Chương 40: Bởi vì ta chưa thành thân nhưng đã có người trong lòng
Nghe cung nữ nói xong, Kỳ Từ sụp đổ giơ tay lên ôm đầu.
Cung nữ không hiểu: "Vương gia, Vương gia, ngươi sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao ạ?"
Kỳ Từ lắc đầu nói: "Chúng ta quay lại đi, đừng đâm lao rồi phải theo lao."
"Là sao ạ?" Cung nữ đang nghi hoặc thì Kỳ Từ đã trở lại đình.
Hiền Nghi Thái hậu vẫn đang ở trong đình, thấy Kỳ Từ quay lại thì tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: "Sao lại trở về?"
Kỳ Từ nhìn quanh không thấy Biên Trọng Hoa thì trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng Hiền Nghi Thái hậu đã hỏi nên Kỳ Từ đành phải trả lời: "Thái hậu, ta đến thỉnh tội ạ."
Hiền Nghi Thái hậu nhìn Kỳ Từ hỏi khẽ: "Có tội gì?"
Kỳ Từ nói: "Việc hôn nhân với quận chúa ta sợ là phải phụ ý tốt của Thái hậu rồi."
Hiền Nghi Thái hậu "ồ" một tiếng, không còn vẻ buồn bực nữa mà ôn tồn hỏi: "Tại sao? Quận chúa xinh đẹp lại có học thức, ngươi cũng chưa thành thân, sao không thử xem?"
Kỳ Từ hít sâu một hơi rồi nói: "Bởi vì ta chưa thành thân nhưng đã có người trong lòng rồi ạ."
Hiền Nghi Thái hậu sững sờ, sau đó gật đầu: "Thì ra là thế, không biết cô nương này là người kinh thành hay người Bắc Cương?"
Kỳ Từ nói: "Ta chưa biết rõ gia cảnh của hắn, có lẽ là người kinh thành."
Hiền Nghi Thái hậu nói: "Thế thì ngươi đừng lo gì cả, cứ tìm vị cô nương kia cầu hôn đi, giờ ngươi đã là Vương gia, ai lại cự tuyệt gả cho một Vương gia trẻ tuổi anh tuấn cơ chứ?"
Kỳ Từ tưởng tượng ra cảnh mình cầu hôn lại cảm thấy Biên Trọng Hoa sẽ cho mình một kiếm: "Tạ ơn Thái hậu khen ngợi, nhưng dưa hái xanh không ngọt, ta vẫn muốn đợi đến khi biết được tâm ý của hắn rồi mới tính."
Thái hậu trầm mặc nhìn Kỳ Từ một lát rồi gật đầu: "Cũng được, cũng được, tiểu bối các ngươi đều có chủ ý của mình cả, đúng rồi, Như Lan được chôn ở Bắc Cương à?"
Nghe Kỳ Từ trả lời đúng vậy, Hiền Nghi Thái hậu lại im lặng, số lần nàng trầm mặc quá nhiều, rõ ràng là phong hoa tuyệt đại hiếm có trên thế gian nhưng vẫn khiến Kỳ Từ liên tưởng đến núi đá lặng im.
"Vậy mấy ngày nữa ngươi về Bắc Cương đưa nàng trở lại đi." Rốt cuộc Hiền Nghi Thái hậu chậm rãi mở miệng, "Cũng xem như hồn về quê cũ."
Kỳ Từ giật mình.
Từ Bắc Cương đưa linh cữu về kinh thành là chuyện rất phí công tốn sức, nếu không phải vương công quý tộc thì tuyệt nhiên không có loại đãi ngộ này, không ngờ Hiền Nghi Thái hậu lại coi trọng mẫu thân y đến thế.
Chợt nhớ lại những chuyện kỳ quái trước đó Biên Trọng Hoa kể với mình, Kỳ Từ ngoài mặt đáp ứng nhưng nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nhiều.
Sau khi dặn dò đưa thi hài Kỳ Như Lan về kinh thành, Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ đi dạo trong vườn hoa, ban thưởng cho y chút tơ lụa và kim ngọc trân bảo rồi mới sai người tiễn y về phủ.
Kỳ Từ ra khỏi ngự hoa viên nhưng không thấy các thị vệ lúc nãy theo tới, càng không thấy bóng dáng Biên Trọng Hoa nên vội vàng hỏi cung nữ dẫn mình ra.
Cung nữ kia hầu hạ Thái hậu nhiều năm nên trong cung có chút địa vị, thấy Kỳ Từ là Vương gia nhà quê cũng không màng tới quy củ mà che miệng trêu ghẹo: "Sao Sùng Phụng Vương gia không để ý gì đến chuyện tốt của mình và quận chúa mà lại quan tâm đến thị vệ như vậy, xưa nay Thái hậu thích yên tĩnh nên các thị vệ kia đều bị phái về phủ rồi, lát nữa sẽ có thị vệ trong cung đưa Vương gia về phủ, Vương gia cứ yên tâm."
Kỳ Từ gật đầu rồi đi ra ngoài cung, trên đường mải mê cúi đầu suy nghĩ sau khi về phủ nên giải thích với Biên Trọng Hoa thế nào về việc mình không có ý định lấy vợ.
Đi tới trước cổng cung, thị vệ trong cung và kiệu phu đã đợi sẵn, cung nữ tiến lên vén màn kiệu rồi khom người hành lễ với Kỳ Từ: "Vương gia cẩn thận."
Kỳ Từ ậm ừ, đang định chui vào kiệu thì bên tai chợt vang lên một tiếng chuông lảnh lót.
Âm thanh như tiếng hạt ngọc rơi trên đĩa chưa tiêu tan trong không trung thì tiếng gọi của một nữ tử lại vang lên: "Sùng Phụng Vương gia, chậm đã."