Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần 2

Chương 14




“Aaaaaaaaa! Anh làm cái gì vậy hả??”

“Bụp, Á!” Mới sáng sớm tiếng hét của thiên băng đã vang vọng khắp đất trời, điều này cũng không thể trách nó

Vừa mở mắt ra đã thấy ngay cái bản mặt của Hàn vũ kề sát ngay mặt mình nó không kiêng nể mà đạp anh rơi xuống đất, lúc này Hàn vũ vẫn còn ngái ngủ tay dụi mắt: “làm gì mà ầm ĩ vậy, mới sáng sớm”

Nó tỏ vẻ không tin vào tai mình, mắt trợn tròn: “còn dám trách? không phải vì anh ngủ bên cạnh em sao?”

Hàn vũ ngơ ngơ: “có sao?”_ sau đó anh nhìn lại chỗ mình đang ngồi

Rồi mới hiểu ra mọi chuyện

Thiên băng cắn răng nghiến lợi cũng vì hôm qua an tâm quá nên mới ngủ say như vậy, ngay cả có người nằm cạnh mình, hơi thở rõ ràng như vậy cũng không phát hiện ra, nó hậm hực:

- Nói! Tại sao lại lên đây ngủ

- ừm! Chắc tại hôm qua đi vệ sinh xong chưa quen với vị trí giường này nên mới ngủ nhầm

- nhầm! chẳng lẽ anh giết người ta xong kêu giết nhầm là cũng xong à?

“Nhầm cái đầu anh, đồ thần kinh” thiên băng vừa mắng vừa dùng gối đập vào người Hàn vũ

“A!” Do cử động mạnh động đến vết thương cho nên nó khẽ kêu một tiếng rồi ôm bả vai chỗ vết thương, Hàn vũ lập tức lo lắng đứng bật dậy chạy đến bên cạnh xem xét: 

- nóng gì chứ? Động đến vết thương rồi này

- Anh còn dám nói

- Chẳng qua là nằm cạnh nhau thôi mà anh cũng có ăn mất miếng thịt nào của em đâu

- Nói dễ nghe quá nhỉ

- không thoả lòng sao? Cùng lắm anh đền cho em là được chứ gì?

- Đền thế nào?

- Thì anh cho em leo nên giường anh ngủ lại

- Vậy Có gì khác nhau đâu

- thế nên em đừng hậm hực nữa

Hàn vũ nói rồi gọi bác sĩ đến tiện thể xem lại vết thương rồi thay băng luôn, Nó cũng không buồn truy cứu nữa chỉ “hừ” lạnh một cái, cãi nhau với anh thật sự rất mệt não.

30 phút sau Hàn vũ quay lại đặt trước mặt nó một khay đầy thức ăn bổ dưỡng

- bữa sáng đây mau ăn đi

- nhiều quá vậy?

- Em không có thói quen ăn nhiều bữa nên bữa sáng phải ăn cho thật nhiều

- nhưng tối qua em vừa ăn rồi

- không nói nhiều, mau ăn đi

- mua rồi thì ăn thôi, em cũng đâu nói sẽ không ăn đâu

Thiên băng ngoan ngoãn nghe lời vì căn bản nó cũng muốn ăn có lẽ do thân thể đang yếu nên cần bổ xung nhiều chất, 

Hàn vũ cười gian tà, dùng đũa gắp miếng thịt trong xuất cơm của nó, thiên băng trừng mắt

- này đại ca, anh đối xử với bệnh nhân thế sao?

- Ừ, đây là xuất dành cho hai người mà bác sĩ dặn em không được ăn quá nhiều thịt nên anh có lòng tốt ăn giúp một nửa

- thật hết nói nổi mà, tại sao anh lại thích ăn thịt như vậy chứ?

- Ừm... cõ lẽ là do di truyền từ thời ông cố nội

Thiên băng tiếp tục “bài ca” lắc đầu ngán ngẩm, bó tay

sau khi dùng bữa xong Hàn vũ lại biến hình ra trước mặt nó một chiếc xe lăn, 

- Lại gì nữa?_ thiên băng cau mày

- em muốn ra ngoài đi dạo không?

- dù là vậy cũng không cần xe lăn đâu

- nhưng anh thích, em là bệnh nhân phải ra dáng người bệnh chứ

Không nói không rằng Hàn vũ trực tiếp bế bổng người thiên băng đặt xuống chiếc xe ấy, 

Anh đẩy nó đến vườn sau của bệnh viện ở đây có rất nhiều người đang cùng nhau tận hưởng không khí trong lành, người ta tuy rằng có để ý đến nó và anh nhưng cũng không quá phấn khích hay tỏ vẻ quá quan tâm cho lắm, lần đầu tiên sau khi tìm lại ký ức nó cảm thấy an toàn và dễ chịu khi hoà nhập cùng nơi đông người như thế này, tất cả mọi người ai cũng giống như nhau không phân biệt điều gì cả thiên băng cảm giác giống như mình đang sống một cuộc đời rất bình dị như bao con người khác.

“Không ngờ bệnh viện này còn có chỗ đẹp như vậy?”_ thiên băng cảm thán ngắm nhìn những bông hoa toả hương thơm ngát, những trậu cây cảnh và những tán cây to đang xoè cành lá ra đón gió, ở khoảng giữa còn có một chiếc hồ nhân tạo bé bé xinh xinh nữa, hôm nay trời có chút nắng vàng tươi sưởi ấm những ngày đông giá lạnh đem ánh sáng xua tan mây mù, thời tiết thật sự rất tuyệt vời.

Hàn vũ nhìn nó mỉm cười rồi anh đưa tay ra sau gáy của thiên băng lấy thứ gì đó: “Ô! Cái gì ở sau gái em này”

Cuối cùng anh lấy ra một bông hoa hồng đỏ thắm đưa tặng nó, thiên băng nhận lấy bĩu môi, Hàn vũ đương nhiên không hề hài lòng chút nào

- thái độ của em là có ý gì vậy?

- Haizz! Anh không thể biến ra thứ gì đó có ích hơn sao?

- (Hàn vũ vuốt cằm) Ừm... ví thử như?

- Tiền!

- con gái không phải thích hoa lắm sao?

- Không sai, nhưng so với hoa họ thích tiền hơn

- đừng thực tế quá như vậy có được không? Em không thể tỏ vẻ bất ngờ rằng: “oa! Anh còn biết ảo thuật nữa sao? Thật bất ngờ”_ hàn vũ thở dài ngao ngán rồi miêu tả lại hành động mà mình mong muốn thấy từ thiên băng

- (Nó lắc đầu) Ấu trĩ, vô phương cứu chữa

Anh lại tiếp tục mỉm cười ngồi lên chiếc ghế đá trước mặt nó:

- Nếu lúc nào cũng như vậy thì thật tốt

- Ý anh là muốn em bị thương mãi sao?

- Em không nhận ra sao? Khi em bị thương như vậy thật sự rất hiền không còn bề ngoài lạnh lùng nữa

- em đâu có lạnh lùng đâu, thái độ như thế nào vẫn tỏ ra bên ngoài một cách rõ ràng không hề che dấu điều gì, vẫn cười, vẫn nói đấy thôi

- Nhưng ánh mắt rất khác mà

- Đó là vì nó đã ăn sâu vào máu rồi, giống như bản năng vậy, biểu cảm của một con quỷ không phải anh hiểu rất rõ sao?

Thiên băng nhìn Hàn vũ rồi nhếch mép cười, anh lặng người một vài giây rồi hua tay xua đi: “bỏ đi, không nói đến cái này nữa”

Đảo mắt một vòng quanh khuôn viên này, đôi mắt màu hổ phách của anh chợt loé sáng lên:

- Khung cảnh đẹp như thế này thật tốt để tỏ tình

- (Thiên băng chép miệng) anh có vấn đề sao? Đây là bệnh viện không phải nhà hàng

- (Anh ngả người ra sau ghế) ở đây làm anh nhớ lại cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng là ở bệnh viện

- Ừm, lúc đó em còn cảm thấy sao mình đen đủi vậy vừa mở mắt đã phải chứng kiến người ta nhảy lầu

- hì! Anh còn tưởng khi đó em sẽ đến và đạp anh bay xuống chứ? Thật không ngờ...

- phải rồi em còn tưởng người ta đưa nhầm mình vào bệnh viện tâm thần nữa chứ? 

Hàn vũ lườm nó một cái thật dài: “không thể nói chuyện tử tế một chút sao?”

“Ồ! Em đang kể lại sự thật đấy chứ?”_ thiên băng nhún vai mỉm cười trọc tức anh

Vốn tưởng rằng anh sẽ tức đến xì khói đầu nhưng Hàn vũ đột nhiên cười lớn rất mãn nguyện: “cuối cùng em cũng cười rồi, buổi đi dạo ngày hôm nay rất thành công”

Nói rồi anh lại tiếp tục đẩy chiếc xe lăn rạo vòng quanh những nơi khác trong bệnh viện, buổi sáng trôi đi như vậy rất bình dị nhưng từng khoảnh khắc lại từ từ ăn sâu vào tim tạo nên một chiếc rễ vững chắc trói buộc cảm xúc khiến tình cảm của ai đó càng thêm sâu đậm.