Món mì được đấy, thật sự.
Tôi cũng đang đói nên tôi húp sạch cả nước lẫn cái mà vẫn chưa đã thèm. Dường như hắn hiểu, hắn hỏi:
– Anh có muốn ăn thêm một chén không?
Tôi muốn lắm, mà thấy hắn hiểu tôi quá nên tôi từ chối:
– Thôi, khỏi. Cảm ơn.
Hắn khựng lại, khẽ thở dài.
Không biết vì sao mà tôi cảm thấy thái độ của hắn với tôi không giống với những người khác lắm – tôi không đoán được hắn có ý gì, chỉ biết hắn không ghét tôi.
Thế là tôi mất tự nhiên đổi chủ đề:
– Lát nữa, tôi thanh toán cho.
– Không được đâu. Em mời anh mà, anh không nhường em trả ư? Đàn anh ơi?
Tôi nhíu mày, nhớ giá mì rồi ngồi lại.
– Cảm ơn cậu.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy xẩu hố vì mang nợ. Thấy trời vẫn còn sớm, giờ muốn đi bar thì chưa chắc bar đã mở cửa… Tôi nhìn Vệ Lẫm vẫn đang dùng mì từ tốn, bèn nói:
– Để tôi mời cậu xem phim nhé.
– Dạ?! – Hắn giật mình, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi ho khan:
– Chẳng phải cậu muốn xem à?
Hắn vẫn còn bất ngờ, nhẹ nhàng đặt đũa xuống.
– Được ạ. Em cảm ơn đàn anh. – Nói rồi hắn lại nâng đũa ăn tiếp, dáng vẻ tự nhiên mà động tác lại vội hơn xíu.
Tôi định nhìn sang chỗ khác, chợt thấy vành tai đỏ ửng dưới mái tóc đen tuyền của hắn – hoàn toàn không ăn nhập gì với dáng vẻ tự nhiên luôn.
Lạ ghê.
Xem phim thôi mà.
Ăn mì xong, tôi với hắn đến rạp chiếu phim.
Hôm nay là cuối tuần, sinh viên đến rạp cũng đông. Độ nổi tiếng của tôi ở trường không hề thấp, không ít người thấy tôi đi với Vệ Lẫm thì xì xào sau lưng. Tôi đoán, chốc nữa, trên diễn đàn trường lại có mấy bài đăng chỉ trích tôi.
Mà, người ta nói xấu tôi đến mức nào, tôi cũng nghe hết rồi.
Và, quen rồi.
Còn Vệ Lẫm…
Tôi nhìn hắn. Có vẻ hắn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, trái lại hắn còn hớn hở:
– Xem bộ khoa học viễn tưởng mới ra không anh? Phim về du hành vũ trụ. Em thấy nó khác thú vị.
– Khụ… – Tôi ho khan, nhắc hắn – Cậu muốn xem phim với tôi thật à?
Giờ mà nhắc, hơi muộn rồi thì phải?
– Dạ? – Hắn ngẩn người – Đúng vậy. Không thì sao?
Tôi mím môi:
– Dang tiếng của tôi không tốt.
Rồi bổ sung:
– Nhiều người giễu tôi lắm. Lâu rồi, tôi cũng không xem phim rạp với một người khác, nghĩa là nhiều người kia sẵn lòng kháy tôi đấy. Nếu cậu không muốn bị nói xấu sau lưng…
– Thì sao? – Hắn nhíu mày, tỏ vẻ ghét bỏ – Xem phim rạp mà cũng bị nói, anh là ngôi sao nổi tiếng à? Hay là người của công chúng trên mạng?
Tôi đờ ra.
Hắn lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, bật cười:
– Có điều, đúng là…
–?
– Không có gì. Em không ngại. – Hắn quàng tay lên vai tôi – Đi thôi.
Đã nói là tôi mời mà Vệ Lẫm tự tiện mua vé mua bắp, không thèm hỏi ý tôi.
Xong hớn hở ôm bắp với Coca đến chỗ tôi. Thấy tôi lườm, hắn vô tội bảo mua vé nên người ta đưa bắp nước luôn.
Không biết nói gì nữa. Từ lúc biết hắn thì tôi không còn cơ hội trả nợ luôn.
Lúc phim bắt đầu chiếu, tôi mới phát hiện hắn đặt chỗ ở hàng ghế đôi cuối rạp.
Tôi lườm hắn, muốn nói chuyện thì hắn xua tay, thủ thỉ:
– Em mua muộn quá, hàng ghế đơn hết rồi, còn trong góc mà em không muốn ngồi trong góc.
Thấy nhiều người vào phòng chiếu, tôi đành im.
Ghế đôi khiến tôi ngồi gần hắn, thật sự. Tôi thấy mất tự nhiên lắm, ngoài Cố Liễm Xuyên thì hắn là người đầu tiên tiếp cận tôi đến vậy.
Chưa kể, tôi còn chưa được xem phim rạp với Cố Liễm Xuyên bao giờ.
Tôi đã thử rủ cậu mấy hồi, hồi nào cậu cũng bảo cậu bận.
Kỳ diệu chưa? Thế là tôi có bạn à?
Dưới ánh sáng hắt ra từ màn phim, tôi lén nhìn Vệ Lẫm. Ánh sáng lúc có lúc không ánh trên sườn mặt cong của hắn, trông đẹp lắm.
Hình như hắn biết tôi nhìn hắn, hắn quay mặt sang nhìn tôi. Đôi mắt đào hoa vẫn rực rỡ trong rạp tối.
Có vẻ hắn sợ ồn đến những ghế xung quanh, hắn ghé tai tôi hỏi nhỏ:
– Sao đàn anh lại không xem phim?
– Cậu đừng ngồi sát tôi như thế.
Hắn “vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn rồi xích phía bên kia, tiếp tục xem phim.
Tôi khẽ thở phào, đồng thời tự thấy tức vì tim tôi đập thình thịch như đang đánh trống rộn ràng.
Tôi còn thấy pheromone thần bí mà Vệ Lẫm giếm bấy lâu nay.
Chắc chắn hắn là Alpha với cấp còn cao hơn cả tôi, cái cấp tương xứng với hương tuyết tùng của hắn.
Trong lành. Hương ấy khiến tôi liên tưởng đến bầu không khí cuối đông đầu xuân.
Dù cao cấp hơn tôi, nhưng hắn không khiến tôi thấy ghét hay thấy sợ.