Nhìn cảnh núi đồi ngày một xa, lòng tôi không buồn không vui.
Chắc cậu thấy có lỗi lắm. Cậu tấp vào quán cà phê gần trường, hỏi tôi có muốn uống cà phê không.
Tôi bảo không muốn.
Thế mà cậu vẫn mở cửa, xuống xe, mua cà phê. Chợt tôi thấy hơi khó chịu.
Chút khó chịu ấy xuất hiện đột ngột, bỗng hóa lớn như sóng biển mãnh liệt khi nhân ảnh cậu khuất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi mà bớt thích cậu một chút thì tốt biết mấy.
Cậu vẫn mua cà phê, còn mua nhiều. Cà phê được xếp vững trong mấy cái túi, cậu mở thùng xe phía sau để cất chúng rồi mới tách một ly đưa tôi.
– Sương Sương uống cà phê nhé?
Tôi ngẩn người:
– Khỏi mà… Sao cậu mua lắm thế?
Cậu khưng lại như thể cậu không ngờ tôi sẽ từ chối vây. Cậu cất nó đi.
– Phía Vãn Đình còn nhiều người nên tớ muốn mời họ.
Chẳng trách tự dưng cậu đi mua cà phê.
Chu đáo đến thế, quả là chàng Alpha trong lòng công chúng.
Tôi thấy hơi nhói, miễn cưỡng cong môi khen:
– Ra là vậy.
Hình như cậu không hài lòng với phản ứng này của tôi lắm, cũng có khi cậu không biết đáp lại thế nào… Vì tôi ít khi thái độ với cậu như thế.
Sau đó, suốt cả đường đi, chúng tôi không nói gì.
Sau khi dừng xe, tôi mới biết họ hẹn nhau ở tiệm KTV có tiếng.
Nghĩ đến gian phòng nhỏ chật ních người trong đó, tôi thấy nhức đầu. Cố Liễm Xuyên lại không biết tôi thấy như thế, cậu lấy túi cà phê ra rồi bước vào cửa.
Tôi cứ đứng đờ người ở ngoài, đang muốn bỏ về thì cậu quay lưng, gọi tôi:
– Sương Sương ơi?
Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, tôi đành phải theo cậu vào quán.
Đầu tiên cậu hỏi phòng đặt, sau đó thanh toán giúp họ rồi nhận thêm đống đồ ăn vặt.
Có người dẫn chúng tôi đến phòng đó. Tôi đi sau cậu, nhưng cách xa. Vẻ mặt cậu sáng rực, có lẽ cậu sắp được gặp Hạ Vãn Đình trong lòng cậu rồi.
Nói thật thì đây là lần đầu tôi tham gia hoạt động tự phát của Hội.
Lúc cửa phòng mở ra, có người bên trong đang hát. Mọi người thấy Cố Liễm Xuyên đến, ngừng hát mà ùa lên.
– Anh Cố Liễm Xuyên cũng tới này!
– Oa, anh còn mang thêm nước ạ…
Người ta nhao nhao, còn y từ từ đứng dậy… Dường như y là điểm sáng của đám động vậy, khiến người ta phải dõi theo.
– Anh đến rồi, Liễm Xuyên.
Y vừa cất tiếng, đám người xung quanh im bặt tựa Cố Liễm Xuyên với y mới là nhân vật chính của hoạt động này vậy.
– Ngại quá, tự dưng gọi anh đến. Chuyện là, Hội có thành viên mới, cậu ấy khá quan tâm đến cơ cấu của Hội nên em mới…
Nói đến đây thì y thấy tôi ló đầu sau lưng cậu.
Không khí tĩnh lặng như đoạn phim bị người ta nhấn tạm ngưng vậy. Tôi không muốn nhìn vẻ mặt cậu lúc này, chỉ cúi đầu nhìn tay cậu.
Tay cậu buông thõng. Không gì ảnh hướng đến cậu sất.
Tôi cố tình khuấy cái không khí ngượng ngùng ấy lên, hờ hững hỏi:
– Cố Liễm Xuyên thôi công tác trong Hội rồi. Mấy chuyện này nên mới tôi chứ nhỉ? Tôi nhớ, tôi là chủ tịch Hội đương nhiệm mà.
Y không đáp. Lát sau, có người – chắc là một vệ tinh quanh y – lí nhí:
– Nhưng mà anh có bao giờ tham gia mấy hoạt động tự phát như này đâu. Anh còn không ngó ngàng gì đến mấy thông báo liên hoan nữa. Tất cả là nhờ mỗi Vãn Đình sắp xếp cả đấy.
Hả?
Tức nha. Mượn cớ này mà mời Cố Liễm Xuyên? Mấy hoạt động tự phát thế này có gì quan trọng chứ? Tôi có mặt trong tất cả các buổi họp lớn nhỏ khác nhau của Hội nha. Sao mà nói chuyện như thể tôi ham ăn biếng làm, đẩy hết việc cho Hạ Vãn Đình vậy?
Hễ tôi tức, pheromone Alpha của tôi tỏa ra mất kiểm soát. Bản năng tôi thấy mình sắp giáp lá cà với đám đông nên tôi càng không kiểm soát được lượng pheromone đó… Chỉ là thấy y tái mặt thì tôi thấy hơi… hả giận.
Chợt Cố Liễm Xuyên trầm giọng:
– Được rồi.
Đám đông ở đây, trừ cậu thì ai cũng bị pheromone của tôi ảnh hưởng. Tôi kinh ngạc nhìn cậu thư thả đặt túi cà phê xuống đất rồi ghì tay lên gáy tôi.
– Lâm Sương, dừng lại. – Giọng cậu lạnh lẽo như tiết trời giữa đông. Tôi không ngờ cậu ra tay với tôi – pheromone cậu ép tôi nhũn thân, muốn tôi quỳ xuống; chút pheromone mất kiểm soát của tôi bị cậu hòa tan.
Tôi đau đớn ré khẽ, toàn thân run rẩy đến mức không thể đứng thẳng. Tôi vất vả ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy vẻ mặt mọi người ổn hơn. Y nhìn tôi hờ hững rồi thôi.
Cậu thả tay ra, pheromone áp chế từ cậu cũng biến mất, tránh cho tôi không đứng nổi mà ngã xuống. Tôi vẫn lùi về sau.
Thật… đau đớn.
Sao cậu có thể đối xử với tôi như thế?
Ngay trước mặt mọi người.
Sao… Sao cậu lại có thể đối xử với tôi như thế?
Ánh mắt cười nhạo xung quanh như lưỡi dao vô tình chĩa vào tôi. Tôi không nhìn nữa, cố điều chỉnh nhịp thở của mình.
Cậu cũng không nhìn tôi nữa. Cậu mở túi đồ uống, tỏ vẻ hòa nhã phát cà phê cho mọi người. Mọi người vui vẻ nhận cà phê, chuyện cứ như…
Khi nãy chỉ là một trò đùa vậy.
Còn tôi chỉ là một chiếc ghế không có tiếng nói trong góc phòng.
Tôi đứng trân trân tại chỗ, cảm thấy không còn hứng khởi gì nữa.
Sao tôi phải chịu nhục ở đây?
Cố Liễm Xuyên để ý đến tôi chắc?
Cậu… không hề để ý.
Có lẽ, đây chính là… tâm như trò tàn.
Tôi siết tay lại, chuẩn bị rời khỏi phòng thì có tiếng ai thốt lên ở gần hành lang:
– Anh Lâm Sương cũng đến à?