Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam

Chương 15




Tôi không hề có ấn tượng gì với việc mình bị cắn ở gáy. Chắc Cố Liễm Xuyên đã cắn sau khi tôi ngất.

Tôi quay lưng về phía gương. Chắc do cơ địa Alpha, vết cắn đã khá lành. Tại da tôi trắng quá nên vết cắn vẫn còn nổi bần bật như thế.

Trông hơi ghê.

Alpha này, mai còn đi học… Không thể dán băng cá nhân ở gáy được.

May mà trời đã vào thu, giờ mặc áo cao cổ thì cũng không dị lắm.

Tôi nghĩ thế.

Tôi cứ kỳ cọ trong nhà tắm mãi mới ra.

Vệ Lẫm vẫn còn ngồi đối diện với máy tính. Hắn không hỏi thêm gì nữa, tập trung làm việc của hắn như thể hắn đang đắm mình trong thế giới riêng của hắn.

Tôi thở phào.

Bị hắn khui ra… thật khso chịu.

Đến một cái cớ mà tôi cũng chẳng nghĩ ra nổi.

Một tên Alpha bị người ta coi thành Omega để đánh dấu.

Chuyện vừa nhảm nhí, lại nực cười.

Tôi leo lên giường. Chắc do còn mệt nên tôi nằm xíu là ngủ luôn.

Rồi tôi bị mùi đồ ăn nồng nàn gọi dậy. Lúc mắt tôi có thể mở ra cũng là lúc bụng tôi gào thét.

Chạng vạng rồi.

Cả ngày nay tôi chưa ăn gì cả!

Hôm qua đến chỗ cậu nốc rượu, kế đó là chịch… Sáng nay về phòng, tắm xong là ngủ.

Mùi đồ ăn từ đâu ra?

Bụng tôi lại réo. Tôi đành phải rời khỏi ổ chăn mềm mại của mình… Vệ Lẫm không có trong phòng, bàn hắn trống trơn. Còn mùi đồ ăn…

Từ bàn tôi.

Tôi rời giường, thấy trên bàn mình là một phần cơm hộp nóng hổi và một ly trà sữa ấm.

Do… Cố Liễm Xuyên mua?

Lòng tôi thấy ấm lắm. Tôi mở điện thoại, thấy mình không nhận tin nhắn nào từ cậu cả.

Mà nhận được một tin nhắn từ Vệ Lẫm lẻ loi trên màn hình.

“Em thấy đàn anh Lâm Sương ngủ say quá nên mua bữa tối giùm anh luôn, không cần cảm kích em đâu.”

Thì ra hắn đã mua cho tôi.

Bối rối nha. Hắn là người đầu tiên ngoài người nhà quan tâm đến chuyện ăn uống của tôi… Hắn lại không phải người tôi thích nữa, chỉ là một cậu em cùng phòng xa lạ.

Tôi chần chừ rồi nhắn lại: Cảm ơn cậu. Hết bao nhiêu? Để tôi chuyển trả cậu.

Hắn vẫn chưa trả lời. Tôi do dự ngồi xuống, mở hộp cơm.

Chắc hắn mới ra ngoài thôi, đồ ăn vẫn còn nóng. Hai món chay, hai món mặn, có cơm trắng, có phần canh, chắc là một phần cơm bình thường trong căn tin trường.

Còn ly trà sữa ấm kia.

Tôi áp má mình vào ly trà ấm trong vô thức, cứ như mượn chút hơi ấm không dễ gì nhận được trong đời mình.

Tôi dùng bữa xong, hắn mới nhắn lại cho tôi: Không cần đâu ạ, không tốn mấy. Em mới vào Hội, nếu có chỗ nào thắc mắc thì em hỏi anh được không?

Yên tâm rồi, chuyện bên Hội ấy mà.

Chỉ là…

Tôi: Cậu cần tôi giúp à? Rõ ràng cậu còn hô mưa gọi gió trong Hội mà.

Mấy hôm trước, Vệ Lẫm vừa vào Hội thành công là tôi kéo hắn vào các nhóm làm việc có liên quan.

Trong mấy nhóm đó, tôi ít nói lắm, lâu lâu thì nhận thông báo hoặc báo cáo hoạt động. Cố Liễm Xuyên với Hạ Vãn Đình cũng có mặt trong nhóm. Cơ mà sau khi Cố Liễm Xuyên nhường chức thì chẳng nói gì nhiều, chỉ còn y thường trò chuyện với nhóm. Trông y ngoài đời trầm tính kiệm lời thế thôi, chứ lên mạng là vờ vịt thảo mai, lời ít mà mỗi lần cất lời là người người đáp lại rần rần. Y thường rủ mọi người đi liên hoan như muốn chứng minh y là một phó chủ tịch Hội đầy trách nhiệm.

Sau khi Vệ Lẫm vào nhóm, hắn nhanh chóng hòa mình vào mấy cuộc chuyện trò của các thành viên khác. Chắc Hạ Vãn Đình thấy hắn cũng biết đối nhân xử thế, bèn rủ mọi người tổ chức hoạt động cho hắn với Hội quen nhau.

Không sao. Tôi chẳng có hứng với mấy hoạt động xã giao kiểu này, cũng chẳng quan tâm mấy thành viên khác có ý kiến gì với mình hay không. Cái chức chủ tịch Hội sinh viên đương nhiệm này là do Cố Liễm Xuyên mời tôi làm thôi.

Nếu không phải do người ta quy định chủ tịch Hội Sinh viên bắt buộc là Alpha, khéo… Hạ Vãn Đình đã là chủ tịch luôn rồi.

Tôi ăn xong, dọn hộp, định xuống lầu vứt rác thì điện thoại báo có tin nhắn mới.

Vệ Lẫm trả lời: Ơ, nào phải vậy. Anh là chủ tịch mà.

Mặc dù tôi là chủ tịch đương nhiệm thật, nhưng đó là trên giấy tờ.

Không cần phải… lấy lòng tôi vậy đâu.

Tôi đang phân vân nên đáp hắn thế nào thì tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến.

Kìa.

Người gọi… là Cố Liễm Xuyên.

– Sương Sương à, 10 giờ sáng thứ Bảy tuần này, tớ đón cậu được không?

Tôi nhìn chằm chằm vào tên người gọi tên màn hình, do dự mãi.

Mà vẫn đáp:

– Được đấy.