Chương 95: Ta có lỗi với ngươi, nhưng ta chưa bao giờ hối hận
Hiền Nghi Thái hậu nhìn Thái tử rồi chậm rãi đi tới với vẻ mặt lạnh nhạt, Thái tử đột nhiên lao đến bóp chặt cổ Hiền Nghi Thái hậu.
Hiền Nghi Thái hậu bất động.
Thái tử thét lên, máu tươi trong miệng phun ra đầy người Hiền Nghi Thái hậu: "Chính ngươi đã hạ độc trong đào, chính ngươi đã hại ta đau ốm cả đời, biến thành một phế nhân!"
Kỳ Từ chợt nhớ lại trước đó Biên Trọng Hoa kể với mình: Đứa con thứ ba của Hiền Nghi Thái hậu cũng chính là Thái tử đương triều, trong tiệc sinh nhật chơi đùa với Hoàng thượng, Hoàng thượng cầm quả đào vốn chuẩn bị cho mình đút Thái tử ăn, ai ngờ đào kia lại có độc!
Sau khi chuyện xảy ra, mặc dù Thái tử giữ được mạng nhưng thân thể trở nên vô cùng yếu ớt, biến thành ấm sắc thuốc đã bước nửa chân vào quan tài.
Lẽ nào người hạ độc là Hiền Nghi Thái hậu?
Nhưng tại sao nàng phải làm như vậy?
Nàng đã gả cho Hoàng thượng mấy năm, dù có chán ghét ghê sợ bao nhiêu cũng đã chịu đựng mà sống, sao đột nhiên lại quyết định thí quân.
Cuối cùng còn khiêng đá tự nện chân mình.
Hiền Nghi Thái hậu lạnh nhạt nhìn Thái tử dữ tợn trước mặt mình, sau đó nói khẽ: "Ta có lỗi với ngươi, nhưng ta chưa bao giờ hối hận cả."
Bàn tay Thái tử đang bóp cổ Hiền Nghi Thái hậu bắt đầu tan ra, hắn thét lên chói tai, da bắt đầu bong tróc từ từ, cuối cùng chỉ còn một đống thịt nát và xương cốt đen sì, sau đó hư ảnh xuất hiện lần nữa.
Một cô nương đang ôm mặt khóc, trên người đầy vết bầm tím, nàng không biết làm sao: "Hôm đó Hoàng thượng uống nhiều quá nên...."
Hiền Nghi Hoàng hậu ôm cô nương kia, run rẩy đưa tay trấn an nàng.
Giống như lúc trước nàng đã từng trấn an mình.
Lẽ ra cô nương kia không cần chôn vùi đời mình trong cung, nàng có thể gả cho một người tốt, giúp chồng dạy con, an ổn sống hết đời.
Nhưng cô nương kia đã nói với mình: "Không sao, ta vào cung với ngươi."
Thế là nàng nhẫn tâm hạ độc trong đào mừng thọ.
Nàng bình tĩnh đến nỗi ngay cả tay cũng không hề run.
Nhiều năm qua đi, nàng vẫn nói với người khác: "Ta chưa từng hối hận."
Nhưng trời xanh cứ thích trêu ngươi.
Kẻ đáng chết thoát được tai ương, còn đứa con duy nhất của mình lại lâm vào bệnh tật.
Năm đó Hiền Nghi Thái hậu sợ việc mình làm bại lộ sẽ liên lụy Kỳ Như Lan nên đưa nàng ra khỏi cung ngay trong đêm để trốn đến Bắc Cương.
Sau đó khi mọi chuyện qua đi, Hiền Nghi Thái hậu muốn đón Kỳ Như Lan về kinh.
Nhưng nàng chỉ nhận được một phong thư, trên đó viết: Ta có một đứa con tên Kỳ Từ, trên ngực có vết bớt màu đỏ, có nó ta không thể về cung được, tính tình Hoàng thượng tàn nhẫn sẽ không tha cho ta và đứa bé này đâu, ngươi phải chăm sóc mình thật tốt.
Gió thu nhuộm trắng tóc mai, không muốn quay về, chẳng nỡ rời xa, mỗi người bảo trọng, tha hương lãng quên.
Hiền Nghi Thái hậu cất kỹ lá thư rồi lấy ra quyển sách tà thuật kia.
Mấy chữ "hồn bay phách tán" ở trang cuối sách vẫn chói mắt như xưa.
Mấy tháng sau Hoàng thượng mắc bệnh nặng, Hiền Nghi Hoàng hậu dốc lòng chiếu cố được người người ca tụng.
Nhưng mỗi đêm đều có thể nghe thấy trong cung mơ hồ vang lên thanh âm thống khổ, mấy tuần sau Hoàng thượng cưỡi hạc về trời.
Thái tử còn quá nhỏ lại hay đau ốm nên từ đó Hoàng hậu buông rèm chấp chính.
Mọi người đều biết cả đời Hiền Nghi Thái hậu tranh giành quyền lực, nàng lãnh khốc vô tình, trong mắt chỉ có quyền lực, nàng thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ rắn rết, nàng bị hàng vạn người âm thầm nguyền rủa chửi mắng.
Mà lúc này Hiền Nghi Thái hậu đứng trước mặt Kỳ Từ hờ hững nhìn Thái tử thất khiếu chảy máu hóa thành một đống bầy nhầy.
Ác mộng của nàng không chịu nổi một đòn này.
Sau đó hồn phách Thái tử xuất hiện, hắn mờ mịt tứ phương, không biết mình đang ở đâu.
Hiền Nghi Thái hậu đi tới bảo hắn: "Trở về đi, dù ngươi nằm liệt giường mà vẫn nghĩ đến bách tính, ngươi sẽ là một minh quân, ngươi không nên ra đi sớm như vậy."
Chết đi sống lại, thoát ra bóng tối.
Kỳ Từ và Hiền Nghi Thái hậu mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong pháp trận.
Kéo người ra khỏi quỷ môn quan là chuyện trái thiên mệnh, Lý quốc sư ngồi xếp bằng một bên, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, quầng mắt thâm đen, thấy hai người tỉnh lại thì đầu tiên là mừng rỡ, sau đó bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Trên giường lập tức vang lên thanh âm yếu ớt, Hiền Nghi Thái hậu đứng dậy đi tới bên giường.
Thái tử nhìn nàng với vẻ hoang mang: "Mẫu hậu, con bị sao vậy?"
Thấy Thái tử sống lại, Hiền Nghi Thái hậu cũng chẳng hề vui mừng mà chỉ nói khẽ: "Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Trong tẩm điện chỉ có bốn người Thái tử, Hiền Nghi Thái hậu, Lý quốc sư và Kỳ Từ, Kỳ Từ thấy Lý quốc sư thổ huyết không ai đoái hoài thì vội vàng đi tới dìu hắn dậy.
"Tạ ơn Vương gia." Lý quốc sư gật đầu cảm tạ.
Nhưng ngay khi Kỳ Từ đưa tay chạm vào Lý quốc sư thì Lý quốc sư đột nhiên cảm nhận được gì, ngẩng phắt lên nhìn Kỳ Từ bằng ánh mắt kinh ngạc khó tin.
"Sao thế?" Kỳ Từ bị Lý quốc sư nhìn thì không khỏi sửng sốt.
Cả người Lý quốc sư run lên, lắp bắp nói: "Vương gia ngươi ngươi......"
"Ta?" Kỳ Từ mờ mịt.
Lý quốc sư thấy y không biết gì cũng hơi nghi hoặc, hắn suy tư chốc lát rồi cúi đầu nói: "Không có gì không có gì, lúc nãy thi pháp vất vả nên hồ đồ nói năng lộn xộn thôi."
Kỳ Từ gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bỗng nhiên có người vội vàng xông vào quỳ xuống đất ôm quyền hô to: "Thái hậu, xảy ra chuyện rồi ạ!"
Hiền Nghi Thái hậu nhíu mày xoay người lại, bảo người kia ra ngoài tẩm điện rồi nói: "Đừng gấp, từ từ nói."
Thân tín kia nói: "Đảng Bắc An quận vương không biết từ đâu thám thính được tin Thái tử qua đời nên khởi binh tạo phản rồi! Giờ đang ở ngoài cung đấy ạ!!!"
Hiền Nghi Thái hậu hơi nhíu mày nhưng vẫn không hề bối rối, nàng nói: "Truyền tin cho Trần tướng quân điều binh Tây Doanh đóng quân ngoài kinh thành đến chia làm hai đội, một đội bảo vệ Thái tử còn đội kia dẹp loạn."
Thân tín mừng rỡ: "Thái tử không sao rồi ạ? Thái hậu, chúng ta có nên mời Thái tử trấn thủ không? Nếu vậy phản đảng sẽ không còn lý do tạo phản nữa!"
Hiền Nghi Thái hậu liếc hắn một cái: "Bọn hắn đã là được ăn cả ngã về không, dù Thái tử có trấn thủ thì bọn hắn cũng chẳng bỏ qua đâu, hơn nữa...."
Giọng Hiền Nghi Thái hậu dần lạnh đi: "Chẳng phải bọn hắn không phục ta sao? Vậy hôm nay ta sẽ làm cho bọn hắn phải phục, sau khi phản đảng nghe nói Thái tử mất mạng mới nảy ra ý định tạo phản, chắc hẳn chưa cân nhắc đến an nguy của người nhà, ngươi phái người đến phủ bọn hắn chém đầu mấy kẻ thân thuộc rồi đưa tới trước mặt phản quân, bảo bọn hắn nếu không đầu hàng thì sẽ chém đầu vợ con bọn hắn."
Thân tín quỳ dưới đất, toàn thân rét run, trong lòng hoảng sợ: "Tiểu nhân hiểu rồi ạ."
Nữ tử này quả là độc ác như tin đồn! Quá tàn bạo!
"Đi đi, ta sẽ đến ngay." Hiền Nghi Thái hậu quay người vào tẩm điện, hệt như trước kia nàng từng bước đi vào thâm cung, lẻ loi một mình.
Trên trời là bóng đêm tan rã, dưới trời là dứt khoát quyết tuyệt.
Hiền Nghi Thái hậu về tẩm điện dặn người chăm sóc Thái tử thật tốt, sau đó bảo Lý quốc sư nhanh chóng hộ tống Kỳ Từ về phủ Vương gia.
Lý quốc sư khom người tuân chỉ.
Hiền Nghi Thái hậu đột nhiên hỏi khẽ chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Trường Thọ Đan luyện chế đến đâu rồi?"
Lý quốc sư ngập ngừng: "Bẩm Thái hậu, chỉ còn thiếu vị thuốc dẫn cuối cùng nữa thôi ạ."
Hiền Nghi Thái hậu gật đầu: "Đi đi."
Trong hoàng thành vì tạo phản mà trở nên hỗn loạn, Lý quốc sư và mấy ám hầu tránh đi cửa cung, khó khăn lắm mới đưa được Kỳ Từ ra khỏi cung.
Sau khi đưa Kỳ Từ bình an về phủ Vương gia rồi dặn dò ám hầu và thị vệ bảo vệ Vương gia, Lý quốc sư mới thở phào nhẹ nhõm trở về Ám Hầu Môn, trong lòng cảm khái: Mấy ngày tới dù là trong hay ngoài cung đều sẽ không được yên ổn.
Bỗng nhiên Lý quốc sư dừng bước.
Một người đứng phía trước chặn đường hắn, áo đen tơ vàng đai lưng bạch ngọc tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa.