Chóng thôi, tôi duyệt Vệ Lẫm vào Hội.
Lý do đơn giản lắm: tôi thấy thông tin giới tính trong sơ yếu lý lịch của hắn.
Cấp Alpha của hắn… cao ngoài dự đoán.
Cao hơn cả cảm giác “không thấp lắm” trước khi của tôi, cao hơn cả cấp của tôi.
Hắn ngang hàng với Cố Liễm Xuyên.
Tôi nghi ngờ nhìn hắn. Hắn chống cằm nhìn tôi, mỉm cười khi thấy tôi không đọc sơ yếu lý lịch nữa mà nhìn hắn, bèn nhướng mày:
– Em đẹp không?
…
Tôi trợn mắt, lạnh nhạt trả sơ yếu lý lịch cho hắn:
– Lát nữa, tôi sẽ thêm cậu vào nhóm làm việc của Hội. Mỗi lần Hội mở họp hay có kế hoạch gì thì họ sẽ thông báo trong nhóm đó.
Hắn biết cách kiểm soát hương dẫn dụ của bản thân. Tôi xuýt bị lừa bởi cái mặt trông hiền hậu này. Có điều, Hội Sinh viên rất cần những Alpha cấp cao thế này quản lý cũng như tổ chức hoạt động, và Hội cũng đang thiếu.
Thật ra tôi không thích tham gia Hội hay mấy đoàn, câu lạc bộ khác cho lắm. Cố Liễm Xuyên là cựu chủ tịch Hội Sinh viên, đến năm ba thì cậu ấy chuẩn bị thi lên thạc sĩ bèn giao cái chức này lại cho tôi.
Tôi còn nhớ lúc đó tôi vui lắm, tôi nhận trọng trách vĩ đại như nhận sứ mệnh thần thánh nào vậy.
– Anh Lâm Sương ăn trưa chưa?
Hễ nhớ đến cậu là tôi ngẩn người. Chợt có người cắt ngang, tôi buột miệng:
– Chưa.
Hắn cũng chẳng bất ngờ nếu lý lịch này được duyệt nhanh đến vậy, thuận tay cất nó vào túi rồi dùng đôi mắt đào hoa kia nhìn tôi trìu mến:
– Anh có muốn ăn chung với em không?
Mắt hắn, đẹp thật sự, nhất là khi đôi ngươi soi bạn như mang điện – khiến bạn tê dại.
Tim tôi trật nhịp. Tôi không nhìn hắn nữa:
– Thôi, nào họp Hội rồi ăn chung.
Tôi khoác túi rời phòng. Ngẫm lại, đây là lần đầu được người ta mời ăn chung.
Cố Liễm Xuyên à? Cậu tìm tôi chỉ để hẹn chịch thôi, mấy lần ăn chung là do tôi mượn đủ cớ để mời. Lần ăn gần nhất là sinh nhật năm ngoái của tôi; trước đó tôi đã đặt bàn trong nhà hàng đồ Tây xa hoa rồi ngồi ngây ngốc ở đó đợi cậu, đến lúc tôi nản lòng chuẩn bị về thì thấy cậu từ tốn bước vào.
Bánh kem chẳng ăn được mấy miếng, cậu lại lôi tôi lên giường.
Buổi hẹn nhân dịp sinh nhật qua loa đến thế, nay nhớ lại – không thấy thất vọng mới là lạ.
Tôi cho rằng tôi duyệt Vệ Lẫm nhanh đến vậy còn có lý do khác: cách hắn nhìn tôi không giống mọi người.
Ánh mắt khiến người ta vui vẻ, nhưng chứa chan chút nồng nhiệt khiến đối phương không thể xem nhẹ.
Ra khỏi cổng trường, tôi đi về phía trọ của cậu theo quán tính rồi tỉnh lại.
Về đó ngủ thôi vậy…
Dân gian có câu, người mà xui thì uống nước lạnh còn bị tắc kẽ răng.
Tôi mới đến cổng ký túc xá thì tình cờ bắt gặp cảnh Cố Liễm Xuyên đưa Hạ Vãn Đình về.
Thân thể còn phản ứng nhanh hơn não bộ nữa: tôi nấp sau gốc cây cổ thụ.
Rõ ràng đã gục trong phòng một lúc, lại giết thời gian với Vệ Lẫm rồi, giờ họ mới dùng bữa trưa xong.
Tim tôi quặn lại. Tôi nhịn đau, độc đoán mà ngẫm, ăn nhanh thế chắc ăn đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi rồi, dù sao điều kiện trong nhà y không tốt lắm, sao mà bữa ăn chung đầu tiên cậu dám mời y đến nhà hàng sang trọng được… không biết cậu ăn ngon miệng không…
Bình tĩnh lại.
Tôi ló đầu ra để nhìn họ tách nhau chưa.
Tiết trời cuối thu, lá cây bay ngang chắn tầm mắt tôi. Khi lá hết chắn, tôi thấy Cố Liễm Xuyên mỉm cười đưa tay gỡ chiếc là úa trên mái đầu đen nhánh của y xuống.