Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần 2

Chương 9




Có lẽ em sẽ không hiểu

Không tin đó là sự thật

Anh yêu em 

nhưng đằng sau đó còn có một người anh yêu từ lâu

Vì từ đầu anh xin lỗi.....

_lý trí của quỷ_ Blackbi

Ngày hôm sau vẫn như thường lệ mọi thứ diễn ra theo quy luật vốn có 

thế nhưng lớp S1 lại được dịp nhao nhao lên khi hay tin có người mới chuyển đến 

từ chính miệng cô giáo chủ nhiệm, một học sinh nữ buôn chuyện cùng đám bạn: “Không phải lớp s1 không nhận thêm h/s nữa sao? Không biết lại là đại nhân vật nào đây”

Rồi từ chuyện này họ nhảy sang chuyện khác:

“Hazii! Ai đến cũng chẳng quan trọng, tôi chỉ biết mấy ngày nay idol của tôi không đi học mà thôi”

Nữ sinh bên cạnh vẻ đồng tình: “phải rồi, mấy ngày nay nam vương (ken) biến mất không chút dấu vết”

Nam sinh ngồi phía xa nghe vậy chợt nhảy vào: “mấy người nghĩ xem, anh ấy là nhân vật của công chúng, bận rộn như vậy làm sao có thời gian ngày nào cũng đi học như chúng ta được”

- Ơ! mấy hôm trước bạn của tôi hình như có may mắn nhìn thấy nam vương của chúng ta ở sân bay thì phải

- Đúng là đồ con rùa tin ấy ai mà chẳng biết, mấy người chưa xem tin tức mới nhất sao, đợt vừa rồi anh ấy đột nhiên tham gia buổi trình diễn thời trang tại paris

- Đúng! Mà nhà thiết kế lại chính là nữ hoàng thiên băng, tại sự kiện anh thậm chí còn hùng hồn tuyên bố rất thân thiết với Nguyễn Hoàng Thiên Băng nữa, điều này tạo ra chấn động nhỏ trong giới thời trang

- Có gì lạ? cùng một đẳng cấp trong giới nghệ thuật đương nhiên quen biết nhau rồi

“cũng Phải” đám người thi nhau gật gù tán thành,

Không thể phủ nhận với lợi thế về ngoại hình cùng tài năng nổi trội, hình ảnh của nhóc ken được phủ sóng rộng rãi trên toàn đông nam á, Châu âu và đặc biệt là nước pháp vì vậy chỉ một động thái nhỏ cũng gây ra làn sóng lớn. Vụ việc lần trước ken tự ý quyết định mà chưa thông qua người quản lý, dù kết quả sau buổi trình diễn thời trang ấy là tốt hay xấu thì ít nhiều cũng bị ảnh hưởng và cần chịu trách nhiệm, có lẽ vẫn chưa thể rời khỏi pháp.

Cả lớp đang nhao nhao bỗng im bặt khi cô giáo đến cửa lớp, theo sau cô là một học sinh nhưng vì đứng ở góc khuất nên chẳng ai có thể nhìn thấy với tính tò mò của mọi người thật muốn nhảy lên mà xem mặt học sinh kia nhưng tất nhiên họ vẫn còn rất quy củ và tôn trọng giáo viên, lộn xộn một cái là đuổi học như chơi.

“Cả lớp! Hôm nay chúng ta có bạn mới”_ giáo viên đứng trước mục giảng nói, âm thanh từ chiếc loa trợ giảng truyền đến tai thiên băng, nó nhíu mày thầm nghĩ “thật không biết là ai, lại có thể chuyển giữa chừng như vậy” tuy là hiếu kỳ nhưng vẫn tỏ ra chẳng quan tâm tiếp tục chăm chú vào màn hình điện thoại.

1s...2s...3s

Học sinh mới bước vào, tất cả lớp vẫn im lặng không phản ứng và dường như họ không thể phản ứng được vì một cái gì đó quá choáng ngợp, trước mặt họ là một cô gái cao khoảng 1m8 body phụ huynh nhưng khuôn mặt lại rất baby. Mái tóc ngắn ngang vai màu nâu vàng, đôi mắt to tròn ngây thơ đen lay láy lúc nào cũng lung linh như chứa những giọt sương sớm phủ bên ngoài, cái mũi cao và nhỏ đôi môi hồng hào, làn da trắng ngần. Khác với vẻ đẹp lai của thiên băng cô gái trước mặt mang một vẻ đẹp thuần đông nam á, dịu dàng và ngọt ngào khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn lướt qua.

- “Cô ấy... cô ấy là ai vậy”_ một học sinh cất tiếng phá tan sự im lặng tuy nhiên mắt vẫn không rời khỏi học sinh mới

- đó là siêu mẫu rất nổi tiếng ở trung quốc_ học sinh nữ bên cạnh vội đáp lời

- tại sao tôi không biết nhỉ?

- Không biết cũng phải thôi, cô ta rất ít xuất hiện trước công chúng, chỉ có fan ruột của những hãng thời trang nổi tiếng may ra mới biết mặt

- thì ra là vậy

Lúc này cả lớp cũng không còn yên lặng nữa, họ bắt đầu xì xào. Cô gái trên mục giảng cười nhẹ làm điêu đứng chúng sinh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào như mật từ từ rót vào tai: “nĩ hão, mình tên trịnh khả khả người việt, quốc tịch trung quốc, mong mọi người giúp đỡ và... đừng bắt nạt ma mới nha!” khả khả nghiêng người cười rạng rỡ để lộ ra hàm răng đều tăm tắp

“Được! Được” nửa lớp đồng thanh, cả trai lẫn gái đa phần đều có cảm tình với khả khả bởi cô gái này quả thực rất dễ thương. 

Từ khi nghe thấy giọng nói này, cái tên này 

thiên băng thoáng chút ngạc nhiên rồi liền nhận ra người bạn tri kỷ của mình, nó tựa lưng vào ghế khoanh tay trước ngực: “được lắm trịnh khả khả dám về mà không báo trước một tiếng”

“Em quên cô ấy sao?”_ Hàn vũ chợt lên tiếng hỏi nó, thiên băng nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt anh mà không hiểu nổi, thản nhiên trả lời

“quen nhau khi em mới bước vào lĩnh vực thời trang, ừm... có thể gọi là thân, sao vậy?”

Hàn vũ không thèm trả lời biểu cảm trên mặt vẫn rất phong phú

trịnh khả khả đã nhìn thấy nó, cô nhanh chóng đi về phía dưới cuối lớp

“Thiên băng mình nhớ cậu chết mất”_ khả khả nhào đến ôm nó

Thiên băng lạnh lùng hờn dỗi đẩy cô ra: “coi trọng nhau quá ha! Về mà không gọi báo một tiếng, trịnh khả khả cậu nhớ lấy”

“Ư... tại mình về đột xuất mà” khả khả tỏ vẻ ăn năn giải thích, bấu víu tay áo nó

nhưng rồi đôi mắt cô bỗng lướt qua hàn vũ và lãnh phong, khuôn mặt căng cứng bất ngờ trở nên nghiêm túc “hàn vũ, lãnh phong, hai cậu cũng ở đây sao?”

Hàn vũ cười nhạt quay mặt về hướng khác, khả khả đưa mắt nhìn chăm chú vào lãnh phong: “đã lâu không gặp, lãnh phong anh khỏe không?” 

Lãnh phong lạnh lùng như không có sự tồn tại của khả khả, nó thấy vậy liền lên tiếng: 

- khả khả cậu quen với họ sao!

- ừm, tụi mình....

Rầm!!!! 

Khả khả chưa kịp nói hết câu Hàn vũ đã dùng tay đập bàn thật mạnh, anh tức giận đứng bật dậy nắm lấy tay cô rồi kéo đi, thiên băng trợn tròn mắt tính đứng dậy chạy theo đột nhiên bị lãnh phong nắm tay dí chặt xuống ghế, anh lạnh lùng: “cần nói chuyện riêng, mặc kệ họ”

Nó nghe vậy đành ngồi yên chỉ biết hướng mắt nhìn theo rồi hỏi lãnh phong: “hai người có quen biết với khả khả sao?”

“Trước đây là bạn”_ lãnh lạnh lùng đáp

thiên băng gật gù hiểu chuyện cũng không hỏi thêm điều gì, biết vậy là đủ rồi.

Sân thượng....!

- Buông ra, cậu kéo mình lên đây làm gì vậy?_ khả khả thoát khỏi cái nắm tay đầy bạo lực, trừng mắt nhìn anh

- cô quay về đây làm gì? Cô muốn làm tổn thương người khác nữa sao?

- Hàn vũ cậu đừng có quá đáng

- tôi nói sai sao? Năm đó cô bỏ đi không một lời từ biệt, cô có biết đã gây đả kích lớn như thế nào với lãnh phong không?

- (Khả khả lặng người vài giây) năm đó mình là có nỗi khổ riêng, Hàn vũ thử đặt cậu vào vị trí của mình, cậu nói thử xem có thể sống khi mà mọi người đều xì xào nói rằng cậu ăn bám, một đứa trẻ không có lòng tự trọng, liệu cậu có thể tiếp tục sống ở đó không? Lúc đó mình thật sự rất áp lực

- tất cả chỉ là lý do bao biện mà thôi, được! trịnh khả khả chuyện quá khứ tôi không tính toán với cô, tôi cảnh cáo trước, nếu cô làm tổn thương thiên băng tôi nhất định không tha cho cô

- nói gì vậy? Thiên băng là bạn thân của mình sao mình có thể...

- họ đang yêu nhau

- ( hàn vũ cắt ngang khiến khả khả có chút không hiểu) hả? Ý cậu là...

- lãnh phong đã quên cô rồi, giờ cậu ấy đang yêu thiên băng, họ rất hạnh phúc tôi mong cô có thể giữ bí mật chuyện quá khứ và đừng mong có thể phá đám họ

Khả khả dường như không tin vào tai mình, cô lặng người khóe mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay nhưng rồi lại vội gạt đi dòng nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má: “cậu yên tâm đi, mình nhất định không gây tổn hại gì đến thiên băng, mình và lãnh phong đã là chuyện quá khứ, hiện tại chỉ mong có thể là bạn”

Hàn vũ đúi hai tay vào túi quần lạnh lùng bước đi: “tốt nhất là như vậy, nếu không tôi sẽ trở thành kẻ thù của cô”

————————————————————————————————

Vừa thấy hàn vũ vào lớp thiên băng đã vội nhào đến hỏi: “hai người nói chuyện gì vậy? Có điều gì tôi chưa biết sao...ừm”

chưa kịp dứt lời hàn vũ đã nhét vào miệng nó một vật thể lạ, còn đang định nhổ ra thiên băng liền cảm nhận được trong khoang miệng vị ngọt và béo ngậy lại có chút đắng tràn ngập hương vị cafe, thì ra đó là một viên kẹo

đã lâu rồi không được nếm thử vị ngọt ngào này nên nó có chút đứng hình, Hàn vũ chỉ mỉm cười nhẹ anh ngồi xuống chỗ mình phía sau nó rồi đưa tay xoa đầu thiên băng: “ngậm miệng lại và ăn đi đừng hỏi linh tinh, ok”

Thiên băng phũ phàng hất tay anh ra, nếu như không muốn nói thì nó cũng sẽ không ép vì dù sao cũng có thể hỏi khả khả mà

Hàn vũ vừa rời đi khả khả lập tức lấy lại tinh thần nở nụ cười tươi trên môi, quay về lớp học (khả khả ngồi cạnh tử hy nha các bạn)

Giờ ra chơi khả khả liền nhảy đến ôm nó, dính lấy như sam: “thiên băng, tối nay mình mời cậu đi đập phá một trận coi như tiệc về nước được không?”

Thiên băng gật gù: “ý kiến hay”

Như chợt nhớ ra điều gì đó nó hỏi hai người kia: “à không phải ba người quen nhau sao, đi chung không?”

Nó nhào đến hỏi hàn vũ, anh nhún vai: “tối nay bận rồi”

Bặm môi một cái nó tiếp tục quay sang lãnh phong: 

- anh sẽ đi chứ?

- không!

- đi đi mà, chẳng phải đã từng là bạn sao?

- Anh Đã Nói Là không đi

Lãnh phong bỗng gắt lên, lớn tiếng với nó rồi anh trực tiếp bỏ ra ngoài, thiên băng thật sự bất ngờ lẫn

tức giận, khả khả thấy vậy liền xoa dịu ngọn lửa đang cháy rực: “thôi đi, hai chúng ta càng tốt mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu... còn bây giờ có thể dẫn mình xuống căn tin Không”

Cô nhìn nó bằng đôi mắt cún con thiên băng dùng mình: “được rồi xuống căn tin thôi mà, cất con mắt ấy đi”

Khả khả cười hì hì khoác vai nó di chuyển xuống căn tin

Á! 

Khả khả va phải ai đó một cái rất mạnh nhờ có nó làm điểm tựa nên mới không bị ngã, mỹ ngọc nhếch mép khinh bỉ rồi bỏ đi không một lời xin lỗi

“Đó chính là Đào mỹ ngọc_ kẻ thù của cậu đúng không?”_ khả khả nhìn theo mỹ ngọc rồi hỏi nó

Thiên băng nhún vai: “đúng vậy, chính là cô ta”

Khả khả nhoẻn miệng cười, ánh mắt ánh lên thứ gì đó rất đáng sợ khác hoàn toàn với sự ngây thơ vốn có, cô từ từ nâng cằm nó lên: “thiên băng! cậu nhất định phải trả thù thật tốt, mình rất hứng thú chờ xem đó”

“Dĩ nhiên phải như thế tồi” thiên băng bật cười, một nụ cười quỷ dữ

nó khoác vai khả khả tiếp tục hành trình

Như đã nói thiên băng và khả khả rất thân thiết chính vì vậy cả hai đều tâm sự với nhau rất nhiều chuyện, ngay cả chuyện quá khứ của nó khả khả cũng biết rõ, cô đồng cảm với những gì đã xảy ra trong cuộc đời thiên băng và cũng vô cùng ghét mỹ ngọc như thể đó chính là kẻ thù của mình vậy.