Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 39




Chương 39: Chỉ cần không phải lòng người khó lường, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi cẩn thận

Kỳ Từ vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán được, Biên Trọng Hoa ra vẻ thần bí nửa ngày mới thì thào: "Dưới đáy hồ mà tiểu Thái tử mất mạng, cuối đông năm đó các nàng đang sống sờ sờ lại bị đông cứng dưới đáy hồ, đến đầu xuân lớp băng trên mặt hồ tan ra, thi thể nổi lên mặt nước mới được phát hiện."

Kỳ Từ lập tức rùng mình, chỉ thấy da đầu tê rần.

Biên Trọng Hoa thu hết phản ứng của Kỳ Từ vào mắt, trong lòng thầm nghĩ trêu chọc y đúng là rất thú vị, sau đó nói tiếp: "Thế là năm đó tiên đế thành lập Ám Hầu Môn để trảm yêu trừ ma tẩy sạch tà khí, cũng vào năm đó Hiền Nghi Thái hậu mang thai Thái tử bây giờ, Thái tử bình an khỏe mạnh đến khi ba tuổi, sau đó thì xảy ra chuyện."

Kỳ Từ: "Lại xảy ra chuyện à?"

Biên Trọng Hoa gật đầu: "Hôm đó là sinh nhật Thái tử, trước khi tiệc tối bắt đầu, Hoàng thượng chơi đùa với Thái tử, đột nhiên Thái tử thấy đói, từ trước đến nay Hoàng thượng luôn thương yêu Thái tử nên cầm quả đào trên bàn tiệc của mình đút cho Thái tử, ai ngờ đào kia lại có độc! Sau khi cứu chữa, mặc dù Thái tử giữ được tính mạng nhưng bệnh tật triền miên, biến thành một phế nhân không thể sống thiếu thuốc."

Kỳ Từ: "Đây là đào cho Hoàng thượng ăn, sao có thể trúng độc được chứ?"

Biên Trọng Hoa cười nói: "Người làm được việc này chỉ có thể là thân quyến của Hoàng thượng, đồng thời người này còn có quyền lợi tuyệt đối trong cung, nói không chừng còn thông đồng với yêu vật quỷ quái."

Kỳ Từ chợt nghĩ ra điều gì, lập tức thốt lên: "Chẳng lẽ là......"

Biên Trọng Hoa khẽ thở dài một tiếng, khóe miệng nhếch lên: "Không nên đoán mò, nhưng có chuyện ta phải nói với ngươi, đúng vào năm đó tỳ nữ Kỳ Như Lan bên cạnh Hiền Nghi Thái hậu, cũng chính là mẫu thân của ngươi đã mang thai ngươi trước sinh nhật Thái tử, sau khi xảy ra chuyện liền trốn khỏi kinh thành."

Ánh mắt Kỳ Từ lóe lên, bàn tay đặt bên người chậm chạp nắm lại thành quyền.

Biên Trọng Hoa vẫn chưa kể xong, nhẹ nhàng nói: "Sau đó tiên đế thấy sức khỏe Thái tử có vấn đề nên mấy lần muốn phế Thái tử lập người khác, nhưng vì đủ loại lý do mà không thành, cuối cùng tiên đế đột ngột mắc bệnh nan y, điều người ta không ngờ chính là Hiền Nghi Thái hậu không ngại vất vả hầu hạ tiên đế, cũng xem như để lại một giai thoại, được rồi, ta đã kể xong."

Kỳ Từ nhếch môi: "Cứ tưởng nghe xong sẽ bình tĩnh lại, ai ngờ ngươi kể xong ta càng khẩn trương hơn."

Biên Trọng Hoa cười: "Đừng lo, bây giờ đưa đầu là một đao mà rụt đầu cũng là một đao, hơn nữa chỉ cần không phải lòng người khó lường thì ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi cẩn thận."

"Ừ." Kỳ Từ gật đầu, y khẩn trương đến nỗi liên tục hít sâu, không phát giác được sự kiên định và ôn nhu trong giọng nói của Biên Trọng Hoa.

Sau khi băng qua cầu vòm cẩm thạch, đảo mắt đã vào trong thành, Kỳ Từ xuống xe ngựa rồi ngồi kiệu vào cung, cuối cùng đến ngự hoa viên.

Kỳ Từ vừa xuống kiệu đã có cung nữ tới đón, cung nữ dẫn đầu hành lễ rồi nói ngoại trừ Biên Trọng Hoa thì không cho ai khác đi theo mà chỉ được chờ bên ngoài, cuối cùng đưa Kỳ Từ vào ngự hoa viên.

Trong vườn, hoa xuân đọng sương ẩm ướt, trước hồ cá chép có một nữ tử dung nhan lộng lẫy chắp tay trước người, cúi đầu nhìn đàn cá giành ăn trong hồ.

Nghe thấy tiếng động, nàng ngẩng đầu lên, chùm tua trên cây trâm vàng lấp lánh quấn vào mấy sợi tóc, phong thái yểu điệu nhưng không che giấu được vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt.

Người chung quanh đều quỳ lạy, chỉ có Kỳ Từ đứng sững tại chỗ.

Y từng thấy nữ tử này.

Trong bức tranh lụa mà mẫu thân y vẽ ra, khi đó y còn nhỏ chỉ vào tranh hỏi mẫu thân: "Đây là ai vậy ạ?"

Ánh mắt mẫu thân nhìn xa xăm, hồi lâu sau mới hiền hòa cười với Kỳ Từ rồi đáp: "Đây là muội muội của ta 〜"

Nhưng vì quá lâu rồi nên nữ tử trong tranh trẻ trung hơn Hiền Nghi Thái hậu rất nhiều, thế nên sau khi Kỳ Từ sững sờ thì trong lòng lại có cảm giác không chắc.

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng ho nhẹ, lúc này Kỳ Từ mới nhận ra chỉ có mình y không quỳ lạy, y bối rối quỳ xuống nhưng một người đã đưa tay ngăn lại, Kỳ Từ ngẩng đầu trông thấy Hiền Nghi Thái hậu đã ở ngay trước mắt.

"Miễn lễ." Hiền Nghi Thái hậu lạnh nhạt nói, "Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem."

Kỳ Từ nghe vậy liền ngẩng lên.

Nhìn kỹ một hồi, Hiền Nghi Thái hậu khẽ nói: "Ngươi không giống mẫu thân ngươi chút nào."

Trong giọng nói toát ra sự hụt hẫng.

Kỳ Từ không biết nàng có ý gì nên không dám nhiều lời.

Hiền Nghi Thái hậu quay lại bên hồ cá, từng bước chân cực nhẹ như đang giẫm lên băng mỏng.

Cung nữ bên cạnh Kỳ Từ nhẹ nhàng đẩy y rồi liếc mắt ra hiệu, Kỳ Từ bỗng dưng kịp phản ứng, đi theo Hiền Nghi Thái hậu đến đứng cạnh nàng.

Trong đình gió mát hiu hắt, Hiền Nghi Thái hậu hỏi: "Trước đó Vương gia giả mạo ngươi nói với ta rằng mẹ ngươi đã qua đời bảy năm trước, là thật sao?"

Kỳ Từ đáp: "Thật ạ."

Sau đó lại là một khoảng lặng rất lâu, lâu đến nỗi Kỳ Từ luống cuống chân tay, trong đình không ai dám nói gì, không gian tĩnh mịch im ắng.

Rốt cuộc Hiền Nghi Thái hậu cầm lấy khay thức ăn cho cá từ tay cung nữ bên cạnh rồi hất hết đồ trong khay xuống hồ.

Cá chép trong hồ lập tức xúm lại giành ăn, một đám đỏ trắng đan xen vào nhau phát ra tiếng nước oàm oạp, Hiền Nghi Thái hậu cứ thế lẳng lặng nhìn, như đang quan sát huyên náo lại như đang chờ đợi yên tĩnh.

Chờ bầy cá bắt đầu tản đi, Hiền Nghi Thái hậu lại ngẩng lên hỏi Kỳ Từ: "Khi Như Lan còn sống có định hôn ước cho ngươi không?"

Bất thình lình bị hỏi đến, Kỳ Từ thoáng sửng sốt rồi trả lời: "Không có ạ."

Hiền Nghi Thái hậu lại hỏi: "Thích dáng vẻ gì? Tính tình thế nào?"

"Ta chưa...." Kỳ Như Lan qua đời sớm, Kỳ Từ đã lớn thế này mà chưa từng bị giục cưới, bây giờ Hiền Nghi Thái hậu hỏi quá đột ngột nên Kỳ Từ không biết trả lời thế nào, đành phải ngập ngừng ấp úng.

Trong lúc nhất thời Kỳ Từ không biết để mắt vào đâu, vô thức nhìn lén về phía Biên Trọng Hoa.

Kỳ Từ hoàn toàn không ngờ Biên Trọng Hoa cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Biên Trọng Hoa đột ngột dời mắt đi, nghiêng đầu nhìn mặt hồ.

Chỉ nhìn nhau một chớp mắt cũng đủ làm đầu óc Kỳ Từ trống rỗng, chờ y lấy lại tinh thần thì đã nghe Hiền Nghi Thái hậu hỏi: "Được không?"

Được không?!

Cái gì được không?

Được cái gì?

Được không cái gì?

Kỳ Từ đã sớm hỗn loạn, bao nhiêu nỗi khẩn trương và bối rối đè nén trong lòng khiến y không thở nổi, chỉ muốn mau chóng kết thúc đối thoại, thế là y thốt ra: "Vâng."

Trong đình lập tức im ắng.

Hiền Nghi Thái hậu thoáng tỏ vẻ kinh ngạc rồi lại hiện lên ý cười, nàng gật đầu nói: "Ừm, đúng lúc hôm nay quận chúa cũng ở trong cung, để Vân Hương dẫn ngươi đi gặp nàng, Vân Hương."

Một cung nữ đáp lại rồi đi đến trước mặt Kỳ Từ cúi người hành lễ: "Vương gia, xin mời đi theo ta."

"Được được." Kỳ Từ mù mờ gật đầu rồi hành lễ bái biệt Hiền Nghi Thái hậu, sau đó đi theo cung nữ, đột nhiên phát hiện Biên Trọng Hoa không theo sau nên vội vàng bảo cung nữ: "Thị vệ của ta chưa theo kịp."

Cung nữ che miệng cười khẽ: "Vương gia, những lúc thế này đừng cho thị vệ đi theo mới phải chứ ạ."

Kỳ Từ phát hiện không ổn, dừng lại hỏi dò: "Lúc nãy Hiền Nghi Thái hậu nói quận chúa là ai thế?"

Cung nữ cười nói: "Là con gái của Bắc An quận vương đương triều, chẳng phải Thái hậu đã nói muốn làm mai ban hôn cho ngươi và quận chúa sao? Ngươi cũng đồng ý rồi còn gì, Vương gia yên tâm, có Thái hậu làm chủ thì việc này nhất định sẽ thành!"