Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần 2

Chương 33: Ác quỷ đến từ thiên đường




Bữa tiệc công nhận được tổ chức ở nhà hàng 7 sao, nhà hàng này rất đặc biệt giống như một nơi chỉ thuộc về thế giới bóng tối, là nơi đẳng cấp nhất mà người trong giới không ai là không biết đến.

Ngày hôm nay những đại nhân vật, người có tiếng trong giới hắc đạo đều được mời đến đây, mọi người đương nhiên tề tụ đông đủ sự kiện lớn như vậy sao có thể bỏ qua, Người sẽ thay Lão Đại lên cầm quyền đối với họ mà nói như một cuốn sách dày, dù xem thế nào cũng không hết, rất kích thích trí tò mò hơn nữa việc có mặt ở bữa tiệc này phần nào thể hiện vị trí quan trọng của mình nên họ đều rất hãnh diện, tràn đầy niềm tự hào.

Trong phòng trang điểm Thiên Băng ngắm nhìn lại mình, đôi mắt to tròn ngây thơ hằng ngày được chuyên gia trang điểm phù phép biến thành đôi mắt sắc lạnh đẹp ngây người, Hàng mi cong cong khẽ chớp, đôi môi được phủ một màu đỏ đậm, khuôn mặt chẳng khác gì một ác quỷ quyến rũ chết người, thế nhưng Thiên Băng lại đang mặc trên mình một chiếc đầm dạ hội trắng tinh khiết, với thiết kế nhẹ nhàng, tao nhã kết hợp với chiếc vương miệng kim cương trên đầu

cả người toát lên khí chất vương giả.

Đánh giá tổng thể giống như có hai luồng khí chất thiện-ác luôn phiên hoà hợp. Nó cười nhạt, Lão Đại rất thích tạo hình này,chỉ cần là bữa tiệc lớn có ông tham gia ông đều biến Thiên Băng thành một Thiên Thần trong sạch không vướng bụi trần, đúng vậy! Thứ Lão Đại muốn ở nó chính là khiến người đối diện có cảm giác Ác Quỷ Đến Từ Thiên Đàng, chứ không phải một thiên thần sa ngã trong bóng tối.

Bữa tiệc bắt đầu, nghi thức khởi điểm của bữa tiệc cơ bản giống với những thế hệ trước, Lão Đại phát biểu vài câu, chao ấn dấu và giao phó một số chức vụ và quyền hạn cho thiên băng, sau khi kết thúc bước cơ bản nó cao ngạo bước đến sảnh chính, mi mắt lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh. Ai cũng như ai, theo phép lịch sự mà đến chào hỏi, vì tò mò mà làm quen nói vài câu, vì lợi ích và xuống nước nịnh nọt.

Lão Đại chỉ đến chốc lát rồi lại đi bởi Thiên Băng mới là chủ nhân chính của bữa tiệc này.

“Hân hạnh được biết em” một chàng trai tầm 25-26 tuổi bước đến cạnh nó, dùng ly rượu của mình cụng nhẹ vào ly rượu trên tay Thiên Băng, anh ta mỉm cười, nụ cười lệch môi càng khiến khuôn mặt thêm đáng ghét. Tư Hữu là tên của chàng trai đó, anh ta là con trai cả của một Đại Tướng trong bộ công an, người trong hắc đạo tất thảy đều nể mặt tên này cùng cha của hắn

vì một điều rất dễ hiểu là tất cả đều muốn sống dễ ràng rưới sự bao che của pháp luật.

Hiển nhiên người luôn nhận được sự tôn sùng của kẻ mạnh không bao giờ chịu nhún nhường và khiêm tốn, Tư Hữu này ngay đến cả Lão Đại cũng không để vào mắt, luôn luôn không biết điều, nói những lời lẽ vượt quá giới hạn, người xưa có câu “ngựa non háu đá” hắn chính là kiểu người như vậy. Thiên Băng vốn đã không ưa hắn từ lâu, lần trước mua một lô vũ khí lớn của Lão Đại còn không ngừng kì kèo, ép giá.

Nó cười nhếch mép đáp lại: “không dám! Không dám!”

Hai mắt Tư Hữu bừng sáng, ánh nhìn gian xảo không ngừng quét từ đầu đến chân Thiên Băng, ở khoảng cách gần hắn đột nhiên kéo ôm lấy eo nó: “trước đây không biết Tân Chủ là người như thế nào nên làm việc có chút thất lễ rồi, mong em đừng để bụng” phải! Trước đây hắn chưa từng đề cao người được gọi là cháu gái Lão Đại này, cũng không ngờ rằng lại đẹp đến thế, một vẻ đẹp mà hắn chưa từng gặp qua.

“Bây giờ hình như anh cũng không hề lịch sự cho lắm” nó cười nhẹ đưa mắt nhìn bàn tay kia đang ôm lấy mình

Không hề có hành động thu tay về trái lại càng siết chặt hơn: “khi nhìn thấy phụ nữ đẹp tôi thường không thể kiểm soát hành động của mình... nhưng mà nếu em ngại chúng ta có thể tìm nơi nào đó yên tĩnh, cùng nhau tâm sự”

Thiên Băng cười lạnh chửi thầm trong bụng “người không có não không không thể kiểm soát được hành vi của mình vỗn dĩ chính là như vậy” ánh mắt ma mị nhìn sâu vào đôi mắt của Tư Hữu không rời, bàn tay nhỏ bé của Nó luồn ra sau gáy hắn kéo đầu áp sát vào mặt mình, Tư Hữu cười sảng khoái tận hưởng cảm giác tuyệt vời,

ngay tức khắc nó đột nhiên thu lại nụ cười ánh mắt sắc lạnh từ từ nói khẽ vào tai hắn: “Tư Hữu... đừng đánh giá quá thấp đàn bà, tôi không giống họ thích bò lên giường của anh...À! Còn nữa...nô vũ khí mới của anh không phải mới bị cướp cách đây không lâu sao? Tôi vô cùng hài lòng với món quà ấy” dứt lời Thiên Băng đẩy hắn ra nở nụ cười nhạt dùng ly rượu trên tay cụng nhẹ vào ly rượu của Tư Hữu như cách hắn đã làm với mình, rồi lịch sự nói tiếng “Cảm ơn” sau đó liền bỏ đi không thèm nhìn sắc mặt của hắn ta.

Tư Hữu đơ cứng mặt đỏ bừng lên sau đó vài giây liền thu lại vẻ mặt tức giận, nhắm mắt hít một hơi dài: “được! Là tôi đánh giá quá thấp rồi” hắn xoay người nhìn theo bóng lưng của nó, tay nâng ly rượu như mời rồi nhấp một ngụm nhỏ.

Đi lướt qua khu ban công Thiên Băng thoáng thấy bóng dáng hai người, đó là Lãnh Phong và Khả Khả hai người họ dường như chỉ im lặng đứng cạnh nhau, Một cơn gió lạnh thổi qua, bóng lưng khả khả run khẽ, Lãnh Phong nhanh tay cởi áo vest của mình choàng lên người cô, họ mỉm cười nhẹ với nhau. Khung cảnh này bình yên và nhẹ nhàng nọt vào mắt Thiên Băng vô tình khiến nó khó chịu trong lòng, bàn tay nhỏ bấu chặt chân váy lặng yên nhìn hình dáng hai người kia, trong lòng không hiểu sao liên tục cuộn lên từng hồi bồn chồn, bất an, linh cảm thật lạ.

“Tiểu thư” Một phục vụ đi đến chỗ nó cúi đầu chào, Thiên Băng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, người phục vụ đó cúi người sát vào tai nó thì thầm vài câu

Thiên Băng nheo mày, khuôn mặt thoáng hiện lên sự bất ngờ, 1 giây sau liền biến mất rồi lập tức đi đến phía sân khấu chính.