Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam

Chương 11




Tôi bất ngờ, tưởng bản thân quáng gà.

Đúng là có một người bình luận không dùng ẩn danh thật, còn bình luận kiểu… đang nói đỡ cho tôi; mà cũng có khi người đó chỉ khách sáo hỏi dò xem đám người kia có đang bạo lực mạng không…

Thế mà… khóe mắt tôi ươn ướt.

Sao thế nhỉ?

Tôi quệt mắt. May mà mình đang chùm chăn lướt điện thoại, không ai biết tôi có thể khóc vì chuyện vặt thế này. Chính tôi cũng không dám tin rằng bản thân mình thật sự để ý đến nó.

Đến những lời đồn vớ vẩn, đến những kẻ chẳng buồn hiểu cho tôi, đến Cố Liễm Xuyên lạnh nhạt với tôi.

Nực cười ở chỗ, người khiến tôi khóc chưa hề có thiện chí gì với tôi cả, thậm chí còn không phải là người tôi thương… người đó chỉ là một người dùng mạng xã hội lạ lẫm.

Tên tài khoản của người đó là Zac.

Tôi cố nhớ lại những người quanh mình nhưng vẫn không nhớ ra ai có tên tiếng Anh là Zac. Nếu người ta có quyền thảo luận trên diễn đàn trường thì, hoặc là người đó đang học trong trường, hoặc là người đó đã từng học trong trường, cũng có thể người đó sắp vào trường để học hoặc học sinh cấp ba được tuyển thẳng vào trường này.

Ảnh đại diện là ảnh thám tử lừng danh Conan đang chỉ tay đi kèm với câu cửa miệng “Sự thật chỉ có một”, thoạt trông Zac đang chửi đám người nấp đã sau màn hình lại chỉ trích tôi dữ dằn.

Dường như câu hỏi của Zac đã chọt trúng điểm nào đó của họ, họ thẹn họ bực họ nhắm vào Zac.

Lầu 102 ẩn danh: @Zac: Ngại quá, chúng tôi chỉ nói thật thôi, không tính là bạo lực mạng nha.

Lầu 103 ẩn danh: @Zac: Chào em, anh là LZ. Phiền em giải thích bạo lực mạng là gì trước đã nhé. Tụi anh chỉ bàn về người thật việc thật ai ai cũng biết thôi. Anh thấy thời gian tham gia diễn đàn này là ba tháng trước, tính không lầm thì em là tân sinh viên nhỉ? Em tân sinh viên chịu khó dạo mấy bài cũ rồi lại bình luận tiếp nha, anh cảm ơn em nhiều lắm đấy.



Lầu 110 ẩn danh: @Zac: Này mà chú em cũng gọi là bạo lực mạng à? Chú chưa chứng kiến bạo lực mạng hàng thật đâu nhỉ? Tụi này biểu diễn bạo lực mạng cho chú xem nha /cười nhe răng/



Lầu 112 ẩn danh: Tân sinh viên vào tên tiếng anh là Zac đấy? Ai quen thì phổ cập chuyện trong trường cho em nó với.



Tôi thấy hơi tức.

Đang phân vân có nên lập tài khoản mới để lên tiếng cho cậu tân sinh viên hiếm hoi lên tiếng vì tôi hay không thì bình luận mới xuất hiện khiến tôi khựng lại.

Lầu 105 Zac: Trả lời lầu 103: Nếu anh LZ đây đã ngó thông tin của em thì em cũng tiện tại dò IP của anh. Xin lỗi anh, em khá thích tiện tay như vậy ^_^ Cho em hỏi, có phải anh đây đang học Truyền thông, năm ba, hai năm đầu anh ngủ phòng 1 giường… đàn anh phải không ạ?

Bất ngờ chưa?

Truyền thông, năm ba? Ai? Tôi cũng đâu quen ai học bên Truyền thông đâu?

Tôi nhíu mày lướt tiếp. Người bình luận ẩn danh kia trả lời ngay lập tức.

Lầu 126 ẩn danh: @Zac: Chào em, kiểm tra tin nhắn đi.

Bình luận bài đăng đó chỉ đến đây, không có thêm thông báo bình luận mới cũng như không có thêm phản hồi nào hiển thị.

Tôi tải lại trang mấy lần, sau đó thấy bài đăng bị chủ thớt xóa.

Xóa?



Thế Zac là ai?

Tôi hơi hoảng, đồng thời lại thấy nhẹ nhõm đi nhiều: những thứ khiến tôi nghẹt thở dạo trước tan sạch, chỉ còn làn nước ấm ôm lấy trái tim tôi.

Tôi đành mò vào trang cá nhân của Zac, phát hiện Zac sống khá ẩn dật: trừ thời gian đăng ký diễn đàn, cấp thành viên và ảnh đại diện Conan đầy tinh thần trượng nghĩa mà tôi bật cười.

Zac.

Anh không biết cậu là ai.

Chỉ là… anh cảm ơn cậu.

Nào có ngờ tôi dở khóc dở cười lại vì một người… lạ.

Sáng hôm sau tôi có tiết khá sớm. Lúc đồng hồ báo thức vang lên, tôi vẫn còn mơ màng.

Tôi chẳng nhớ tôi qua mình ngủ lúc mấy giờ nữa, nhưng tôi nhớ hình ảnh Conan vào khoảnh khắc trước khi mình vào giấc, hình ành ấy đã trị chứng mất ngủ mấy đêm nay.

Tôi phấn khởi rời giường, đánh răng, rửa mặt. Lúc tôi vừa lau tóc vừa rời khỏi phòng tắm thì tôi nghe thấy tiếng nói phát ra từ giường bên.

– Anh Lâm Sương ơi, anh làm nhẹ hơn được không?

Tôi hoảng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía giường bên. Có vẻ người mới nói kia vừa thức trắng đêm qua vậy, mặt bạn uể oải.

Vệ Lẫm…

Ôi, tôi quên mất cậu em cùng phòng này.

Phiền thật.

Tôi hậm hực đáp “biết rồi”, còn cậu tỏ vẻ hài lòng trở mình ngủ tiếp.