Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 84




Chương 84: Khả năng hồi phục khác hẳn người thường

Biên Trọng Hoa không khỏi ngơ ngác, bấm quyết niệm chú mấy lần, cuối cùng phát hiện mình thật sự không còn cảm nhận được sức mạnh trong người nữa.

Giờ hắn chẳng khác gì người thường cả.

Biên Trọng Hoa không hề bối rối mà chỉ hơi kinh ngạc, hắn bình tâm nín thở vận khí, chỉ thấy kinh mạch rối loạn, vừa vận khí thì toàn thân đều đau đến nỗi Biên Trọng Hoa choáng đầu hoa mắt, thế là đành thôi.

Đi không được, truyền tin cũng không xong, Biên Trọng Hoa vừa sốt ruột vừa tự nhủ mình không được nôn nóng.

Nhưng cũng may khả năng hồi phục của hắn khác hẳn người thường, nếu là ai khác thì nhất định phải nằm trên giường hơn nửa tháng, còn Biên Trọng Hoa vừa nghỉ ngơi thay thuốc bốn ngày đã có thể xuống giường đi lại!

Hôm đó Dược bà bà sắc thuốc đưa tới cho Biên Trọng Hoa, vừa đẩy cửa thì bắt gặp Biên Trọng Hoa đang vịn bàn đi khập khiễng trong phòng.

Dược bà bà kinh ngạc: "Ngươi xuống giường được rồi à?"

Biên Trọng Hoa gật đầu đi tới cầm lấy chén thuốc trong tay Dược bà bà, cảm kích nói: "Y thuật của Dược bà bà thật cao minh."

Dược bà bà tự biết thuốc mình có hay mấy cũng không thể làm vết thương của Biên Trọng Hoa lành nhanh vậy được.

Dược bà bà trầm trồ về khả năng hồi phục của Biên Trọng Hoa rồi dặn hắn nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó rời khỏi phòng, bỗng nhiên Dược bà bà sực nhớ ra chuyện gì, sắc mặt trở nên chua xót, thở dài thườn thượt.

Tính ra hôm nay là ngày thứ bảy sau khi Kỳ Từ mất.

Dược bà bà đã sớm chuẩn bị xong vàng mã và nến đỏ, vì không muốn để Biên Trọng Hoa thấy nên bà đặt hết mọi thứ và di vật của Kỳ Từ trong tủ gỗ ở phòng ngoài, cứ nghĩ Biên Trọng Hoa ít nhất sẽ nằm trên giường nửa tháng nên không lo hắn sẽ nhìn thấy những thứ này.

Dược bà bà sắc thuốc xong lại tìm một cái rổ bỏ vàng mã và nến đỏ trong tủ vào.

Di vật của Kỳ Từ rơi vào mắt Dược bà bà.

Dược bà bà thở dài một hơi, bà không biết phải nói sao với Biên Trọng Hoa về chuyện Kỳ Từ đã chết, bà chỉ có thể giấu diếm với hy vọng vết thương của Biên Trọng Hoa sẽ mau lành chứ không bị suy sụp tinh thần.

Giờ Biên Trọng Hoa đã có thể xuống giường nên những di vật này cũng phải chuyển sang chỗ khác giấu thôi.

Nhưng trong lúc nhất thời Dược bà bà cũng chưa nghĩ ra nhà gỗ chật chội của mình còn chỗ nào để giấu, thế là đành phải đi cúng bái Kỳ Từ trước, định lát nữa về lại đem những di vật này giấu đi.

Đã là hoàng hôn, mặt trời lặn xuống, Dược bà bà tìm đến chỗ đánh dấu hôm đó rồi thắp nến đốt vàng mã, sau đó vái hồ nước tĩnh mịch một cái, giấy vàng cháy thành tro lập lòe ánh lửa theo gió bay lên, cuối cùng rơi xuống hồ.

Giấy vàng chưa cháy hết chạm nhẹ vào mặt hồ gợn sóng rồi chìm dần, dưới hồ tối lờ mờ không thấy được gì khác.

Giấy vàng cứ thế chìm xuống dưới, hồ này cực sâu, càng xuống càng tối, càng xuống càng tĩnh mịch.

Chẳng biết qua bao lâu, giấy vàng chìm đến đáy, nhẹ nhàng đáp xuống một chiếc quan tài.

Ngay khoảnh khắc giấy vàng chạm vào quan tài, sóng nước ở đáy hồ phun trào tựa như có quái vật khổng lồ nào đó đang quẫy đuôi.

Cùng lúc đó, vách quan tài khẽ vang lên tiếng động, sau đó bị một sức mạnh vô hình từ từ đẩy ra.

Trong quan tài hiện lên ánh sáng vàng rực nhưng lại bị bóng tối dày đặc lấn át.

Nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ánh sáng vàng tỏa ra từ ngực người nằm trong quan tài, sóng nước dập dềnh, ánh sáng càng lúc càng mạnh, từ từ chiếu sáng đáy hồ quanh quan tài.

Trong bóng tối lờ mờ có thể thấy một đôi mắt đỏ rực to như hòn đá.

Mà người trong quan tài cũng chậm chạp mở mắt.

Kỳ Từ chưa bao giờ nghĩ khi mở mắt ra sẽ thấy mình nằm ở đáy hồ.

Nhưng y không bị ngạt thở, thậm chí còn không hề sợ hãi và bối rối, trước mắt y là nước hồ xanh thẫm, sau đó Kỳ Từ cảm thấy bên người có một con quái vật khổng lồ đang chậm rãi lượn quanh.

Kỳ Từ nhìn tới phía trước, chỉ thấy một cái đuôi cá to lớn có vảy màu xanh xám chậm rãi bơi qua trước mắt.

Sau đó một đôi mắt đỏ ngầu to đến đáng sợ xuất hiện trong bóng tối lẳng lặng nhìn Kỳ Từ.

Cảnh tượng này vốn rất quỷ dị nhưng Kỳ Từ không hề sợ hãi, trái lại y còn thấy quen thuộc như gặp lại sau nhiều năm xa cách.

Kỳ Từ vô thức vươn tay ra, con cá kỳ lạ kia cũng chầm chậm tới gần Kỳ Từ.

Ngay khi bàn tay khẽ vuốt lưng cá, ánh sáng trên ngực Kỳ Từ bùng lên, trong chớp mắt chiếu sáng cả đáy hồ.

Về đi, về đi.

Đáy lòng Kỳ Từ có một thanh âm đang kêu gọi.

Ngươi nhớ lại chưa?

Một thanh âm nghi ngờ vang lên bên tai Kỳ Từ.

Nhưng nhớ lại cái gì chứ?

Nhớ lại.......

Bỗng nhiên có thứ gì đó chui vào đầu Kỳ Từ làm y thống khổ đưa tay ôm đầu.

Sau đó y nhìn thấy một cảnh tượng.

Y thấy mình quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc đau khổ, phát ra thanh âm tuyệt vọng sụp đổ, phía trước có hai người.

Một người cầm thanh kiếm mỏng tỏa ra ánh sáng bạc đâm xuyên lồng ngực người còn lại.

Máu tươi văng tung tóe trên đất, đỏ rực chói mắt.

Bỗng nhiên sự ngạt thở và bi thương càn quét khắp xương cốt và thần kinh Kỳ Từ, y có thể cảm nhận trong mắt mình chảy ra lệ nóng, nước mắt tan vào hồ nước hóa thành bất lực, bi thương, trầm thống, thậm chí y còn nghĩ nếu hiện giờ trong tay có một thanh đao thì y sẽ chẳng chút do dự cắt cổ mình.

Thanh âm bên tai vang lên lần nữa.

Ta không muốn nhớ lại.

Ta không muốn.

Sau đó ánh sáng mờ dần, đáy hồ lại trở nên tĩnh mịch.

Dược bà bà cúng bái xong Kỳ Từ đang định về nhà gỗ thì chợt thấy đáy hồ loáng thoáng hiện ra ánh sáng vàng kỳ dị!

Dược bà bà giật mình nhìn lại đáy hồ, vì nước hồ quá sâu nên không thấy được gì, nhưng chỉ giây lát sau ánh sáng kia lại đột ngột biến mất, nước hồ im lìm trở lại.

Dược bà bà hết sức kinh ngạc, cứ tưởng sau khi ánh sáng vàng biến mất sẽ xảy ra chuyện lạ gì đó, nhưng đợi hồi lâu mà chẳng có gì xuất hiện.

Nước hồ phẳng lặng như gương.

Dược bà bà bất đắc dĩ ôm rổ về nhà, ai ngờ vừa đi tới trước nhà gỗ thì thấy Biên Trọng Hoa đang đứng trong sân nhìn về phía hồ nước cách đó không xa. Dược bà bà giật mình hỏi: "Ngươi ra đây làm gì?!"

Biên Trọng Hoa đáp: "Bà bà, ta ở trong phòng thấy mặt hồ hiện lên ánh sáng, nghĩ có chuyện gì đó nên muốn ra xem thử."

Dược bà bà xua tay: "Ta vừa ở hồ về mà, đợi hồi lâu cũng chẳng thấy gì, ngươi đừng để ý nhiều như vậy, dưỡng thương quan trọng hơn, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Biên Trọng Hoa nhìn mặt hồ rồi trầm ngâm gật đầu.

Hai người cùng đi vào nhà gỗ, Dược bà bà nhớ đã đến giờ thay thuốc nên dứt khoát để Biên Trọng Hoa ngồi ở phòng ngoài rồi đi lấy thuốc cho hắn. Dược bà bà đến trước tủ gỗ lục lọi, tìm ra một bình sứ trắng đưa cho Biên Trọng Hoa: "Này, cầm bôi lên vết thương đi."

Biên Trọng Hoa vốn luôn lịch sự lễ phép lại không đưa tay cầm.

Hắn sững sờ nhìn tủ gỗ.

Dược bà bà thấy lạ, đột nhiên nhớ ra cái gì nên trong lòng giật thót.

Nhưng đã quá trễ, Biên Trọng Hoa nhìn chằm chằm một nơi, sau đó lảo đảo chạy tới lấy xuống món đồ trên tủ gỗ.

Một cái hộp nứt đựng hương, một tấm lệnh bài nhuộm máu đỏ thẫm, một sợi dây đỏ xuyên qua đồng xu.

Đều là những thứ hắn đưa cho Kỳ Từ.

Biên Trọng Hoa giật mình đoán ra điều gì nên ngẩng phắt lên nhìn Dược bà bà, trong mắt luôn tràn đầy ý cười giờ chỉ còn hoảng loạn và luống cuống.

Dược bà bà biết không gạt được nữa, thở dài nói: "Thôi để ta nói cho ngươi biết vậy, Kỳ Từ........"

Bỗng nhiên một tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang câu nói của Dược bà bà.