Cách tôi quen cậu khá là cũ.
Cậu là cậu bạn bàn kế tôi trong những năm học cấp ba, chúng tôi ngồi cách nhau một lối đi. Cậu phân hóa sớm lắm: lúc các bạn khác còn đang lạ lớp vào năm lớp 10 thì cậu đã trổ mã toàn diện từ chất dẫn dụ Alpha cấp cao đến thành tích học tập xuất sắc.
Tôi nhớ là hồi đầu tôi chẳng thích cậu nhiều đến thế.
Lúc đó, trông tôi chẳng giống Alpha lắm. Hồi còn chưa phân hóa thành công, ai cũng cho rằng tôi sẽ là một Omega – mà tôi đã ghét bị gắn nhãn như thế. Tôi bèn thành tâm cầu mong bản thân có thể phân hóa thành Alpha cấp cao vào, có thế thì… đám người đó mới mở mang tầm mắt.
Khác với ngoại hình tôi khi đó, ngũ quan của cậu sắc sảo mà sườn mặt cong mềm mại hài hòa với tông giọng hơi trầm… ấy mới là Alpha hoàn hảo trong cảm nhận của mọi người.
Có khi hồi đó tôi ghét cậu nhiều lắm?
Ngay từ lúc tôi còn bé, tôi bị nhiều người trêu vì ngoại hình của mình. Lúc vào cấp ba tôi đã quen với việc hoạt động một mình rồi, không có bạn thân nào cả. Mà chính tôi cũng chẳng cần bạn thân.
Cái tên Cố Liễm Xuyên nổi tiếng lúc bấy giờ lại không giống tôi: cậu chân thành, tốt bụng, quảng giao, người muốn kết bạn với cậu có thể xếp đầy ba căn phòng học lúc đó luôn ấy. Tôi khinh.
Bạn cùng bàn tôi là một chiến thần cày đề kiệm lời hiếm khi chủ động nói chuyện với tôi. Có điều, hễ nhắc đến Cố Liễm Xuyên là bạn cũng như bao người khao khát:
– Lâm Sương không thấy cậu ấy xuất sắc sao?
Tôi mất kiên nhẫn:
– Cũng được. Cậu cũng thích cậu ta?
Mọt sách cùng bàn không trả lời đúng trọng tâm:
– Cậu ấy là bạn cùng lớp hồi cấp hai của tớ. Lúc đó cậu ấy chưa phân hóa đâu, nhưng mà ai trong trường cũng quý cậu ấy hết.
Lúc đó, tôi nghĩ tôi sẽ không thuộc đám người thích cậu đâu.
Tôi ngoảnh mặt sang đó, nhìn Cố Liễm Xuyên đang nói chuyện với các bạn khác. Lúc nào cậu ấy cũng là trung tâm của đám đông, buôn chuyện thôi mà cậu cũng là người dẫn dắt họ, dẫu có khịa ai cũng không khiến người bị khịa khó chịu, người ta còn cảm thấy cậu ăn nói có duyên.
Tôi không nhìn nữa, thầm nghĩ, biết đâu mình phân hóa xong thì cấp của mình còn cao hơn cả cậu…
Ba năm cấp ba trôi qua, tôi chẳng giao lưu với cậu mấy. Tôi biết cậu chẳng làm gì có lỗi với tôi cả, chỉ là cậu quá xuất sắc, quá khớp với mẫu người trong lòng tôi… tôi còn chẳng đào nổi khuyết điểm nào từ cậu nữa. Bởi thế, tôi chú ý từng hành vi của cậu, thậm chí còn xấu tính nghĩ rằng cậu chỉ đang vờ vịt vậy thôi, cậu chỉ khoác tấm mặt nạ xuất sắc trước mặt mọi người…
Cố Liễm Xuyên hờ hững nhìn về phía tôi, đúng lúc tôi đang nhìn cậu. Tôi giật mình, bèn cúi đầu xuống, rồi vờ như mình chẳng làm gì cả, mình chuẩn bị mở sách đọc bài đây.
Mong là cậu không hiểu lầm…
Tôi liếc thấy tổ buôn chuyện của cậu tản ra, sau đó cậu bước về phía tôi. Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực tôi vậy.
Cậu về chỗ của cậu.
Tôi cố không nhìn cậu. Chợt cậu khom lưng nhặt bút rồi đặt trên bàn, ngay kế tay tôi.
– Cậu rớt bút này.
Ngạc nhiên chưa? Cậu chỉ đang cách tôi một lối đi khá hẹp. Bên kia, bạn cùng bàn cậu cũng vui vẻ về chỗ.
Thế à? Tôi có cần cảm ơn cậu không?
Tôi nhìn cậu. Cậu mỉm cười, không để ý thái độ của tôi.
Tôi khẽ nuốt câu cảm ơn vào họng, đồng thời nén những cảm xúc lạ lẫm đang trỗi dậy trong lòng xuống.
Như thể tôi đang mong ánh mắt cậu dừng ở nơi tôi lâu hơn một chút.
Tôi thầm tự trách bản thân không có liêm sỉ, ngón tay tôi chạm vào cây bút cậu vừa nhặt tựa hút lấy hơi ấm còn sót lại trên đó.
Tôi ghét cậu lắm à?
Chính tôi cũng không rõ.
Nên là đấy, sau khi tôi phân hóa thành Alpha cấp cao thật thì tôi chợt thấy… hơi tiếc.
Nếu…
… thì sao?
Đầu tôi cứ đơ mãi. Tôi nằm trong phòng mình. Phòng này là phòng đôi, nhưng tôi không thích ở chung với người khác nên tôi đã xin ở một mình ngay sau lễ khai giảng.
Đồng thời, tránh bị nghi ngờ nữa. Cố Liễm Xuyên không muốn tôi nói quan hệ giữa tôi với cậu ấy cho người khác nên phòng này là lá chắn khỏi tị hiềm không đáng có.
Tôi cứ ngỡ… chóng thôi, mình sẽ sống chung với cậu.
Thế mà quanh đi quẩn lại, tôi lại về đây.
Mà cậu không ngại để người ta biết cậu đang tán Hạ Vãn Đình, thậm chí… cậu còn tự công khai với mọi người, muốn mọi người biết cậu yêu Hạ Vãn Đình nhiều như này, cậu dịu dàng với Hạ Vãn Đình ra sao.
Thì ra cậu cũng có những mặt như thế.
Tôi nhắm mắt lại, thở hắt ra.
Tôi nghĩ, tôi mệt lắm rồi. Rõ ràng bản thân là Alpha cấp cao, mới ăn ít là đã mệt không dậy nổi…
– Ơ, anh về rồi à?
Cửa phòng tôi bị đẩy vào bất ngờ, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Tôi đờ đẫn mở mắt, thấy Vệ Lẫm đứng trước giường tôi, bất ngờ hỏi.
– Sao cậu ở đây? – Tôi nhắm mắt lại, uể oải hỏi hắn.
Tự dưng thấy bất an ngang.
Hắn đáp, vẫn là giọng nói hớn hở như cũ:
– Từ lúc khai giảng em đã được xếp vào phòng này. Em chưa từng thấy bạn cùng phòng mình bao giờ… Thì ra bạn cùng phòng em là đàn anh Lâm Sương. Trùng hợp quá.
Tác giả có lời muốn nhắn:
Ban đầu, Sương Sương không muốn thừa nhận bản thân thích người ta, muốn khác đám đông… sau khi nhận ra bản thân cũng thích người ta thì thành thật cưa cẩm người ta.
Truyện này đoạn đầu khá ngược, con người ta đâu thể ngừng thích một người nhanh thế được (thế thì đã không phải Sương Sương) Đoạn sau thì không ngược nữa hí hí! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ =3= Thấy mọi người bình luận, mình vui lắm!