Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù

Chương 26




Sở Mộ Nhiễm lập tức tung bội kiếm ngăn cản kết giới thành hình, nhưng đã quá muộn, “leng keng” một tiếng, mũi kiếm đánh vào kết giới kiên cố, rơi xuống dưới.

Linh khí tựa như nước ở trên vách kết giới lững lờ trôi qua, quang mang nhàn nhạt từ gốc kết giới hướng về phía trước lan tràn, những người bị vây bên trong bỗng có cảm giác linh khí trong cơ thể từng chút từng chút một bị hút ra hướng lên trên không. Nhìn kỹ sẽ thấy, chỗ đỉnh cao nhất của kết giới có điểm đen, tất cả linh khí bị hấp thu đều chảy về phía đó.

Hàng trăm hàng ngàn loại khả năng lần lượt lóe lên trong đầu Sở Mộ Nhiễm, kết giới Trói Linh!

Xem ra tác loạn ở Bách Hộ Trấn không phải là ma thú, mà là tà tu —— kết giới Trói Linh là một loại tà thuật tàn nhẫn, người bày ra kết giới yêu cầu lấy một quả nội đan làm mắt trận, khảm ở đỉnh, một khi khởi động, kết giới mở ra, linh khí của mọi người ở nơi kết giới bao trùm sẽ bị hấp thu vận chuyển về nội đan bên trong mắt trận, cho đến khi người bên trong kết giới bị bòn rút sạch sẽ.

Trách không được Bách Hộ Trấn không có một người sống.

Kết giới Trói Linh ưu tiên hấp thu linh khí, kế đến là hút xương thịt người. Bá tánh tầm thường ở Bách Hộ Trấn trên người vốn không có linh khí, liền bị hút khô xương thịt, thân thể hóa thành than theo gió Bắc thổi tan.

Kết giới Trói Linh hiếm khi xuất hiện ở Tu Chân Giới, thứ nhất là phương pháp này hiến tế người sống quá mức tàn nhẫn, tu sĩ bình thường nếu gặp người sử dụng nhất định sẽ sảng khoái diệt trừ, bởi vậy hiếm khi có người dám trắng trợn sử dụng kết giới này. Thứ hai là kết giới Trói Linh có một nhược điểm trí mạng, đó là nội đan ở mắt trận không thể bị tổn hại, một khi tổn hại, kết giới lập tức bị phá.

Bội kiếm trong tay Sở Mộ Nhiễm bộc phát kiếm mang, tập trung linh khí hướng về chỗ điểm đen ném đi, kim thạch va chạm phát ra âm thanh chói tai, một tiếng nứt răng rắc chợt vang lên, điểm đen trên đỉnh cao nhất hóa thành tro phấn rào rạt rơi xuống, linh khí tạo kết giới tức khắc tán loạn, từng mảnh từng mảnh nhỏ dưới ánh mặt trời lấp la lấp lánh, tung bay đầy trời.

Các đệ tử thấy kết giới đã phá, tâm thần căng chặt tức khắc thả lỏng, vây quanh bên người Sở Mộ Nhiễm, đang định khen ngợi, chợt nghe một giọng nói âm tà vang lên trong tai:

“Lũ cá hỗn tạp ở đâu, dám phá kết giới Trói Linh của bổn tọa?”

Thanh âm kia giống như chất độc, lạnh lẽo tàn nhẫn, tựa như dùng mũi kiếm xẹt qua mặt băng lạnh giá rắn chắc, đâm vào tai vào tim người đến đau nhức. Hàn khí từ lòng bàn chân Sở Mộ Nhiễm chạy dọc lên, vây quanh tiến vào buồng tim hắn, những nơi hàn khí bò qua lông tơ dựng ngược không ngừng run rẩy —— làm sao, làm sao có thể!?

Những năm cuối cùng của đời trước, thanh âm ngày đêm tra tấn hắn, mỗi lần hắn vừa thả lỏng thần kinh thì lập tức giống như ma âm quanh quẩn bên tai…… Hắn cho rằng chuyện đời trước tất cả đều chỉ là một cơn ác mộng, hắn đã thoát khỏi ác mộng kia, tất cả một lần nữa lại bắt đầu. Thanh âm cho dù có hóa thành tro tàn hắn cũng không quên được kia lại xuất hiện, đẩy hắn rớt hoàn toàn xuống vực sâu, một luồng kinh tởm từ sống lưng bò lên, ở trên người hắn quấn quanh, lan tràn.

Người áo tím từ trên trời giáng xuống, dừng trước mặt mọi người.

Là hắn!!!

Trong nháy mắt nhìn thấy tà tu, Sở Mộ Nhiễm phảng phất cảm thấy tâm thần muốn đâm ra khỏi thân thể, thần hồn chấn động khiến đầu đau muốn nứt ra, không thể không chống kiếm xuống mặt đất, hung hăng dùng tay chặn trên ngực, cố gắng khắc chế, vẫn không thể ngăn chặn được mùi tanh nảy lên cổ họng, một búng máu phun ra!

“Sở sư huynh ngươi làm sao vậy?”

“Sở sư huynh!”

“Sở sư huynh……”

Các đệ tử Thiên Môn Sơn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là một tên tu sĩ xuất hiện trước mặt bọn họ, Sở sư huynh trong dĩ vãng mạnh mẽ cường đại giống như bị đánh vào hồn phách, đang êm đẹp lại hộc máu…… Lẽ nào, cao thủ so tài nên bọn họ không thể phát hiện?

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy trời đất quay cuồng, vô số tiếng “Sở sư huynh” ở trong đầu đấu đá lung tung, khiến hắn khó mà chống đỡ quỳ trên mặt đất, khí huyết cuồn cuộn, ngay cả nội tạng cũng muốn nôn ra.

Hắn dùng hết sức lực, nhưng chỉ phát ra hai chữ như muỗi kêu “Đừng ồn”.

Lập tức có đệ tử đem lỗ tai kề bên miệng hắn, nói: “Sư huynh ngươi nói cái gì? Ngươi lớn tiếng một chút!”

Giây phút chợt bừng tỉnh, giống như lại trở về gian mật thất không thấy ánh mặt trời kia, lại cảm nhận được người kia thực tế đang dùng bất cứ thủ đoạn nào tra tấn, quất, nhục mạ, làm nhục trên người hắn, một thân linh lực tựa như nước vỡ đê nhanh chóng tán loạn, thân mình dần dần mềm nhũn.

Đệ tử kia vốn đặt tay ở trên xương quai xanh của Sở Mộ Nhiễm, bỗng nhiên cảm thấy nhão dính dính, giơ tay, kêu lên sợ hãi: “Máu! Sở sư huynh chảy máu!!”

Máu loãng dọc theo ống tay áo Sở Mộ Nhiễm chảy trên mặt đất, vốn dĩ cánh tay và trên cổ đang trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện vết thương ngang dọc đan xen.

Lúc này Sở Mộ Nhiễm đã hoàn toàn bị kéo vào ảo cảnh do tâm ma của mình tạo ra, hơi thở thoi thóp, bộ dáng giống như lúc gần chết ở đời trước.

Hắn vượt không qua, cũng nhìn không ra.

Ngay cả chính hắn cũng cho rằng bản thân đã buông xuống, sống lại một lần hắn không hề nóng vội và tranh hư danh, một lòng chỉ muốn bồi thường. Người kiêu ngạo như hắn, không một thời khắc quên hắn đã từng phạm sai lầm, cũng vĩnh viễn quên không được từng chịu nhục, ai biết hắn có thể bồi thường cho người khác, lại không cách nào cứu vớt chính mình rơi vào tâm ma.

Biến cố thình lình xảy ra khiến mọi người bối rối, luống cuống tay chân không biết nên đắp thuốc hay là lau máu, nhìn những vết thương đó theo ống tay áo không biết từ khi nào trải rộng toàn thân Sở Mộ Nhiễm.

“Về sơn môn! Về sơn môn để Thải Vân sư tỷ cứu sư huynh!”

Hai người thật cẩn thận đỡ lấy Sở Mộ Nhiễm, còn chưa chuyển động, tà tu kia tiến lên trước một bước, cười dữ tợn nói: “Muốn chạy? Đã được bổn tọa đồng ý chưa?”

“Kim Đan tu sĩ? Thật đúng lúc, ngươi phá kết giới Trói Linh của bổn tọa, thì để lại Kim Đan của chính mình đi.” Tà tu kia nhìn lướt qua mọi người, kiêu căng nói: “Buông người đó ra, bổn tọa cho các ngươi được toàn thây.”

Xem ra tà tu sớm đã đi vào Kim Đan, trái lại đệ tử Thiên Môn Sơn có tu vi tối cao cũng chỉ là Trúc Cơ đỉnh, cùng với Kim Đan kỳ Sở Mộ Nhiễm hôn mê bất tỉnh, Minh sư đệ lại không ở bên người…… Đừng nói bọn họ bảy tên đệ tử Trúc Cơ kỳ, cho dù hai mươi, ba mươi tên, tà tu kia có đánh cũng giống như xắt rau.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Một vị đệ tử dùng thanh âm run rẩy, ngoài mạnh trong yếu, quát: “Ta là đệ tử Thiên Môn Sơn, ngươi dám xuống tay với chúng ta, Thiên Môn Sơn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ồ?” Tà tu cười lớn vài tiếng, thần sắc thay đổi, nham hiểm nói: “Vậy phải giết hết các ngươi, người chết làm sao báo tin? Nếu như Thiên Môn Sơn tìm tới, có thể làm khó dễ được ta sao?”

Một luồng gió mạnh xẹt qua, phanh phanh phanh phanh vài tiếng trầm đục vang lên, các đệ tử vốn đang vây quanh Sở Mộ Nhiễm ở bốn phía trên ngực mỗi người ăn một chưởng, hộc máu bay ngược ra ngoài, đồng loạt ngã trên mặt đất!

Tà tu kéo tay áo thu tay lại, đi về phía Sở Mộ Nhiễm đang quỳ rạp trên mặt đất.

Hắn lấy nội đan của ma thú làm mắt trận, tốc độ trói linh chậm cực kỳ, nếu như tin tức dân cư trong trấn đột nhiên biến mất bị lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ làm người ta nghĩ đến kết giới Trói Linh, bởi vậy hắn cố ý thả ma thú để nhiễu loạn nghe nhìn. Không nghĩ tới hôm nay lại để cho hắn gặp gỡ một tu sĩ Kim Đan tay trói gà không chặt, nếu mổ lấy Kim Đan của tu sĩ này dùng làm mắt trận, hiệu quả nhất định tốt hơn không chỉ gấp trăm lần!

“Trời cũng giúp ta, thật sự là trời cũng giúp ta!”

Sở Mộ Nhiễm cố sức nhấc lên mí mắt, lọt vào tầm mắt chính là một đôi giày lụa. Tiếp theo trước mặt có người ngồi xổm xuống, vạt áo tím rũ trên mặt đất, một bàn tay tái nhợt mang theo mùi tanh hướng về phía hắn duỗi ra——

Bỗng nhiên! Bạch quang trước mặt lóe lên!

Tay tà tu còn chưa chạm tới Sở Mộ Nhiễm, liền có sát khí che trời lấp đất áp tới, hắn lập tức cảm thấy không ổn vội thu tay lui về phía sau, nhưng lúc này đã muộn, một thanh cổ kiếm lấy khí thế mạnh như sấm sét chém xuống!

Cánh tay chợt lạnh, đứt rơi xuống đất, tà tu chưa kịp hét thảm, che lại cánh tay phun máu lui vài bước, quát lớn nói: “—— Kẻ nào!!!”

Cổ kiếm “Đinh” một tiếng rơi xuống mặt đất, một nam tử mặc huyền sắc trường bào đã chắn trước người Sở Mộ Nhiễm.

“Minh sư đệ!!!”

Minh Trạm ném Từ Sơn vẫn luôn ôm tay hắn xuống dưới, sau đó vẫy tay một cái, thanh kiếm trên mặt đất tức thì bay về tay hắn, tiến lên trước một bước, linh khí giống như sóng lớn lấy hắn làm trung tâm khuếch tán bốn phía, hóa thành cuồng phong, đệ tử Thiên Môn Sơn không chút sức lực tê liệt ngã xuống bị thổi từng người bay tán loạn, vội dùng tay ôm lấy cây cột, thê thảm hô một tiếng: “Minh sư huynh!”

Linh áp mạnh mẽ ép tới khiến da đầu tà tu tê dại, che lại cánh tay kinh hoảng lui về phía sau, ngay cả tay đứt cũng không kịp nhặt, thả người nhảy hóa thành một vệt sáng tháo chạy đi.