Trong trí nhớ của tôi, Cố Liễm Xuyên chưa bao giờ đợi tôi tan học cả.
Tôi từng mong được trải nghiệm cảm giác ấy, chỉ là trước giờ cậu chỉ nhắn tin cho tôi biết đêm đó tôi có được phép gặp cậu hay không, được thì tôi tung tăng chạy qua chỗ cậu. Ba năm rồi đấy.
Vì vậy, tự dưng thấy cậu đứng đó, tôi hoảng lắm.
– Sương Sương… tớ… – Cố Liễm Xuyên không thấy Vệ Lẫm cao to đang đứng gần tôi, cậu chỉ biết hỏi thẳng tôi thôi – giờ cậu rảnh không?
Tôi thấy cậu ăn mặc chỉn chu, mặt cậu tái nhợt, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, có vẻ cậu ngủ không ngon giấc mấy ngày nay, nào còn dáng vẻ tỏ tường như xưa.
Chợt tôi nhớ đến cuộc gọi gần đây nhất của cậu mà tôi bắt máy, cuộc gọi được thực hiện trong lúc cậu đang say. Tôi nghĩ tôi đoán được việc cậu xuất hiện ở đây nhằm mục đích gì. Chỉ là, tôi vẫn không dám tin, thế là tôi im. Bầu không khí tĩnh lại.
Vệ Lẫm nhìn tôi rồi thay tôi lên tiếng:
– Chúng tôi chuẩn bị ăn trưa.
Lúc này cậu mới nhận ra Vệ Lẫm đang tồn tại ở đây. Cậu nhìn hắn một cái rồi lại nhìn tôi, hạ giọng hỏi:
– Hai người đang quen nhau à?
Tôi hơi mệt, đành nói với Vệ Lẫm:
– Cho tôi nói chuyện riêng với cậu ấy chút nhé.
Ban đầu, Vệ Lẫm không chịu lắm. Hắn nhìn tôi, đành buồn bã “vâng” một tiếng.
Sau khi hắn lui ra, chừa lại không gian riêng cho tôi và Cố Liễm Xuyên, cậu thở phào.
– Quả nhiên Sương Sương vẫn…
Tôi lạnh nhạt nói chen:
– Tính ra, tớ đã nói rõ với cậu rồi: Cố Liễm Xuyên, chuyện chúng mình đã kết thúc.
Cậu giật mình, nhìn tôi chằm chằm.
Chợt thấy câu nói khi nãy hơi mắc cười, tôi đành sửa lại:
– Cũng không hẳn. Chúng mình đã bắt đầu đâu, trước nay toàn do một mình tớ đơn phương tự nguyện.
Mặt cậu tái đi:
– Không phải thế, Sương Sương. Tớ sai rồi, tớ đã không tốt với cậu, tớ…
Tôi thở dài, nói chậm lại:
– Tớ biết cậu thích Hạ Vãn Đình. Được thôi, hồi đó tớ chưa muốn thừa nhận lắm, nhưng mà cậu hợp với em ấy lắm, giới tính cũng hợp nữa, nào như tớ. Cậu cứ tiếp tục theo đuổi người cậu thích đi, Liễm Xuyên.
Lúc gọi tên cậu, tôi hạ âm lượng xuống. Có lẽ đây là lần cuối tôi gọi tên cậu như thế.
– Cảm giác của cậu dành cho tớ lúc này, chắc do cậu thấy tiếc. Người ta nuôi thú cưng ba năm trời thì người ta quý nó, cũng bình thường mà. Cậu không cần tìm tớ nữa đâu, tớ quyết định buông tay rồi. Cậu biết mà, tớ đã quyết thì tớ sẽ nghiêm túc thực hiện. Như trước đây là theo đuổi cậu, giờ là buông tay cậu.
Tôi thở phào, xả hết nỗi lòng tích tụ bao năm nay. Nhẹ nhõm hẳn. Dường như tôi đã bắt đầu cuộc sống mới của mình vậy.
Hốc mắt cậu ửng đỏ. Vì tôi à? Thì ra tôi vẫn nằm đâu đó trong lòng cậu, cái giá phải trả bao năm nay không hề phí phạm, tôi nghĩ thế.
– Sương Sương à, tớ không muốn… – Cậu khàn giọng lên tiếng, giơ tay như muốn bắt lấy tay tôi. Tôi bước về phía trước, thế là tay cậu giơ ra giữa không trung khá xấu hổ, rồi cậu lủi thủi hạ tay xuống.
– Tớ đi trước nhé. – Tôi ngoảnh mặt chào cậu rồi quay mặt đi.
Trước mắt tôi, cách tôi không xa, Vệ Lẫm đang đứng đó. Hắn vẫn đang dõi theo hình ảnh tôi với cậu. Thấy tôi nhìn hắn, hắn vui vẻ.
Tôi động lòng, tôi cười tươi.
– Sương Sương à, cậu đang quen nó à? – Cậu còn nhìn tôi, chợt cậu hỏi.
Tôi tỉnh táo lại.
– Không. Mà chắc vậy. – Tôi định rời khỏi cuộc trò chuyện này, có vẻ Vệ Lẫm đang đợi chán lắm, tôi nói thật với cậu – Hiện tại thì tớ không rõ chuyện tớ với Vệ Lẫm sau này sẽ ra sao, chỉ là cảm giác có người kề cạnh mình ấy – tốt biết mấy.
Cậu lẳng lặng nhìn tôi, hồi lâu mới miễn cưỡng cười tươi.
– Tớ xin lỗi, Sương Sương.
Tôi lại vô tình kéo dài cuộc trò chuyện với cậu. Nghe cậu xin lỗi chân thành đến thế mà tôi chẳng cảm thấy gì mấy:
– Tớ đi trước nhé.
Có vẻ cậu còn định nói thêm, tôi đã nhanh chân chạy đi. Hình ảnh cậu cô đơn đứng đó lọt vào tầm mắt tôi, tôi vẫn thấy xót cậu lắm.
Chóng thôi, cậu sẽ hiểu. Cậu là Cố Liễm Xuyên – trung tâm của vũ trụ cơ mà.
Còn quá khứ đau thương tôi theo đuổi cậu đằng đẵng đã chấm dứt. May mà kết thúc ấy vẫn chưa thảm lắm.