Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 5: Đến sân bóng rổ ngắm Thượng đế (hạ)




Nguyệt Nguyệt giơ cao điện thoại lên, ngắm nghía mãi bức ảnh trên màn hình rồi ngây người ra cười một mình hồi lâu đầy hưng phấn vì được tiếp xúc thân mật với thiên thần, cô chợt nghĩ ra, tại sao thiên thần lại đích thân đến mời Ngụy Nhất tới xem đấu bóng. Vậy là trí tò mò và máu “buôn dưa lê” lại nổi lên, cô huých cùi trỏ vào Ngụy Nhất: “Không phải chứ! Hai người có quan hệ thế nào? Tại sao Tô Thích lại đích thân đến tìm cậu?”.

Ngụy Nhất ngỡ ngàng trả lời: “Không biết”.

Thực ra, câu hỏi này cũng khiến Nguỵ Nhất phải suy nghĩ. Hôm qua, cô đã nghĩ cả đêm cũng chẳng ra được chút manh mối nào. Nhưng Nguyệt Nguyệt cứ bám riết để hỏi cho ra nhẽ, nếu chưa nghe được một câu trả lời rõ ràng, cậu ấy nhất định không chịu buông tha. Vậy là, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Ngụy Nhất buông một câu trả lời: “Liệu có phải gọi tới đến giữ quần áo hộ anh ấy chăng?”.

Nguyệt Nguyệt vô cùng kinh ngạc, run rẩy lẩm bẩm: “Chắc là thiên thần đã thấu hiểu nổi vất vả của chúng sinh khi theo đuổi thần tượng nên đã ban ơn biến những nguyện vọng của bọn mình thành hiện thực rồi sao?”.

Mặc dù tính cách của Nguyệt Nguyệt và Ngụy Nhất rất khác nhau nhưng lại có vẻ hợp nhau trong cách giải thích về sự việc này.

Nguyệt Nguyệt vui mừng khôn xiết: “A, nếu quả đúng như vậy, lần sau sẽ đến lượt tớ! Nguyện vọng của tớ sẽ trở thành hiện thực! Tớ thật không uổng công khi sống trên đời này, tớ có chết cũng nhắm mắt được rồi!”.

“Nguyện vọng của cậu chẳng phải ban nãy đều đã được thực hiện rồi sao? Hơn nữa lại không chỉ là một nguyện vọng”, Ngụy Nhất không thể không vạch trần sự thật đó.

Câu nói của Ngụy Nhất lại nhằm đúng nỗi đau của Nguyệt Nguyệt, cậu ấy ôm đầu than thở: “Mấy trò xu nịnh như ký tên, chụp ảnh chung... ban nãy đâu phải là phong cách của tớ chứ! Vì chưa có kinh nghiệm, lần đầu tiên được nói chuyện với thiên thần Tô Thích bằng da bằng thịt nên mới khiến tớ luống cuống, không kịp trở tay như vậy”.

Hôm nay là trận thi đấu chính thức giữa đội bóng của Đại học S và Đại học B. Khán đài thi đấu đã chật cứng khán giả, thậm chí còn có cả phóng viên tới tác nghiệp. Hai cô bạn đang ở trong ký túc xá, sau khi nhận được điện thoại của Nguyệt Nguyệt cũng vội vội vàng vàng lao tới. Mặc dù tới muộn, nhưng vì có Tô Thích là “người nhà” nên vẫn được ngồi ở vị trí đẹp ngay mấy hàng ghế đầu tiên.

Ba cô bạn cùng phòng ký túc ỷ thế quen biết Tô Thích, dương dương tự đắc, bừng bừng khí thế. Các cô luôn miệng cắn hạt dưa tanh tách, khẩu hiệu cổ vũ cũng thật hào hùng: “Tô Thích, Tô Thích chúng em yêu anh, Đại học S, Đại học S, vô địch”.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, khí thế cổ vũ của hai trường đã vô cùng cuồng nhiệt.

Tô Thích kéo Ngụy Nhất vào một góc trong sân thi đấu, lịch sự cởi áo khoác, áo len, quần dài, chỉ mặc mỗi trang phục thi đấu màu xanh trắng. Rồi anh dúi đống quần áo đó vào tay Ngụy Nhất, sau đó chỉ sang chiếc ghế dài ở bên cạnh, nói: “Khi nào bắt đầu trận đấu thì em đến ngồi ở đó”.

Ngụy Nhất nhìn theo hướng chỉ tay của Tô Thích, thấy một nhóm các cầu thủ dự bị cũng đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Ánh mắt của Tô Thích dịu dàng nhưng kiên quyết, Ngụy Nhất phải nhất nhất nghe theo sự chỉ bảo đó.

Vậy là cô nhận lấy đống quần áo, ôm gọn chúng trong lòng. Không khí căng thẳng quanh sàn thi đấu khiến Ngụy Nhất cảm thấy lo lắng một cách vô cớ: Tô Thích năm nay đã hai mươi bảy tuổi, tuổi tác cao như vậy, (trong tư tưởng của Ngụy Nhất, độ tuổi đó đã được xếp vào hàng cao tuổi), lúc này sao có thể chống chọi lại được với đám nam sinh cường tráng đang độ tuổi mới lớn kia! Nếu cứ ép bản thân phải chạy chạy nhảy nhảy, ngộ nhỡ ngã gãy chân gãy tay thì ai đỡ nổi đây. Nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy buồn hơn.

Từ khi vào học ở Đại học S, Tô Thích đã rất được phái đẹp ái mộ nhưng chưa hề tỏ thái độ thân mật với bất kỳ cô gái nào. Khi đó, mọi người đều có chút lo lắng về giới tính của Tô Thích. Vài năm sau, thấy Tô Thích cũng không qua lại thân mật với bất kỳ nam sinh nào, lại không ngừng lo lắng cho quá trình điều phối hoóc môn của anh.

Tô Thích là một nhân vật thần kỳ có thể làm mưa làm gió ở Đại học S, liên tục bảo vệ được ngôi vị đầu trong bảng xếp hạng thần tượng của trường. Những nhân vật thần tượng như vậy luôn nhận được sự chú ý đặc biệt của tất cả mọi người.

Trong khuôn viên trường đại học với trình độ “buôn dưa lê” vào bậc nhất này, nếu một thần tượng không gây chuyện om sòm, không khiến vài nam thanh nữ tú phải nhảy xuống hồ hay cắt cổ tay tự tử, thì thần tượng đó sẽ được mọi người vô cùng khâm phục.

Vậy là, đối với thần tượng không xứng ngôi này, đám săn tin trong trường chỉ có thể tận tâm ghi lại số lần Tô Thích thay đổi quần áo, hoặc thói quen ăn uống của anh nhằm an ủi những trái tim cô đơn đang theo đuổi không biết mệt mỏi của đông đảo “thần dân” trong trường.

Vì vậy, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ biết, sự xuất hiện của Ngụy Nhất ngày hôm nay đã gây nên một cơn hưng phấn lớn đến như thế nào, đã khiến những trái tim khô héo của vô số người ngưỡng mộ gặp được trận mưa rào sau cơn hạn hán kéo dài.

Tất cả các thành viên trong đội bóng rổ đều rất hiếu kỳ, một cô gái như thế nào mới có thể chế ngự người đàn ông có lượng hoóc môn nam thiếu hụt nhiều như Tô Thích, vậy là họ cứ đổ xô tới vây quanh nhìn nhắm.

“Kỳ lạ quá! Học trưởng Tô đưa bạn gái tới kìa!”

“Cái gì? Học trưởng Tô đưa bạn gái tới á? Quả nhiên không phải đèo bòng bạn trai? Mau tới xem đi!”

“Ôi chao, xin lỗi nhé, nhìn một cái rồi tránh sang bên cạnh đi, phía sau còn một hàng dài đang đợi để xem mặt kia kìa.”

“Nhỏ nhắn, xinh xắn và đáng yêu quá!”

“Học trưởng Tô, bạn gái anh thật biết nghe lời!”

Ai nấy mồm năm miệng mười, xô xô đẩy đẩy, toàn bộ ánh mắt đều dồn cả lên người Ngụy Nhất. Ngụy Nhất sao có thể chống chọi được với tình thế này, chỉ biết cúi đầu xuống thật thấp.

Tô Thích điềm đạm nói: “Chỉ là một cô bé con thôi mà”. Ánh mắt anh lại dịu dàng dừng lại ở mái tóc mượt mà của Ngụy Nhất.

“Thì ra là người giúp việc? Bản lĩnh của học trưởng Tô quả không tồi, việc giữ quần áo cũng có người phụ trách riêng!” Mọi người trêu đùa, mấy tên ngốc thậm chí còn cởi luôn áo khoác ngoài, đưa cho Ngụy Nhất và nói: “Tiện thể giữ luôn hộ tôi nhé!”.

Ngụy Nhất chẳng kịp suy nghĩ gì, khó khăn lắm mới có thể ôm gọn đống quần áo của Tô Thích trong một tay, run rẩy thò nốt tay kia ra, chưa kịp đỡ lấy những chiếc áo khoác mà mấy tên kia đưa tới đã bị Tô Thích khẽ hất tay phản đối: “Đừng để ý tới bọn họ”.

Mọi người đồng loạt kêu lên, nói Tô Thích thật thiên vị.

Tô Thích cũng không buồn giải thích, chỉ tay về phía dãy ghế cạnh sân thi đấu, cúi người xuống nói với Ngụy Nhất: “Qua chỗ đó ngồi, nếu bóng bay tới thì nhớ phải né sang bên đấy”. Sau đó anh quay người, vỗ tay giòn giã, cao giọng dặn dò đám chiến hữu, “Mấy cậu ngồi ở kia, lát nữa nhờ mọi người chú ý một chút, không được đánh cô ấy đâu đấy”.

Một vận động viên dự bị cũng cao giọng hét lên: “Bọn em ngồi ở đây bao nhiêu lâu rồi, chưa bao giờ được Tô học trưởng quan tâm đến đâu đấy! Hôm nay sao vậy nhỉ?”.

“Hôm nay có người đến ngồi ở đây mà!”, một vận động viên dự bị khác cố ý tỏ ra không hiểu.

“Ai đến đây ngồi vậy?”, một nam sinh hét lên.

“Người – trong – mộng – mà!”, mọi người đồng thanh.

Ngụy Nhất vô cùng khâm phục sự phối hợp hài hoà của bọn họ.

Ngoài sự khâm phục ra, những lời nói đó lại khiến cô cảm thấy đắn đo, khuôn mặt nhỏ xinh đang nép sau mớ quần áo của Tô Thích bỗng đỏ lựng lên vì xấu hổ.

Cũng may đang là mùa đông, quần áo của Tô Thích tương đối nhiều và dày, khuôn mặt giấu sau mớ quần áo đó của Ngụy Nhất cũng được che kín, vì vậy, không ai nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ đang đỏ lựng lên của cô.

Quần áo của Tô Thích đầy ắp hương thơm của anh, một mùi hương thật đặc biệt, giống mùi của ánh nắng, sạch sẽ, nhẹ nhàng. Ngụy Nhất ngồi trên chiếc ghế cách sân thi đấu không xa, hai tay ôm đống quần áo của Tô Thích, tim đập loạn xạ, mãi không bình tâm lại được, dường như cô đang ôm chính con người Tô Thích vậy.

An toàn, đáng tin cậy. Trận thi đấu đã bắt đầu được khá lâu rồi nhưng tâm trí của Ngụy Nhất còn đang rất hỗn loạn. Chỉ có thể nghe thấy tiếng hò reo từ khán đài phía trên, tiếng hoan hô, cổ vũ Tô Thích, tiếng quả bóng rổ đập xuống mặt sàn thình thịch thình thịch, tiếng hét gọi của các cầu thủ trên sân, tiếng còi của trọng tài, còn cả tiếng mài sắc nhọn của những đôi giày thể thao trên sàn nhà bóng loáng... dần dần, tầm nhìn cứ dõi theo Tô Thích, không thể tách rời. Mồ hôi túa ra trên cơ thể anh như mưa, điệu bộ của anh khi tranh bóng, ném bóng, nhất là tư thế ném bóng ăn ba điểm... Ngụy Nhất đã lĩnh hội được câu nói của Nguyệt Nguyệt – mau tới sân bóng rổ ngắm Thượng đế.

Đúng vậy, anh chính là Thượng đế, anh cũng chính là thiên thần. Không nơi nào là không thể, không nơi nào không đến. Đó là một cảnh giới ở nơi cao mà vẫn giá lạnh vì cô đơn, cảnh giới mà suốt đời này, Ngụy Nhất cũng không thể đạt đến được và cũng không thể mơ tưởng hão huyền về nó được, nhưng chàng trai đang đứng sừng sững ở đỉnh của cảnh giới đó lại khiến Ngụy Nhất không thể không yêu mến.

Giống như ba cô bạn cùng phòng ký túc, Ngụy Nhất cũng sùng bái Thượng đế một cách điên cuồng. Nhưng cô cũng có điểm không giống với họ. Bởi Thượng đế thi thoảng lại liếc mắt về phía cô một cái, dù rằng đó chỉ là những cú liếc thật nhanh, thoáng qua nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được! Một cảm giác quen thuộc khiến trái tim rạo rực, những giây phút thi thoảng bốn mắt chạm nhau đó đều khiến Ngụy Nhất dấy lên một ảo giác mãnh liệt – cho dù kết quả trận thi đấu như thế nào, cho dù anh có chạy đi chạy lại vòng quanh sân đấu ra sao, cho dù giây phút này anh đang đứng trước mặt hay đã chạy sang phía đối diện, theo mỗi bước chân, trái tim của anh càng tiến gần về cô hơn.

“Người trong mộng mà”, Ngụy Nhất nhớ lại câu nói đó, áp sát mặt vào quần áo của Tô Thích, hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt.

Nhưng, nỗi niềm hạnh phúc như vậy chẳng khác nào cóc ghẻ mơ tưởng được ăn thịt thiên nga, cũng thản nhiên, không hề biết xấu hổ như vậy. Ngụy Nhất định thần lại, cố gắng khống chế nỗi lòng, chuyên tâm giữ quần áo giúp Thượng đế.

Sau khi trận đấu kết thúc, Tô Thích mồ hôi nhễ nhại chạy tới chỗ Ngụy Nhất, ngó nghiêng khắp nơi tìm nước uống. Một cầu thủ trong đội đưa cho chai nước khoáng, anh ngửa cổ lên, tu ừng ực một hơi hết sạch.

Sau khi uống xong, nhìn điệu bộ trợn mắt há miệng ngạc nhiên đầy ngốc nghếch của Ngụy Nhất, Tô Thích không nhịn được, khẽ cốc lên trán cô: “Một cô bé chẳng có tầm nhìn gì cả! Sau này, chuẩn bị đồ uống cho anh cũng là việc của em đấy! Biết chưa?”, một lời trách móc nhưng lại vô cùng dịu dàng, ấm áp.

“Vâng”, Ngụy Nhất còn đang ngất ngây trong nụ cười của thiên thần họ Tô, chưa kịp định thần, đờ đẫn gật đầu một cái.

Một lát sau, thấy Tô Thích chỉ nhìn mình mà không nói gì, cô bèn hỏi: “Anh muốn mặc quần áo phải không?”.

“Bây giờ thì không, anh đang nóng”, anh nghĩ một lát rồi lại trêu cô, “Muốn đi theo giúp anh thay quần áo?”.

Khuôn mặt Ngụy Nhất lại đỏ ửng lên, rồi lại xị mặt xuống tỏ vẻ không hài lòng, thầm nghĩ tại sao miệng lưỡi của cánh đàn ông cũng đều hư hỏng như vậy. Nhưng trong thâm tâm, cô rất thích việc ấy nên cũng không phản kháng lại.

Tô Thích không kìm được, đưa tay xoa xoa đầu cô. Ngụy Nhất cảm thấy một bàn tay to lớn, ấm áp, xuyên qua lớp tóc, mơn trớn da đầu khiến trái tim cô xao xuyến.

Ngụy Nhất không quen tiếp xúc với người khác giới như vậy, cô nghiêng đầu sang một bên né tránh, nói: “Em và các bạn phải đi mua cơm đây. Quần áo của anh em để ở đây nhé!”. Nói xong, cô định chạy đi luôn.

Tô Thích ngước mắt nhìn về phía khán đài, quả nhiên thấy Nguyệt Nguyệt đang dẫn đầu hai cô bạn khác đứng đợi. Ba cô gái đó thấy anh ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng ngoác miệng ra cười rồi giơ tay vẫy vẫy anh.

“Các em cứ về trước đi, anh và Ngụy Nhất còn có chút việc. Lúc nào rảnh anh sẽ mời mọi người ăn cơm”, Tô Thích cao giọng nói với ba cô gái. Giọng nói đầy mê hoặc đó vang vọng khắp khán phòng, dịu dàng êm ái.

“Dạ!”

“Rõ!”

“Tuân lệnh!”

Ba cô bạn cùng phòng ngay lập tức như bị điện giật, không phân biệt được phương hướng nữa, ngất ngây chen nhau chạy ra ngoài, bỏ mặc một mình Ngụy Nhất ở lại.

Tô Thích quay người sang, nhún vai với Ngụy Nhất, tỏ vẻ không biết phải làm thế nào, “Bọn họ đều đi cả rồi, anh hộ tống em đi ăn nhé!”.

Ngụy Nhất suy nghĩ một lát bèn đồng ý.

Tô Thích rất vui, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì nào!”.

Ngụy Nhất cảm thấy thật khó hiểu với vẻ phấn khởi của Tô Thích lúc này. Thầm nghĩ, chàng trai như Tô Thích ở cảnh giới cao mà vẫn lạnh giá đó bởi vì quá xuất sắc, không ai có thể vượt qua được, luôn phải chịu sự ganh ghét và bài xích, nhất định là cuộc sống sẽ rất cô đơn. Phía sau khuôn mặt rạng rỡ ấm áp kia, không thể kể hết bao nhiêu phiền muộn, nhất định là anh đã rất khát khao cảm giác ấm áp. Vì vậy, chỉ cần tìm được một người đồng ý ăn cơm cùng là anh đã có thể vui sướng đến như vậy rồi.

Vậy là, bên cạnh sự ngưỡng mộ, cô còn thầm đồng cảm với tâm trạng của anh.

Từ nhỏ, Ngụy Nhất vốn rất tiết kiệm, đã được người khác mời, cô đâu dám khiến anh phải tiêu quá tốn. Suy đi tính lại một hồi, cô buồn rầu nói: “Hay đến ăn ở nhà ăn đi, các món ở đó cũng không quá tệ”. Nói xong, cô thầm hình dung lại cảnh trước đây đã từng không hẹn mà gặp một chú gián đen xì, nằm giơ tám chân lên trời trong đĩa cơm ở nhà ăn mà bất giác rùng mình. Cô cũng nhớ lại một câu quảng cáo ca ngợi về nhà ăn ở trường đại học: Nhà ăn của trường đại học, tất cả đều có thể.

Tô Thích lại lắc đầu nói đến nhà hàng để ăn cơm.

Trong đầu Ngụy Nhất tưởng tượng ra cảnh khuôn mặt đẹp như tranh của thiên thần phải đối diện với con gián bẩn thỉu, cảm thấy không thích hợp lắm. Vậy là cô bèn đồng ý, ra ngoài hưởng thụ cuộc sống của chủ nghĩa tư bản.

Lúc này, Tô Thích vô cùng hào hiệp, đưa một tay ra làm điệu bộ mời chào. Ngụy Nhất thấy anh bỗng làm thế, cảm thấy có điều gì đó rất nghi hoặc, nghĩ một lát, cho rằng anh đang muốn đòi lại quần áo. Vậy là cô liền mắc hết đống quần áo trên tay mình lên cánh tay đang đưa ra của anh, từng chiếc từng chiếc một được xếp một cách ngay ngắn, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Biết lạnh rồi phải không? Mau mặc vào đi! Sắp đến mùa đông rồi, ra mồ hôi mà gặp gió thì sẽ bị cảm lạnh đấy...”.

Tô Thích quả là dở khóc dở cười với cô bé ngốc nghếch chậm hiểu này, ngại ngùng khẽ ho khan một tiếng, hỏi: “Ăn món Trung Quốc hay món ăn Tây?”.

Ngụy Nhất nghĩ một lát, nói: “Ăn đồ Trung Quốc đi, chắc chắn là anh đói lắm rồi, không ăn cơm thì không no được đâu”.

Phàm là con gái của những gia đình giàu có, từ nhỏ đều đã được gửi ra nước ngoài đào tạo, uống một chút mực Tây. Tô Thích và Ngụy Nhất là hai trong số rất ít con cái nhà quý tộc made in China. Vì vậy, cả hai đều rất thích ăn đồ Trung Quốc.

Tô Thích đáp lại sự quan tâm chu đáo của Ngụy Nhất bằng một nụ cười khen thưởng. Ngụy Nhất không nói câu gì, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên.

Tô Thích quả là đang đói mềm người, hỏi Ngụy Nhất có ăn được đồ cay không. Ngụy Nhất nói đồ ăn không cay ăn không ngon. Ông ngoại của Tô Thích là người gốc Hồ Nam, Tô Thích cũng quen ăn đồ cay từ nhỏ. Hai người vừa gõ phách đã hoà nhịp bèn ra khỏi trường, đến một nhà hàng nổi tiếng với các món ăn Hồ Nam, chọn vài món rồi bắt đầu dùng bữa.

Tô Thích mặc dù đang rất đói, ăn uống rất ngon lành nhưng vẫn giữ được dáng vẻ vô cùng nho nhã, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, quả là một người được giáo dục chu đáo.

Không phải ăn cơm ở nhà ăn, Ngụy Nhất cảm thấy vô cùng vui sướng. Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô do dự không biết phải ăn món nào trước. Đang chuẩn bị chén một bữa no nê, cô bỗng cảm thấy khát khô cổ họng, liền bê cốc nước nóng lên uống, không ngờ lại bị bỏng, lưỡi cũng phồng rộp cả lên, lại phải lè lè lưỡi ra thổi phì phì cho đỡ rát. Tô Thích vội vàng nâng cằm cô lên, nói như ra lệnh:

“Thè lưỡi ra cho anh xem nào! Có bỏng nặng lắm không?”

Ngụy Nhất được yêu chiều lại đâm ra giật mình, né tránh bàn tay của anh, nói tê cả đầu lưỡi: “Không xao, không xao1.”

Mặt lưỡi bỏng rát, ăn cái gì cũng không thấy ngon nữa, thật uổng phí. Ngụy Nhất mất hết hứng thú, dùng đũa gẩy gẩy vài hạt cơm rồi thôi. Sau đó ngồi yên, hai tay chống cằm, ngắm Tô Thích ăn cơm. Thấy Tô Thích được ăn cay thoả chí đến nỗi mồ hôi đầm đìa, bộ dạng hết sức vui vẻ, Ngụy Nhất thầm rơi lệ tiếc cho sự việc xảy ra ban nãy của mình.

Cũng may mà Tô Thích khôi ngô tuấn tú, ăn cơm mà cứ như đang làm nghệ thuật, vô cùng bắt mắt. Nghĩ thế, tâm trạng Ngụy Nhất mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Khi Ngụy Nhất đang chăm chú nhìn ngắm thì điện thoại của Tô Thích bỗng đổ chuông, anh dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Ngụy Nhất một cách lịch sự rồi nghe điện thoại, một loạt câu trả lời “Ừm, được, tớ đang có bạn ở đây, ừm, để tớ hỏi cô ấy xem...” rồi tắt máy.

Ngụy Nhất biết cô chính là nhân vật “bạn” mà anh vừa nhắc tới trong cuộc điện thoại kia, đôi mắt sáng long lanh, chờ đợi anh cất giọng hỏi.

“Tối nay anh đưa em đi chơi nhé, được không?”, Tô Thích nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi.

“Đi đâu? Đi với ai?”, Ngụy Nhất hỏi.

“Một vài người bạn của anh. Cũng chỉ là tụ tập cho vui thôi. Được không?”

Ngụy Nhất sao có thể chống đỡ nổi lời thỉnh cầu từ ánh mắt lá răm sáng ngời kia cơ chứ, nhưng cô vẫn chần chừ trong giây lát, lưỡng lự nói: “Ký túc xá mười một giờ đóng cửa rồi”.

“Nhất định anh sẽ đưa em về ký túc xá trước mười một giờ.”

Thấy cô tỏ vẻ đồng ý, Tô Thích rất vui mừng, lập tức gọi điện lại cho người bạn ban nãy, giọng nói không giấu được vẻ phấn khởi.

Tô Thích đi gặp gỡ bạn bè, tại sao lại còn muốn đưa cả mình đi nhỉ? Với trí tuệ như của Ngụy Nhất, cô không thể nghĩ ra nguyên do. Ngụy Nhất muốn hỏi nhưng lại ngại ngần không dám mở miệng, vậy là đành vắt óc, vận dụng hết trí thông minh để tự trả lời: Chắc do thiên thần họ Tô không có thời gian đưa mình về trường, nhưng anh ấy lại có một trái tim nhân từ hiền hậu, luôn không muốn mình bị quẳng ra ngoài những cuộc chơi ấy, nhưng hành động kiểu như qua cầu rút ván, anh ấy tuyệt đối không bao giờ làm, vì vậy đành phải rủ mình cùng đi. Lý giải một cách hợp lý như vậy, nâng cử chỉ, đạo đức của Tô Thích lên một nấc cao hơn, tất cả liền được giải quyết một cách dễ dàng. Mọi thắc mắc trong lòng cũng đều được giải toả.

Ngụy Nhất cứ thầm đắn đo suy nghĩ mãi, suy nghĩ xong rồi lại cảm thấy vô cùng sảng khoái: Bọn họ đều nói mình ngốc, giờ đây xem ra, mình càng lớn lại càng thông minh hơn.

Mọi nghi ngờ đã có lời giải đáp như thế, trong lòng Ngụy Nhất vẫn có chút thất vọng.

Nhưng, với tính cách của một cô bé mới lớn, đối với những vấn đề rắc rối không thể lý giải nổi, Ngụy Nhất cũng tạm thời không để ý tới, hơn nữa, được đi chơi cùng chàng trai mà mình ngưỡng mộ, đó chẳng phải là một việc đáng mơ ước hay sao, vậy là Ngụy Nhất cất giọng hỏi với một khuôn mặt tràn đầy hứng khởi: “Đi đâu chơi vậy?”.

“Chí Tôn. Trước đây chắc em cũng đến đó rồi phải không?”

Chí Tôn là khu vui chơi giải trí nổi tiếng bậc nhất thành phố B, sinh hoạt dưới hình thức câu lạc bộ, kín cổng cao tường, những người có thể ra vào đó phần lớn đều là thuộc gia đình quý tộc. Với tư cách là con gái út trong gia đình có tiếng trong làng thương gia như nhà họ Ngụy, đáng lẽ tuyệt đối không thể thấy lạ lẫm với nơi này được.

Nhưng không ngờ, Ngụy Nhất lại lắc đầu, nói chưa đến đó bao giờ.

“Chị em cũng hay đến đó, thế mà chưa bao giờ đưa em đi cùng sao?”

Ngụy Nhất lại lắc đầu. Cô cúi gằm mặt xuống, thầm xấu hổ vì tầm hiểu biết nông cạn của mình. Tô Thích nghĩ, Ngụy Nhất còn nhỏ, lại đang là sinh viên, chưa có sự va chạm nhiều trong cuộc sống, tính cách và sở thích đều khác biệt với chị gái, vì vậy Ngụy Trích Tiên không đưa em gái đi chơi cùng cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy, anh bèn nở một nụ cười: “Không sao, anh Tô sẽ đưa em đi”.

Một câu anh Tô khiến khuôn mặt Ngụy Nhất đỏ lựng lên, giống như một chiếc ngọc trắng ngần không tì vết bị ngâm vào nước một nửa, đôi mắt long lanh lấp láy nét ngây thơ, nụ cười không giấu nổi lộ ra bên khoé môi. Khuôn mặt ấy khiến Tô Thích càng nhìn càng thấy rung động mãnh liệt.

Ngụy Nhất quả là cô bé dễ đỏ mặt nhất và khi xấu hổ trông đáng yêu nhất mà Tô Thích từng gặp.

Cách thức trang hoàng của Chí Tôn ngay từ cổng vào đã thể hiện rõ quyền thế và sự giàu sang. Đi xuyên qua dãy hành lang vàng son lộng lẫy, từng chùm đèn thuỷ tinh đang chiếu sáng phía trên đầu giống như nhưng ngôi sao tím lấp lánh, phối hợp hài hoà với ánh sáng phát ra từ lớp kính mờ phía dưới chân. Ở đại sảnh phía xa kia, DJ 2 đang tạo nên những âm thanh hoa lệ mà không chói tai với tiết tấu vừa phải.

Còn có cả mùi hương quyến rũ lôi cuốn phảng phất khắp không gian, bí ẩn mà không tầm thường

Lần đầu tiên Ngụy Nhất đến một nơi như thế này, cô nhút nhát, đầu óc choáng váng bám sát theo sau Tô Thích. Giữa dòng người qua lại, Tô Thích khẽ quay người, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của cô, cảm giác bàn tay bé nhỏ đang nằm gọn trong tay anh thật mịn màng, mềm mại. Lồng ngực khẽ nhói buốt, anh thầm cười bản thân sao lại ngây ngô như một thiếu niên trước mối tình đầu chớm nở thế được?

Tô Thích cứ nắm tay Ngụy Nhất như vậy, dắt cô bước vào một căn phòng lớn vô cùng sang trọng.

Trong phòng đã có khoảng gần mười người, cả nam lẫn nữ. Các chàng trai đều chưa đến ba mươi tuổi, ai cũng áo khăn là lượt, chải chuốt, các cô gái thì không thể đoán rõ bao nhiêu tuổi nhưng dưới ánh đèn thần bí và kỹ thuật trang điểm tinh tế, cô nào cô nấy ngời ngời vẻ yêu kiều, quốc sắc thiên hương.

Một vài người đang uống rượu và tán chuyện gẫu, số nữa lại vây quanh một bàn quốc tuý của Trung Hoa – mạt chược, đang trong lúc chiến đấu quyết liệt.

Khi Tô Thích và Ngụy Nhất bước vào, ánh mắt của mọi người đều dồn hết về phía cửa, sau đó chuyển sang khuôn mặt của Ngụy Nhất, rồi lại lướt tới đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người. Các anh chàng quần là áo lượt lập tức phá lên cười, gọi hai người bước vào và trêu đùa ầm ĩ, nói chàng trai cương quyết sống đơn thân cuối cùng cũng không chịu nổi sự cô đơn nữa rồi. Ánh mắt của các cô nàng quốc sắc thiên hương lại lướt qua người Ngụy Nhất thêm một lần nữa, ngắm kỹ một lượt từ trên xuống dưới, thấy bộ dạng sinh viên chưa từng trải sự đời, ăn mặc và trang điểm không chau chuốt, đôi giày vải và chiếc quần bò của Ngụy Nhất không thể sánh với vẻ quốc sắc thiên hương của mình, ai nấy đều cười thầm trong bụng, ưỡn ngực tự hào.

“Con mắt của anh Tô quả là có phong cách riêng nhỉ!”, giọng nói như hồn ma không thoát đó lại cất lên từ dưới địa ngục, đập dữ dội vào màng nhĩ của người khác.

Ngụy Nhất ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trâu Tướng Quân đang ngồi vắt chéo chân trong góc phòng, lắc lắc ly rượu trên tay, đôi mắt sắc như mắt diều hâu cứ ngang nhiên nhìn thẳng vào Ngụy Nhất, trắng trợn và không biết kiêng nể ai.

“Hừ” Khuôn mặt Tô Thích lộ rõ vẻ châm biếm, lạnh lùng nói với một chàng trai khác đang có mặt ở đó, “Vĩ, trong điện thoại cậu không nói là có người này ở đây”.

Mọi người đều biết rằng cặp anh em Tô Thích và Trâu Tướng Quân vốn không hợp nhau, mặc dù từ nhỏ chưa xảy ra xung đột gì lớn nhưng hễ cứ gặp mặt là lại xích mích. Những anh chàng quần là áo lượt kia đã sớm quen với cảnh tượng đó.

Anh chàng tên Vĩ ấy nở nụ cười giảng hoà, tiến đến nói: “Đều là anh em cả, đừng để ý thế! Anh em ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, trong thời khắc quan trọng này đừng làm khó dễ cho tớ nữa! Hì hì, vốn là một hội chơi mà! Tình cảm có với nhau từ khi còn để chỏm đến giờ, không nên thế! Mọi người, hôm nay là dịp hiếm thấy Tô thiếu gia đưa tiểu mỹ nữ tới, chúng ta đừng khách sáo với cậu ấy, đỏ tình đen bạc, mấy anh em ta làm vài ván cho vui. Này tiểu mỹ nữ, phải xưng hô với em thế nào đây nhỉ?”.

“Em tên là Ngụy Nhất”, Ngụy Nhất thấy nhắc đến mình, vội vàng khom lưng gật đầu, thận trọng trả lời.

Nhìn bộ dạng lễ phép của Ngụy Nhất khi gặp người lớn tuổi hơn, khoé mắt Tô Thích bất giác xuất hiện một nụ cười. Anh xoa xoa đầu cô, nói: “Đây đều là những người bạn từ nhỏ của anh, đừng quá giữ kẽ, cứ thoải mái một chút. Gọi anh ấy là anh Vĩ nhé”.

“Chào anh Vĩ”, Ngụy Nhất lại gật đầu, nói tròn vành rõ tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.

Chàng trai tên Vĩ đó có khuôn mặt rất thanh tú, nghe Ngụy Nhất chào như vậy, lập tức mở cờ trong bụng, hai mắt lấp lánh nhìn Ngụy Nhất một lượt từ đầu xuống chân, xuýt xoa nói: “Ôi! Ngoan quá! Tô Thích, cậu kiếm đâu được cô em này vậy, thật vừa ý quá! Thật khiến cho anh em chúng tớ thêm phần vẻ vang! Hôm nay cho tớ mượn đem đi khoe khoang... áaaaa”.

Chưa nói hết câu, lồng ngực của anh chàng này đã lĩnh trọn một cú đấm không nặng cũng chẳng nhẹ của Tô Thích. Vĩ vội vàng đưa tay lên đỡ ngực, mềm giọng: “Đùa chút thôi, đùa chút thôi!”.

“Hứ hứ!”, Trâu Tướng Quân nãy giờ không nói gì, bấy giờ mới nhếch mép cười nhạt một cách khinh miệt. Ngụy Nhất vừa đến nơi đã nhận được một nụ cười chế giễu của Trâu Tướng Quân, trong lòng vô cùng tức giận, mím môi lại hằn học ném cái nhìn về phía anh ta.

Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang bừng bừng tức giận kia, Trâu Tướng Quân bỗng thấy vui vẻ.

________________________________________

1 Dịch giả cố ý dùng từ “không xao” thay cho “không sao” để thể hiện hết dụng ý của tác giả khi miêu tả giọng nói của Nguỵ Nhất lúc đó.

2 DJ (disc jockey, đôi khi được viết là deejay) là người chọn và chơi thu âm trong buổi tiệc.