Chương 80: Ngươi đừng nhìn ta, ngươi cảm nhận đau đớn đi
Biên Trọng Hoa vừa xông vào thôn thì thấy Thao Thiết gào thét cắn chặt cánh chim trắng, răng nhọn gần xuyên qua xương, chim trắng thống khổ giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Thấy Thao Thiết sắp xé toạc cánh chim trắng, Biên Trọng Hoa niệm chú gọi trường kiếm ra rồi đâm thẳng vào đầu Thao Thiết, Thao Thiết buộc phải giơ móng vuốt lên gạt đi trường kiếm.
Phát hiện Thao Thiết phân tâm, chim trắng thừa cơ mổ mạnh vào con mắt dưới nách nó!
Thao Thiết đau đớn gầm rú hất văng chim trắng làm sập một căn nhà gỗ, chim trắng lăn trên đất mấy vòng rồi biến thành người.
Biên Trọng Hoa lập tức xông tới cõng Lâm Bạch Cốc đã mê man chạy vào rừng cây ngoài thôn, hắn đạp nhẹ mũi chân, tốc độ nhanh đến mức không kịp thấy.
Sách cổ nói Thao Thiết rất mạnh và thích nuốt người, còn nói nó chậm chạp không đủ nhanh nhẹn.
Đúng như trong sách mô tả, Biên Trọng Hoa cõng Lâm Bạch Cốc chạy vào rừng sâu, phát hiện Thao Thiết không đuổi kịp, chỉ có giọng nó loáng thoáng vẳng lại bên tai: "Yêu Đế Trọng Hoa, ngươi cũng có lúc chạy trốn cơ à?"
Biên Trọng Hoa liếc mắt rồi đột ngột tăng tốc, hoàn toàn không để ý tới lời khiêu khích của Thao Thiết.
Chạy đến rừng sâu núi thẳm, Biên Trọng Hoa phát hiện hơi thở của Lâm Bạch Cốc yếu hẳn đi nên vội tìm một hang động khô ráo cõng y vào, bưng đá chặn cửa hang rồi niệm chú để thanh đao tỏa ánh sáng bạc lơ lửng chiếu sáng trên không.
Lâm Bạch Cốc ngồi dựa vách hang, sắc mặt trắng bệch, trên vai bị cắn thảm không nỡ nhìn, mơ hồ thấy được xương trắng lẫn trong máu thịt, máu tươi nhuộm đỏ áo y, thấy mà bàng hoàng.
Biên Trọng Hoa cởϊ áσ ngoài quấn chặt bả vai bị thương của Lâm Bạch Cốc rồi bắt đầu bấm quyết, lưỡi đao tỏa ánh sáng bạc dần biến thành hình bồ câu.
Lâm Bạch Cốc vội vàng duỗi cánh tay không bị thương ngăn cản Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa nói: "Ta gửi thư cho Tần Dịch Thương để hắn mau tới đây tìm ngươi."
Lâm Bạch Cốc lắc đầu: "Sẽ bị Thao Thiết phát hiện đấy."
Đang nói chợt cảm thấy yêu khí của Thao Thiết tới gần, có vẻ như nó đang dò tìm quanh đây.
Lâm Bạch Cốc nuốt ngược máu xuống, thanh âm suy yếu nhưng rõ ràng: "Mục tiêu của Thao Thiết là ngươi, ngươi mau trở lại kinh thành đi, Lý quốc sư đã bày trận bẫy yêu quanh kinh thành nên hung thú không thể xâm nhập, sau khi ngươi về kinh thành sẽ được an toàn."
Biên Trọng Hoa hỏi: "Lúc nãy Thao Thiết gọi ta là Yêu Đế Trọng Hoa, ngươi có biết là ý gì không, chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi."
Lâm Bạch Cốc ngẩn người, sau đó gật đầu.
Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Thì ra ngươi biết quá khứ của ta sao?"
Lâm Bạch Cốc do dự giây lát rồi lại gật đầu.
Biên Trọng Hoa hỏi tiếp: "Nếu ta gỡ phong ấn này ra." Hắn chỉ vào hình giao long trên vai mình, "Thì có thể hàng phục Thao Thiết được không?"
Lâm Bạch Cốc vội nói: "Không thể gỡ được! Hiện giờ trong thân thể ngươi hồn phách không trọn vẹn, sau khi gỡ ra sẽ bị phản phệ làm gân mạch rối loạn, tẩu hỏa nhập ma."
Biên Trọng Hoa trấn an: "Ngươi đừng hoảng, ta chỉ hỏi thôi mà."
Lâm Bạch Cốc mấp máy môi: "Ta không biết."
Y thật sự không biết, nếu còn là năm đó thì dù bốn hung thú có hợp sức với nhau quấy phá thì một mình Biên Trọng Hoa cũng đủ chống lại, nhưng nay Biên Trọng Hoa mất nội đan, ba hồn chưa về, trên người có phong ấn, mọi chuyện vẫn còn là ẩn số.
Nghĩ tới đây Lâm Bạch Cốc lập tức tuyệt vọng.
Hiện giờ chỉ có mỗi Thao Thiết mà đã chật vật như vậy, cả thôn chết thảm kia đã là bi kịch đẫm máu, nếu tứ hung cùng xuất hiện thì khắp thế gian sẽ là sinh linh đồ thán, kêu la khắp chốn.
Đang nói chuyện thì yêu khí của Thao Thiết càng lúc càng gần, Biên Trọng Hoa vội vàng cất đao bạc rồi nín thở dựa sát vào vách hang, hai người có thể cảm nhận rõ chân thú giẫm mặt đất rung lên, ráo riết truy tìm khắp nơi.
Thao Thiết bắt đầu mất kiên nhẫn, đột nhiên va đập khắp nơi làm mặt đất rung chuyển, cỏ cây đổ xuống ầm ầm, hang động của Biên Trọng Hoa và Lâm Bạch Cốc rơi xuống không ít đá vụn, Biên Trọng Hoa nhìn chằm chằm vách hang, dự định nếu nó gần sập thì sẽ cõng Lâm Bạch Cốc lao ra ngoài.
Lâm Bạch Cốc càng thêm suy yếu nên không giữ được hình người, hai chân dần biến thành chân chim, bộ dạng nửa người nửa thú.
Biên Trọng Hoa phủi sạch đá vụn trên đầu hai người, sực nhớ ra gì đó nên hỏi Lâm Bạch Cốc: "Ta nhớ ngươi là tộc Phượng Hoàng đúng không?"
Lâm Bạch Cốc gật đầu.
"Chẳng phải nước mắt tộc Phượng Hoàng các ngươi có thể chữa trị mọi vết thương à?"
Lâm Bạch Cốc nhíu mày giải thích: "Tộc Phượng Hoàng chỉ sau khi trích máu kết hẹn thì nước mắt mới có thể chữa lành vết thương, mặc dù ta đã trích máu kết hẹn nhưng ta không khóc được."
Biên Trọng Hoa nghĩ ngợi rồi đưa tay áp lên vết thương trên eo Lâm Bạch Cốc.
Eo Lâm Bạch Cốc tuy không có ngoại thương nhưng có một vết bầm tím, bất thình lình bị Biên Trọng Hoa ấn một cái đau đến toàn thân run rẩy.
Lâm Bạch Cốc khiếp sợ nhìn Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa nói: "Ngươi đừng nhìn ta, ngươi cảm nhận đau đớn đi."
Lâm Bạch Cốc: "......"
Lâm Bạch Cốc nghiêm túc tập trung chú ý vào vết thương, kết quả đau đến sắc mặt trắng bệch, hít hà liên tục cũng không thể khóc được.
Biên Trọng Hoa chịu thua rút tay lại rồi nói: "Ngươi đã đau đến vậy thì tốt xấu gì cũng phải nhỏ hai giọt nước mắt chứ, hay là ngươi thử ngáp mấy cái xem sao?"
Lâm Bạch Cốc đâu còn sức để ngáp, bờ môi đã tái nhợt.
Đột nhiên mặt đất ngừng rung chuyển, xem ra Thao Thiết đã bỏ cuộc đi xa.
Biên Trọng Hoa thở phào một hơi, định lát nữa đưa Lâm Bạch Cốc tìm chỗ chữa thương rồi hợp lại với Kỳ Từ.
Nhưng Lâm Bạch Cốc cảm thấy hết sức khó tin.
Thao Thiết chịu bỏ qua cho họ ư?
Làm sao có thể, hiện giờ ý thức Biên Trọng Hoa đang hỗn độn nên chính là thời cơ tốt nhất để lấy mạng hắn, tứ hung vốn thù dai thì dễ gì buông tha họ như vậy? Lâm Bạch Cốc dốc hết sức lực cảm nhận yêu khí, nín thở tìm kiếm, một lát sau bỗng nhiên mở bừng mắt, ho ra một ngụm máu đen.
Biên Trọng Hoa thấy bộ dạng này của y thì không dám chậm trễ nữa, quyết định dẫn người đi tìm nơi chữa thương.
Ai ngờ Lâm Bạch Cốc vừa ho vừa nói gấp: "Thao Thiết bám theo Vương gia rồi!!!"
Biên Trọng Hoa lập tức cứng đờ.
"Ngươi và ta......" Lâm Bạch Cốc cuống quýt thốt ra hai chữ, cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Bảo Biên Trọng Hoa đi cứu Vương gia sao?
Cứu được không?
Hay mình sẽ đi tìm Thao Thiết liều mạng?
Với bộ dạng tàn phế này của y thì đi đường còn khó, lấy gì để liều mạng đây?
Lâm Bạch Cốc hận mình bất lực không cách nào bảo vệ chủ, hai mắt đỏ ngầu như máu, răng gần như nghiến nát.
Bỗng nhiên một bàn tay chụp lấy bả vai không bị thương của y, Lâm Bạch Cốc giật mình ngẩng đầu lên.
Biên Trọng Hoa tỏ vẻ bình tĩnh lạ thường, hắn nhìn Lâm Bạch Cốc hỏi: "Trước khi Lý quốc sư phái người đến đây ngươi có thể bảo đảm an toàn cho mình không?"
Lâm Bạch Cốc sững sờ một hồi, sau đó gật đầu.
Biên Trọng Hoa nói tốt rồi niệm chú gọi ra thanh đao, ánh sáng trên đao biến thành một con nai nhanh nhẹn vọt ra khỏi hang, Biên Trọng Hoa nói: "Vậy ngươi nhớ bảo vệ mình cho tốt, ta đi tìm Vương gia đây."
Lâm Bạch Cốc nắm tay thành quyền: "Ngươi đánh không lại Thao Thiết đâu! Vẫn nên trốn ở đây chờ Lý quốc sư đi!"
Biên Trọng Hoa bình tĩnh nói: "Ta không chờ được."
Lâm Bạch Cốc nghẹn lời, cũng không khuyên thêm nữa.
Biên Trọng Hoa vỗ vai y rồi xông ra khỏi hang.
Một mình Lâm Bạch Cốc nấp trong hang động lạnh lẽo, thầm cầu mong Lý quốc sư đã phát hiện bất thường, sau khi cầu nguyện y đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Đó là sự bất lực xen lẫn tuyệt vọng, không cam lòng và uất hận.
Y vô dụng, y không thể bảo vệ chủ, y là đồ bỏ đi.
Nhưng y vẫn không khóc được.