm cho cậu. Đào Hoài Nam nhắn tin hỏi cậu đang làm gì, Phan Tiểu Trác dùng một tay khó khăn trả lời bằng tin nhắn thoại, nói mình bị cảm rồi, đang phải truyền nước.

Đào Hoài Nam: “Sao giọng cậu khàn dữ vậy? Nghiêm trọng lắm phải không? Một mình cậu ổn không, cần tớ đến với cậu không?”

Phan Tiểu Trác: “Không cần, hôm qua tuyết rơi nên đường trơn lắm, cậu cứ chờ thôi đừng ra ngoài.”

Đào Hoài Nam: “Ò ò.”

Phan Tiểu Trác: “Không có ý kỳ thị người mù.”

Đào Hoài Nam: “Hả hả. Cậu không nói thì tớ còn chẳng cảm thấy.”

Phan Tiểu Trác cười trả lời: “Thật sự không cần mà, tớ truyền nước ngay ở cổng trường à, sau đó sẽ về ngủ liền.”

Đào Hoài Nam: “Biết rồi! Tớ chỉ lịch sự hỏi chút vậy thôi, cũng không thật sự muốn đi đâu!”

Phan Tiểu Trác nghe xong thì cười một lát, đoạn đeo tai nghe lên bật nhạc nhẹ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Người bị sốt luôn luôn rất buồn ngủ, Phan Tiểu Trác gần như đã ngủ suốt hai ngày qua.

Lát sau điện thoại trong túi lại rung lên, Phan Tiểu Trác nghĩ rằng vẫn là Đào Hoài Nam nên trực tiếp nhận cuộc gọi qua tai nghe.

Buồn ngủ nói một tiếng: “Hả?”

Nhưng mà giọng nói truyền đến cũng không phải là của Đào Hoài Nam: “Trác Nhi? Đang ở trường học à?”

Phan Tiểu Trác vừa nghe thấy xưng hô này trong nháy mắt đã rất có tinh thần, ngồi thẳng người dậy trên ghế sô pha.

“Khải…” Mở miệng nhưng giọng lại im bặt, Phan Tiểu Trác hắng giọng một tiếng, “Anh Khải?”

“Ủa, ngủ rồi hả?” Thạch Khải ở đầu dây bên kia giống như đang ở ngoài, xung quanh có hơi ồn ào.

“Chưa, sao vậy cậu nói đi?” Phan Tiểu Trác hỏi.

“Không có gì, hỏi cậu ăn cơm không. Tôi đang ở gần trường cậu, cái thằng chó Quý Nam này hẹn tôi ăn cơm, tôi đến rồi thì nó nói mình không qua được, món cũng đã gọi rồi, cậu qua đây đi rồi hai đứa mình ăn?” Thạch Khải bị Quý Nam làm cho cạn lời rồi, trong giọng nói đã có chút dở khóc dở cười.

Phan Tiểu Trác ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai chai nước còn đang truyền dở, truyền xong chai này còn hai chai nhỏ nữa. Cậu đành phải nói: “Tớ không đi được, anh Khải.”

Thạch Khải hỏi cậu: “Cổ họng cậu sao vậy? Vừa nãy tôi còn tưởng cậu chưa tỉnh ngủ? Bị cảm rồi phải không?”

Phan Tiểu Trác sợ Thạch Khải cảm thấy mình đang thoái thác, bèn giải thích nói: “Phải, đang truyền nước. Còn hai chai nữa lận, tớ chuyền xong cũng trễ quá rồi.”

“Truyền ở đâu? Sáng nay cậu đã ăn gì chưa?” Thạch Khải ở bên kia điện thoại hỏi.

“Chưa, ở ngay ngoài ký túc xá của tớ bên này.” Mỗi lần Thạch Khải đặt câu hỏi, Phan Tiểu Trác đều trả lời rất chân thành, nghe thành thật vô cùng.

Thạch Khải nói: “Vậy được rồi, cậu ngủ tiếp một lát đi.”

“Được.” Trong lòng Phan Tiểu Trác cảm thấy hơi tiếc vì lần này không thể ăn cơm cùng Thạch Khải, cậu mấp máy môi, “Vậy tớ cúp đây?”

“Ừm, cúp đi.” Thạch Khải trả lời.

Phan Tiểu Trác lại nhỏ giọng nói một tiếng “Bye bye”, nghe thấy Thạch Khải đáp lại mình rồi mới chậm rãi cúp điện thoại.

Phan Tiểu Trác nằm ngửa dựa vào thành ghế, chớp mắt nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tiếng nhạc nhẹ êm dịu trong tai nghe lúc này không hiểu sao nghe thế nào cũng thấy khó chịu, Phan Tiểu Trác gỡ tai nghe ra nhét vào túi.

Sau đó Phan Tiểu Trác ngủ không được sâu, lúc nào cũng mê man nửa mơ nửa tỉnh. Cảm giác được y tá đến đổi bình thuốc truyền cho cậu, nghe thấy từ xa xa có người đến, đoạn nói gì đó với người ở cửa, sau đó ngồi xuống sô pha cách cậu hai ghế.

Khi đã tỉnh táo trở lại, cậu nghe thấy tiếng ai đó ngồi xuống cạnh mình. Âm thanh ma sát khe khẽ giữa quần áo và da sô pha vọng vào tai, rất gần, nhưng không khí xung quanh lại chẳng hề lạnh lẽo. Ở quá gần người khác sẽ khiến Phan Tiểu Trác cảm thấy bất an, thế nên lần này cậu đã mở mắt.

Trong khoảnh khắc mở mắt ra, Phan Tiểu Trác cảm thấy mình thật sự đã sốt đến độ ngớ ngẩn rồi.

Cậu và Thạch Khải bốn mắt nhìn thẳng nhau, đôi mắt đẹp trai của Thạch Khải, đôi mắt mang đầy ý cười của Thạch Khải, tiến thẳng vào tầm nhìn mờ mịt của Phan Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác ngây ngốc nhìn mãi, phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó lại nhắm mắt lại.

Qua mấy giây nữa Phan Tiểu Trác mới mở mắt ra, lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Thạch Khải. Lần này Thạch Khải cười ra tiếng hỏi: “Đây là tỉnh rồi? Hay là vẫn chưa tỉnh hả?”

Phan Tiểu Trác ngơ ngác nhìn hắn.

“Dù sao cũng không ai ăn chung, tôi tiện thể đóng hộp mang đến thăm bệnh luôn, tỉnh rồi cậu muốn húp chút cháo không?” Thạch Khải nói khá nhỏ, cũng rất nhẹ, có lẽ là do đang ở trong hoàn cảnh thế này. Trong giọng nói còn mang theo chút ý cười thoải mái, khiến cậu nghe mà cảm thấy vô cùng dịu dàng, hệt như đang đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Phan Tiểu Trác đảo mắt một vòng chung quanh, đến giờ mới hoàn toàn định thần lại, Thạch Khải vậy mà đến thật rồi.

Thạch Khải nhìn cậu cứ mơ mơ màng màng như vậy thì cảm thấy thú vị, sau khi ánh mắt của Phan Tiểu Trác đã lượn quanh một vòng rồi trở lại trên gương mặt của Thạch Khải, hắn đang hơi nhướng hàng lông mày mỉm cười nhìn cậu, biểu cảm như đang hỏi xem cậu có ăn cháo hay không.

Vào khoảnh khắc ấy, Phan Tiểu Trác cảm nhận được những rung động đột nhiên bùng phát trong lồ.ng ngực mình, chúng to lớn, mãnh liệt, và chẳng thể khống chế được.