Thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian của học sinh cuối cấp cứ vơi đi như ngòi bút nguệch ngoạc không ngừng trên trang giấy.
Thời gian đếm ngược trên bảng đen lại thay đổi, chữ số hàng chục từ 3 còn 2, rồi lại 1.
Cách kỳ thi đại học còn 19 ngày.
Dư Tình yên lặng ngồi trong phòng học nghe giảng bài. Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn cậu giống y hệt đại đa số các bạn học khác, đều rất nghiêm túc, nhưng thật ra hiệu quả nghe giảng bài của cậu đã trở nên thấp vô cùng, cậu bây giờ hoàn toàn là căng mình tập trung lắng nghe thầy giảng bài.
40 phút trôi qua rất nhanh, giáo viên ngữ văn mỗi lần giảng bài thi tốc độ đều chậm vô cùng, cho nên tiết này đúng là không giảng được gì cả. Sau tiết học đầu tiên là tập thể dục ngoài trời, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tất cả học sinh đều phải ra tập, nhưng hôm nay ngoài trời mưa phùn dày đặc nên buổi tập bị huỷ bỏ, mọi người đều ngồi ngây ra trong phòng học. Giáo viên ngữ văn muốn thừa dịp này tiếp tục giảng đề, nhưng nhìn thấy các em học sinh đều không quá muốn nghe thì thầm tính toán, rồi nói với Tiền Minh: “Em tới văn phòng, chúng ta nói chuyện.”
Tất cả mọi người nhìn Tiền Minh bị kéo đi nói chuyện.
Dư Tình toả sáng rực rỡ trong kỳ thi thử thứ hai này, đoạt được vị trí đứng đầu. Tiền Minh trước giờ vẫn là Trạng Nguyên của khoa khoa học xã hội trường Trung học số 1, tuy rằng thành tích của cậu ta đi so với toàn thành phố còn chưa đủ, nhưng ở trường hoàn toàn đàn áp mọi người, vì thế nên cả người vẫn luôn có chút ngạo khí.
Thế mà Tiền Minh lại bị thầy kéo vào văn phòng nói chuyện, với cậu ta mà nói, đây tuyệt đối là chuyện ngoài sức chịu đựng. Từ nhỏ đến lớn đều đứng nhất giờ đây lại té ngã ở kỳ thi thử thứ hai, bị Dư tình chiếm lấy hào quang không nói, giờ còn bị giáo viên kéo đi uống trà, đây là điều cậu ta trước nay không nghĩ đến, lời nói ác ý đến bây giờ cậu ta vẫn còn chưa nói ra.
Nhưng Dư Tình không đuổi kịp theo đề tài và suy nghĩ của bạn học, cậu chỉ muốn đọc sách. Cho nên vừa tan học là cậu tự động che chắn hết thảy tạp âm xung quanh rồi lấy sách của mình ra xem, là “Chúng ta nói gì khi nói chuyện tình yêu” của Raymond Carver, Dư Tình nghĩ thầm, đúng vậy, chúng ta đàm luận về điều gì?
Chờ đến khi cậu xem hết quyển sách, phát hiện cậu lại một lần nữa trở thành trung tâm chủ đề.
Chỉ thấy Tiền Minh đứng cùng vài người cách không xa cậu lắm mà nói: “Đúng là phiền muốn chết, bệnh tâm thần thì đừng có đến trường gây tai hoạ cho những người muốn thi đại học là chúng ta chứ. Còn chưa thi thật nữa, tôi xem trạng thái tinh thần của cậu ta có thể chống đỡ được áp lực của thi đại học không?”
“Đừng nói nữa anh Tiền, nhỏ giọng thôi.”
“Nhưng mà đúng mà, có gì nói nấy, như vậy thì không tốt lắm đâu nha, lỡ đâu lúc thi đại học cũng xé bài thi thì làm sao bây giờ? Ha ha ha.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, cẩn thận bạn bè của cậu ấy ra tay giúp, không phải nghe nói là cậu ấy rất hấp dẫn con trai à, y như con gái vậy.”
Dư Tình nhìn bọn họ chằm chằm, không lên tiếng.
Tiền Minh hôm nay bị giáo viên ngữ văn gọi đến văn phòng, gần đây điểm số môn ngữ văn của cậu ta giảm đáng kể, vốn dĩ đã tâm phiền ý loạn nhưng giáo viên còn cố tình so sánh bệnh thân thần Dư Tình với cậu ta, vũ nhục cậu.
Cảm giác được ánh mắt của Dư Tình, Tiền Minh khinh miệt cười nói: “Còn nữa, còn nữa, các người có biết không, nghe đồn mấy hôm trước có người nổi điên ở trước cổng trường mình, người nọ chính là cậu ta đó, loại người như nó còn có người quan tâm à? Có ai lại làm bạn bè với đồ tâm thần à?”
Mỗi một chữ, mỗi một từ đều như đao đâm vào thần kinh Dư Tình.
Vì thế Dư Tình tựa như theo bản năng mà xông lên cho Tiền Minh một đấm, trực tiếp đánh cậu ta gục trên mặt đất, một tay đè cổ nó, một tay ấn cằm, cả người đè lên người nó, dùng sức đè nó xuống.
Cảm xúc của cậu hoàn toàn bùng nổ, giờ phút này cậu bị vô số cảm xúc tiêu cực điều khiển.
Tiền Minh bị phản ứng của cậu doạ sợ hết hồn, liều mạng giãy giụa, tầm mắt nhìn thấy mấy thằng con trai vừa rồi còn đùa giỡn cùng nó đã sớm tránh né đi rồi. Trong lòng nó thầm chửi má nó, miệng vẫn tiếp tục chửi bậy: “Mẹ mày, mày dám đánh ông à?”
Dư Tình như nghe không thấy, liều mạng đè nó lại, không cho nó chạy thoát, dùng hết sức lực toàn thân. Cậu như điên miệng không ngừng niệm: “Tôi không có bạn bè? Tôi không có bạn bè? Ai nói tôi không có… bạn bè? Không ai muốn làm bạn với tôi ư?…
Tiền Minh bị cậu đè trên mặt đất không thể tránh được, từ góc độ này ngước lên nó có thể nhìn rõ được sự tàn nhẫn trong ánh mắt Dư Tình, loé sáng, so với lúc bình thường như hai người khác nhau, như là thật sự có thể giết người vậy, nó chợt thấy sợ hãi. Nhưng nó vẫn tiếp tục nói: “Tao nói đó… Không đúng à?”
Nó thở hổn hển một hơi: “Đồ tâm thần thì đáng… không có bạn bè!”
Dư Tình nháy mắt ngẩn ra, chợt mất đi sức lực, Tiền Minh cảm thấy được người phía trên sức lực bỗng yếu ớt đi, lập tức nhảy lên đá ngã Dư Tình xuống mặt đất, nó như kẻ thắng cuộc đứng trên cao nhìn xuống: “Sao nào, Dư Tình, tao nói đúng à? Bởi vì mày là đồ tâm thần nên không ai làm bạn với mày, có ngày mày chết đi cũng không ai biết đó!”
Nói xong thì lập tức chạy vào phòng học, chuẩn bị nhận sai với chủ nhiệm lớp. Trong lòng nó cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào, nhưung vì sợ chủ nhiệm lớp biết được chuyện này lại phiền phức, thế là nó quyết định bày ra thái độ tốt đẹp. Dù sao các thầy cô nhất định sẽ thiên vị mình, so với Dư Tình phát huy không ổn định, thì thực lực và thành tích ổn định của nó mọi người vẫn rõ như ban ngày.
Dư Tình ngã ngồi trên mặt đất.
Tôi không có bạn bè sao?
Bởi vì tôi bị bệnh tâm thần, nên không có bạn bè sao?
Tôi còn có bạn bè mà… Bọn họ không phải bạn bè của tôi sao?
Bọn họ phải không?
Bọn họ là ai?
Dư Tình máy móc ngẩng đầu lên nhìn một vòng xung quanh, phát hiện bạn học không thẳng thừng thì cũng âm thầm nhìn chằm chằm cậu, không hề có một người định vươn tay nâng cậu dậy.
Bọn họ… chắc hẳn không phải là bạn bè của tôi. Bởi vì tôi bị bệnh tâm thần, tôi không có bạn bè.
Dư Tình rũ mắt xuống, nhìn xuống mặt đất.
Bởi vì… tôi là bệnh nhân tâm thần.
Vậy là tôi sai sao? Tôi muốn như vậy à? Tôi cũng không muốn thế mà… Nó nói đúng, nói đúng, cho dù tôi chết đi cũng không ai để ý cả. Cho dù tôi chết đi, cũng không ai biết… Là cái dạng này, là cái dạng này.
Dư Tình nhìn dưới mặt đất, đôi tay chậm rãi nắm thành nắm đấm.
Là thế này sao, đúng vậy, hình như là không có vấn đề.
Là cái dạng này, không có vấn đề, tôi như vậy đã lâu rồi, bọn họ đều nói tôi không bệnh, mẹ tôi nói tôi doạ chính mình, nói tôi áp lực quá lớn, tôi đây không sao cả.
Là cái dạng này, không sao cả, loại chuyện này, trước hôm giao thừa, đều không sao cả…
Chính là tôi vào đêm giao thừa đó, đã gọi một cuộc điện thoại.
Lúc tôi muốn chết, tôi gọi một cuộc điện thoại, tôi không nghĩ rằng cuộc điện thoại đó sẽ có người nhận, tôi chỉ muốn trải nghiệm sự lạnh nhạt của thế giới vô cùng nhàm chán này, tôi thật sự không nghĩ đến, sẽ có người nhận điện thoại của tôi.
Người đó đã nhận điện thoại.
Người đó còn biết cậu muốn chết. Cho nên, trên thế giới này có người biết cậu muốn chết đi.
Người đó còn nhận điện thoại của cậu, còn rất dịu dàng mà nói với cậu, năm mới vui vẻ.
Người đó còn giải cho cậu rất nhiều đề thi toán học, còn mời cậu uống trà sữa rất nhiều lần, còn cảnh cáo cậu không được hút thuốc, hại thân thể.
Người đó còn hỏi cậu, cậu thích nhất quyển sách nào của Dazai Osamu.
Người đó nói…
Dư Tình một tay chống đất, thong thả đứng lên.
“Tôi… tôi còn có bạn bè, cậu ấy là… Quý Trăn.”
Cậu dùng âm thanh chỉ có bản thân mới nghe được, thong thả mà kiên định xác nhận.
Dư Tình đi đến cửa phòng học, bạn học thấy dáng vẻ của cậu đều tự động nhường một bước, không dám trêu chọc.
Giờ đây đã không còn mưa phùn rả rích, trời đã hoàn toàn trong sáng, ánh mặt trời chiếu rọi qua tầng mây dày tạo nên một quầng ánh sáng.
Dư Tình chạy lên, ra khỏi khu dạy học, hướng đến toà nhà khoa học tự nhiên mà chạy đến.
Cậu xuyên qua không khí ẩm ướt của toà nhà khoa học và nghệ thuật của trường Trung học số 1, ánh sáng loang lổ dưới tàng cây đại thụ vượt qua dòng người đang tan học, hướng đến Quý Trăn đang trong phòng học, con tim phá lệ đập rộn ràng. Cậu biết giờ phút này cậu đang làm những gì, đánh người, trốn học, cậu biết cậu không nên làm như thế, cậu hẳn là thời thời khắc khắc phải lấy lòng mọi người.
“Nhưng mà tôi không hối hận.” Trong lòng cậu nghĩ thế, cậu nói với bản thân mình, cậu nhất định phải đi xác nhận một sự kiện. Chính bản thân mình nhất định phải nhìn thấy anh ấy, vào giờ phút này, cậu rất cần anh ấy.
“Alo? Dư Tình, làm sao thế?”
“Tôi đang ở dưới toà nhà khoa học tự nhiên, anh ra đây chút được không?”
“Được, cậu chờ một chút.” Quý Trăn cũng không hỏi tại sao, anh bỏ xuống cờ năm quân đang chơi cùng Lạc Dương, vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Lúc Quý Trăn nhìn thấy Dư Tình, cậu hãy còn ngơ ngác lắm, nhưng đuôi mắt hồng nhuận và tiếng thở dốc bại lộ ra cảm xúc dao động mãnh liệt vừa rồi. Quý Trăn nhịn không được tiến đến ôm cậu một cái, nhưng rất nhanh liền tách ra, dịu dàng và khắc chế.
“Được rồi.” Quý Trăn ôm bả vai Dư Tình, như chưa có chuyện gì xảy ra: “Nhà văn trẻ, trốn học đi uống trà sữa không?”
Dư Tình không nói gì, Quý Trăn tự mình nói: “Đi đi, uống trà sữa xong tâm trạng sẽ tốt hơn.” Vừa nói vừa mang theo Dư Tình đi về phía cổng trường.
“Quý Trăn.” Dư Tình đột nhiên gọi tên anh.
“Ừm?”
“Tôi có bệnh.”
“Đừng nói bản thân mình như thế.”
“Anh biết Black Dog không?”
“Biết.”
Dư Tình như cũ không có cảm xúc gì: “Vừa rồi tôi và bạn cùng lớp đánh nhau.”
“Cậu rất tốt.” Quý Trăn nói: “Cậu là người rất tốt, cậu sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau, cho nên nhất định là do cậu ta chọc cậu.”
Đột nhiên cậu cảm giác hơi ghen tuông: “Ừm, nó chọc tôi.”
“Vậy nên, người sai không phải là cậu, cậu không cần quá để ý đâu.”
“Ừm.” Dư Tình che giấu chóp mũi phiếm hồng của mình.
“Người khác chọc cậu, đương nhiên cậu sẽ muốn trả thù, đây là điều bình thường. Đương nhiên, nếu cậu đánh không thắng người ta thì vẫn tính.”
“Ừm.” Âm thanh Dư Tình đã mang theo chút giọng mũi, có chút mơ hồ không rõ.
Quý Trăn như là không nhận thấy được cảm xúc biến hoá của cậu, ôm lấy cổ cậu đi qua đường, tiếp tục nói: “Nếu cậu đánh không thắng người ta, thì không cần đánh, nhưng cậu có thể gọi viện trợ.”
“Hả?”
Dư Tình vừa quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt Quý Trăn mỉm cười: “Tỷ như tôi.”