Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 59: Tìm chốn dung thân trong biển dục vọng




Trên người Trâu Tướng Quân không chút mảnh vải che thân, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, không hề động đậy.

Căn phòng tĩnh lặng tới mức đáng sợ, nó trở nên vô cùng trống trải. Những lời chế giễu của Ngụy Nhất ban nãy như vẫn đang vang vọng đâu đây. Trâu Tướng Quân khẽ cựa mình, cảm thấy cánh tay có chút tê mỏi, bèn nằm hẳn xuống, với tay tìm một điếu thuốc.

Hút hết một điếu, cảm giác bất lực và mệt mỏi lại trỗi dậy như nước thủy triều dâng. Anh nhắm mắt lại, chỉ muốn được nghỉ ngơi một chút.

Rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, nhưng anh không thể nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là anh lại tưởng tượng ra cảnh giờ này Ngụy Nhất đang trong vòng tay của ai đó tiễn đưa người đi xa ngàn dặm, kề vai áp má, tình chàng ý thiếp, hiềm một nỗi đêm xuân ngắn ngủi.

Cũng có thể, lần này cô ấy ra đi sẽ không quay về nữa.

Cũng tốt, như thế cũng tốt. Trâu Tướng Quân luôn cho rằng phụ nữ anh hùng nhụt chí. Hơn nữa, đây lại là một con cáo mắt trắng nuôi mãi mà không thuần chủng. Có đối xử tốt với cô ấy hàng nghìn hàng vạn lần cũng không bằng một nụ cười của Tô Thích. Thôi, bỏ qua đi, cứ để mặc cô ấy.

Trâu Tướng Quân ủ rũ đứng dậy, mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc trên cơ thể của Ngụy Nhất lập tức xộc vào mũi anh, anh lắc đầu, muốn xua tan mùi hương đó ra khỏi mũi mình. Nhưng không thể được, càng lúc anh càng cảm thấy hương thơm đó trở nên đậm đặc hơn.

Mùi vị của sự lo sợ và hụt hẫng cũng mỗi lúc một hiện rõ.

Trâu Tướng Quân mặc quần áo vào, đẩy cửa bước ra ngoài, bộ dạng như đang muốn trốn chạy, vô cùng nhếch nhát.

Anh gọi điện cho Vĩ và Anh Dương. Vĩ nói đang ở bên Uyển Như, không có thời gian rãnh. An Dương thì đang ở nước ngoài.

Trâu Tướng Quân không lái xe, cứ một mình đi lang thang trong đêm tối giống như một linh hồn hoang dã và cô độc. Đi tới trước của một quán bar nhỏ, nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt, anh liền bước vào.

Đây là quán bar của một người nước ngoài, khách hàng phần lớn là người Mỹ. Hóa ra có một ông già người Mỹ ngày mai về nước, mọi người đang mở tiệc để chia tay ông. Người nước ngoài dường như không hề có sự trói buộc của tuổi tác, ông lão người Mỹ đó chắc cũng phải ngoài sáu mươi rồi nhưng tâm hồn vẫn rất phóng khoáng. Ông uống chút rượu rồi lại nhảy trên sân khấu, lộ rõ từng độc tác còn non. Đôi giày da bóng lộn gõ gõ xuống sàn gỗ, phát ra nhưng tiếng kêu lộp cộp.

Một cô gái ngoại quốc mắt xanh tóc vàng cầm ly rượu bước tới, dùng một giọng nói tiếng Trung cứng nhắc hỏi Trâu Tướng Quân: “Xin hỏi, tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Trâu Tướng Quân uể oải ngước mắt lên nhìn, dùng một giọng tiếng Anh chuẩn trả lời: “Cứ tự nhiên”.

Cô gái mắt xanh thấy người đàn ông phương Đông to cao đẹp trai này quả nhiên chỉ có một mình nên rất vui mừng ngồi xuống phía đối diện, liên tục nâng ly chạm cốc với anh.

Trước đây, Trâu Tướng Quân vốn có tính phóng đãng, những cuộc tình một đêm thường xuyên như cơm bữa. Sau khi gặp Ngụy Nhất, tính cách đó đã được tiết chế hơn nhiều, từ sau khi kết hôn với Ngụy Nhất, anh lại không hề để ý tới bất cứ người phụ nữ nào khác.

Anh đối với Ngụy Nhất hết mực chung thủy nhưng giờ đây Ngụy Nhất lại đang ở nơi đâu?

Nghĩ tới đó, anh cảm thấy vô cùng buồn chán. Vậy là, dù không nhiệt tình với cô gái mắt xanh trước mặt nhưng cũng không cất lời từ chối. Trong lòng vẫn ngầm có chút khoái cảm của sự trả thù. Vài ly rượu vào bụng, cảm giác nóng rực rân ran, cộng thêm một mình trong môi trường náo động này, anh lại càng cảm thấy cô đơn.

Anh vẫn muốn được về nhà, nhớ vợ và thấy mình thật vô dụng.

Nghĩ tới đó, Trâu Tướng Quân rút điện thoại ra, định gọi ngay cho Ngụy Nhất nhưng vừa bấm số xuong anh lại tắt đi, không thể dẹp bỏ được sự tự tôn cao quý của mình. Cũng đúng vào lúc ấy, điện thoải đổ chuông, Trâu Tướng Quân đoán chắc đó là điện thoại của Ngụy Nhất, anh vô cùng hồi hộp, vội vàng lao ra khỏi quán bar để nghe điện thoại.

Nhưng đó lại là Tiểu Thất, cô ấy hỏi anh đang ở đâu.

Trâu Tướng Quân nói đang ở quán bar XX, Tiểu Thất lại khẽ cười, âm thanh trong trẻo, giống như tiếng nước suối róc rách chảy trên đá, “Em cũng đang ở gần đó! Em đi một mình, thế còn anh?”.

“Một mình”, Trâu Tướng Quân trả lời.

“Chị đâu?”

“…” Trâu Tướng Quân liền im lặng.

Tiểu Thất rất nhạy cảm, đoán rằng hai người đang có mâu thuẫn gì đó, cũng không hỏi nhiều về vấn đề này nữa, chuyển sang một hướng khác, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Anh Trâu, em vừa đọc được những lời bịa đặt đó ở trên mạng, những người đó ăn nói lung tung! Là tại em, vì em mà liên lụy tới anh!”.

“Ừm.” Trâu Tướng Quân thấy người gọi điện tới không phải là Ngụy Nhất, cũng chẳng có tâm trạng để nói chuyện phím với Tiểu Thất, từ ngữ cụt lủn.

“Anh Trâu, bây giờ em đến gặp anh né! Em nhất định phải gặp anh để cảm ơn!”.

“Tùy.” Nói xong anh cúp máy, bước vào trong quán bar tiếp tục uống rượu. Cô gái mắt xanh đã tìm được con mồi mới ở bên cạnh, thấy chàng trai có ngoại hình xuất sắc ấy lại bước vào, lộ rõ vẻ nuối tiếc, nâng cốc về phía anh tỏ ý mời chào.

Trâu Tướng Quân khẽ gật đầu, coi như đã đồng ý.

Vừa ngồi xuống, lại có một cô gái người nước ngoài khác tới chào mời, Trâu Tướng Quân cảm thấy không có hứng thú, kiên quyết bước ra ngoài quán bar, ngồi xỏm trước của quán hút thuốc. Trâu Tướng Quân rất ít khi hút, cũng không nghiện, chỉ những lúc tâm trạng phiền muộn, anh mới hút vài điếu. Vì vậy, trên người anh vẫn giữ được mùi hương bạc hà thanh nhẹ, không hề bị ám mùi khói thuốc.

Không lâu sau, khuôn mặt rạng rõ nhí nhảnh của Tiểu Thất đã hiện ra trước mắt anh.

Tiểu Thất dáng người nhanh nhẹn, bước đi nhảy nhót tung tăng, buộc tóc đuôi gà, vai đẹo một chiếc túi to, quần bỏ, giày vải, trông lại có vài phần giống với vẻ trẻ trung của Ngụy Nhất, chỉ có điều Ngụy Nhất khá trầm tính, còn Tiểu Thất lại hoạt bát, sôi nổi.

Cô ấy nhìn thấy Trâu Tướng Quân, mặt máy rạng rõ, bước đến nơi liền chảo hỏi: “Anh Trâu!”.

Trâu Tướng Quân lần đầu tiên thấy Tiểu Thất ăn vận như thế này, cứ chăm chú nhìn vào mái tóc buộc túm đuôi gà của cô, nhớ tới Ngụy Nhất, anh lại khẽ thẫn thờ, không cẩn thận nên để tàn thuốc cháy bỏng cả ngón tay.

Tiểu Thất thấy Trâu Tướng Quân cứ thẫn thờ nhìn mình, có chút ái ngại, ngượng ngùng gọi: “ Anh Trâu!”

Trâu Tướng Quân đã kịp phản ứng lại, “Ờ” một tiếng.

“Anh Trâu, chuyện tối qua, thật sự rất cảm ơn anh!”, Tiểu Thất nói.

“Ừm.” Trâu Tướng Quân vẫn nhìn thẳng về phía trước, lại đốt thêm một điếu thuốc, hằn học rít một hơi. Khói thuốc mờ mịt không gian xung quanh càng thăng thêm chút ưu sầu cho bộ dạng lạnh lùng của người ngồi đó. Sức hấp dẫn nam tính chính là những biểu hiện tự nhiên khi anh giơ tay giơ chân, chứ không cần anh phải cố ý làm ra vẻ gì đó. Hơn nữa, dù thần thái của anh đang mệt mỏi hay hưng phấn, sự xuất hiện của anh vẫn chói lòa như vậy, khiến các cô gái đi ngang qua đều quay đầu nhìn lại.

Tiểu Thất bước lên phía trước một bước, ngồi xổm nganh hàng với Trâu Tướng Quân, tỏ vè nghiêm túc nhìn anh nói: “Anh Trâu, anh Lý cũng nói rất cảm ơn anh”.

“Hả? Anh Lý nào?”, Trâu Tướng Quân hỏi.

“Chính là anh Lý tối qua bị thương đó, anh ấy còn trẻ tuổi nhưng đã là thiếu tá lục quân rồi đấy!” Tiểu Thất nói tới đó, khuôn mặt không giấu nỗi vẻ sùng bái, ngưỡng mộ.

“Hả?”

Tiểu Thất thấy Trâu Tướng Quân dường như không hể để tâm, bèn nói: “Anh Trâu, muộn quá rồi, em phải về đây”.

“Ừm, đi thôi”, Trâu Tướng Quân nói rồi đứng dậy dùng tay phủi phủi quần.

“Anh…” Tiểu Thất thì liếc trộm về phía Trâu Tướng Quân, lúc lại vân vê khuy áo của mình, chần chừ hồi lâu, mới hỏi: “Đêm khuya thanh vắng, em là con gái lại đi một mình, anh có thể đưa em về được không?”.

Trâu Tướng Quân thầm nghĩ, một cô gái như cô một mình đi trong đêm khuya thanh vắng còn ít hay sao? Nhưng nhớ tới việc Ngụy Nhất rất yêu quý cô ta nên anh cũng cư xử với cô ta khách sáo một chút, thật thà nói: “Tôi không mang theo xe”.

“Không sao, chúng ta gọi xe rồi cùng về nhé!”

Trâu Tướng Quân nghĩ tới cảnh một mình anh ngồi trước của quán bar cũng chẳng vui vẻ gì, bèn đứng dậy đưa Tiểu Thất về.

Nơi đây cách căn hộ nơi Tiểu Thất ở một đoạn đường. Trong taxi, suốt chặng đường, không ai nói dù chỉ một câu.

Đến nơi ở của Tiểu Thất, Trâu Tướng Quân lại không xuống xe, muốn đợi Tiểu Thất xuống, anh sẽ ngồi luôn xe này đề về nhà.

Tiểu Thất rất ân cần, ngọt ngào mỉm cười, lộ rõ lúm đồng tiền nhỏ xinh. Cô đứng ngoài cửa xe, mời chào anh một cách thành khẩn: “Anh Trâu, cũng đã tới cửa nhà rồi, hay là vào ngồi chơi một chút nhé!”. Sau đó, đôi mắt to tròn của cô khẽ liếc một cái, che miệng cười thành tiếng, “Mẹ em không có ở nhà đâu!”.

Trâu Tướng Quân nghĩ, cô gái này thật hay cười. Lại nhớ đến cú đánh của mẹ Tiểu Thất lần trước, cũng không nhịn được cười, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút vui vẻ.

Trâu Tướng Quân cứ làm như đang ngồi trên xe của mình, không hề cảm thấy rằng việc ngồi lì trên taxi như thế thật không thỏa đáng. Người tài xế đã mất hết bình tĩnh, liền lên giọng thúc giục: “Muốn xuống xe thì xuống, có lời tình tứ gì thì lên giường mà nói chuyện! Cứ ngồi lì trên xe không chịu xuống là có ý gì vậy? Có cho tôi làm ăn không hả?”.

Mấy câu nói thô lỗ của người tài xế khiến Tiểu Thất đỏ mặt tía tai.

Khuôn mặt tuấn tú của Trâu Tướng Quân sa sầm, anh móc ví tiền ra, tiện tay rút ra vài tờ bạc mệnh giá một trăm tệ, đập vào mặt người tài xế, sau đó đường hoàng bước xuống.

Người tài xế được món lời gần một nghìn tệ đập vào mặt khiến anh ta sững người hồi lâu, đến khi kịp phản ứng thì vội vàng cho xe lao vút đi.

Tiểu Thất mừng rỡ vô cùng, vỗ tay nói: “Anh Trâu đẹp trai quá! Tuy nhiên đối với những kẻ hay bắt nạt người lương thiện, lại sợ người ác này, cũng không cần phải cho anh ta tiền”.

Trâu Tướng Quân nhủ thầm, tại sao từ trước tới giờ anh chưa bao giờ được nghe Ngụy Nhất vui vẻ khen anh như vậy.

Mẹ và em trai của Tiểu Thất quả nhiên đều không có nhà, trong nhà là một màu tối đen, ánh trăng mông lung rọi qua lớp cửa kính, rèm cửa sổ bị gió thổi đung đưa.

Hai người bật đèn bước vào nhà, Tiểu Thất pha trà mời Trâu Tướng Quân rồi ngồi xuống cạnh anh, thấy anh nhấp một ngụm, liền vội vàng hỏi: “Có ngon không? Em mới học được cách pha chế này đấy!”.

Trâu Tướng Quân thưởng thức lại lần nữa, cất tiếng khen đúng với thực tế: “Không tồi”.

Tiểu Thất rất vui sướng, trở nên hoạt bát hơn. Cách biểu hiện đó, Ngụy Nhất cũng chưa từng có, tài nghệ pha chế đồ uống của Ngụy Nhất đã được nhiều người tán thưởng, chắc sớm đã chai lì với những lời biểu dương đó rồi nên không còn cảm giác vui vẻ khi thành công nữa. Cho dù Trâu Tướng Quân có tán dương tài nghệ của cô bằng những mỹ từ như thế nào thì cô cũng chỉ biểu hiện thái độ bình thản, nhiều lắm chỉ khẽ mỉm cười. Khuôn mặt của Ngụy Nhất khi cười trông rất dịu dàng, đôi môi nhỏ khẽ mím, sóng mắt long lanh, có lúc giống như vành trăng khuyết cong veo, có khi lại giống như quả đậu non mới nhú… Ngụy Nhất còn nhỏ tuổi, trong lòng Trâu Tướng Quân, cô vẫn là một đứa trẻ, cũng chỉ như cô gái đang ngồi trước mặt anh đây.

Ánh nhìn của Trâu Tướng Quân có phần mơ màng, hình ảnh của Tiểu Thất và Ngụy Nhất cứ tách ra rồi lại nhập thành một, nhắm mắt rồi lại dụi dụi vài cái, lại mở mắt ra, dường như Ngụy Nhất đã đang ngồi trước mặt anh, dùng ánh mắt đầy chờ đợi nhìn anh, hỏi: “Có ngon không?”.

Trâu Tướng Quân mỉm cười dịu dàng với Ngụy Nhất, ân cần nói: “Những thứ mà Tiểu Trư làm đều rất ngon!”. Vừa nói xong, anh định thần lại, phát hiện ra người đang ngồi trước mặt mình chính là Tiểu Thất, làm gì có hình bóng nào là của Ngụy Nhất.

“Anh Trâu, có phải anh đã uống rượu không? Có phải thấy chóng mặt không? Mặt anh đỏ quá, có phải trong người anh khó chịu lắm không?” Thấy ánh mắt của Trâu Tướng Quân có vẻ rệu rã, Tiểu Thất giơ tay ra xua xua trước mặt anh.

Trâu Tướng Quân gắng hết sức hất mạnh đầu một cái, càng cảm thấy trời đất quay cuồng hơn, chắc do men rượu đã ngấm nhưng cảm giác lại không giống như mọi khi. Bỗng nhiên, trong lòng anh đã hiểu rõ: Anh đã bị uống phải thuốc mê! Chắc chắn là ban nãy, trong quán bar đó, cô gái mắt xanh kia lợi dụng lúc anh chạy ra ngoài nghe điện thọai đã lén bỏ thuốc mê vào ly rượu của anh.

Trâu Tướng Quân không hề lo lắng, ngoài miệng nói: “Tôi về đây” rồi vùng vẫy muốn đứng lên. Tiểu Thất thấy Trâu Tướng Quân lảo đà lảo đảo đứng không vững nên rất lo lắng, kéo tay anh khuyên nhủ: “Anh Trâu, hay là anh nghỉ lại đây một đêm đi! Em sẽ gọi điện cho chị, để chị không lo lắng”.

Nói xong, cố rút điện thoại ra gọi cho Ngụy Nhất, Ngụy Nhất lại đang tắt máy.

Tiểu Thất nói với Trâu Tướng Quân: Chắc điện thoại của chị hết pin. Anh Trâu, chắc anh đã say rồi, anh vào giường của em nằm nghỉ trước đã, em đi lấy nước để anh rửa mặt!”.

Nói xong, cô đỡ Trâu Tướng Quân vào phòng ngủ.

Trâu Tướng Quân chỉ cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng bức, khó chịu, cổ họng như có lửa đốt, anh đưa tay đẩy Tiểu Thất ra, dùng ý thức còn lại nói: “Hãy tránh xa tôi một chút”.

Tiểu Thất bị đẩy ra xa, loạng choạng, rồi lại lao tới đỡ lấy anh, lo lắng tới độ luôn miệng kêu lên: “Anh đứng cũng không vững nữa rồi!”, cô kiên quyết ôm chặt lấy eo của Trâu Tướng Quân.

Cánh tay của Trâu Tướng Quân lại vô tình trượt qua bộ ngực đầy đặn căng tràn sức sống của Tiểu Thất, cảm giác đụng chạm mềm mại lại đầy tính đàn hồi đó khiến anh giật mình. Mọi việc trước mắt Trâu Tướng Quân càng ngày càng trở nên tối dần, anh nuốt một miếng nước bọt, khẽ quát lên: “Đưa tôi vào trong phòng xong, cô hãy đi ra ngoài”.

Tiểu Thất đồng ý.

Trâu Tướng Quân vừa vào đến giường liền ngã vật xuống, xuống mà Tiểu Thất lại bị anh nằm đè lên trên.

Mùi nước hoa hạng xoàng trên người Tiểu Thất mặc dù không giống với hương thơm thanh khiết tự nhiên trên cơ thể của Ngụy Nhất, nhưng trong lúc này, mùi hương đó lại kích thích vào cảm quan của Trâu Tướng Quân một cách dữ dội, anh chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng trong thể mình dồn hết vào một bộ phận nào đó, sóng lớn cuồn cuộn, dường như đang muốn trương phồng lên, vỡ tan ra ở đó, lại dường như muốn nuốt chửng cả bản thân mình. Anh khó chịu rên rỉ lên một tiếng, không thể kiềm chế được nữa, anh ôm gọn người con gái đang không ngừng run rẩy bên cạnh mình. Trâu Tướng Quân cắn rách cả môi, muốn dùng cảm giác đau đớn để thức tỉnh bản thân. Chiêu này quả thật có tác dụng, Trâu Tướng Quân mở mắt ra nhìn, quả nhiên đã nhận ra người con gái đang nằm trong vòng tay mình không phải là Ngụy Nhất.

Nhưng, cơ thể yêu kiều trong lòng anh dù không phải là Ngụy Nhất nhưng cũng trắng trẻo, mềm mại như vậy.

Trâu Tướng Quân khẽ rên rỉ lên một tiếng: “Tiểu Trư”.

Người con gái trong vòng tay anh đang khẽ run rẩy, cô cất giọng run run nói: “Ừm, Trâu… Trâu Tướng Quân…”.

Ngụy Nhất cũng gọi anh như vậy, Trâu Tướng Quân ôm ghì lấy cơ thể bé nhỏ, yếu ớt ấy, chút ý thức cuối cùng đã bị nhấn chìm trong dục vọng.

Hai người trong biển dục vọng vạn trạng đó, nổi lên rồi lại chìm xuống, chết cũng không còn chỗ để dung thân.

Sau đó, Trâu Tướng Quân lại không còn ấn tượng gì cả.