Chương 36: Một bí mật liên quan tới ngươi, ngươi có nghe không?
Nghe Biên Trọng Hoa nói xong, Kỳ Từ trầm mặc.
Mặc dù y không biết rõ quá khứ của Biên Trọng Hoa nhưng khi Biên Trọng Hoa nhắc đến Lý quốc sư thì trong giọng nói rõ ràng chứa đựng sự tôn kính.
Thế gian này làm gì có đúng sai, nói trắng ra chỉ là lựa chọn và từ bỏ mà thôi.
Trong lòng Kỳ Từ chợt dâng lên một nỗi khổ sở.
Y không dám mơ ước xa vời Biên Trọng Hoa xem trọng y hơn Lý quốc sư, thậm chí bây giờ y còn sợ Biên Trọng Hoa sẽ nói với mình: "Thôi, dù sao ta cũng là người của Lý quốc sư và Ám Hầu Môn, duyên phận đã hết, sau này vẫn là thân ai nấy lo đi."
Bàn tay rũ xuống bên người Kỳ Từ âm thầm siết chặt, y thấy Biên Trọng Hoa định mở miệng, sợ sẽ nghe thấy những lời mình suy đoán nên vội nói: "Chuyện tương lai ai biết được chứ, dù sao ngươi cũng chỉ đoán mà thôi, nói không chừng trong đó còn có hiểu lầm gì đó, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, gặp chuyện cũng đừng để trong lòng, đúng không! Chúng ta uống rượu trước đi, đúng rồi, uống rượu, đừng suy nghĩ nhiều làm gì."
Nói xong Kỳ Từ đi tới bưng vò rượu trên bàn.
Hoàn toàn không biết nụ cười giả tạo kia không che giấu được nội tâm bối rối.
Biên Trọng Hoa khoanh tay nhìn y, hoàn toàn không có ý định uống rượu.
"Nào, uống đi, sao ngươi không uống?" Kỳ Từ mời mọc.
Biên Trọng Hoa bất động.
Kỳ Từ cười khan một hồi, thấy thái độ của Biên Trọng Hoa lại dần trầm mặc, y đặt rượu xuống bàn rồi quay người ra cửa.
Cũng không có gì.
Chỉ là đột nhiên muốn về Bắc Cương thôi.
Về lại nhà gỗ cũ kỹ của mình, ai cũng không gặp, một mình làm ruộng nuôi gà, ngậm cọng cỏ nằm trên đống cỏ vắt chân chữ ngũ nhìn gió thổi mây bay.
Mẹ, thích một người thật quá đau khổ.
Kỳ Từ đi nhanh như trốn, ai ngờ y vừa kéo cửa phòng ra thì một bàn tay đã duỗi tới đóng sập cửa lại.
Biên Trọng Hoa chống tay lên cửa nhìn Kỳ Từ cười nói: "Tiểu công tử chạy đi đâu?"
Kỳ Từ không nói gì, vì khổ sở nên có chút nghẹn ngào, lại cảm thấy mình ngược ngạo, sợ nói ra ngữ điệu không đúng nên đành phải lắc đầu.
Những phản ứng này đều bị Biên Trọng Hoa thu vào đáy mắt.
Biên Trọng Hoa chợt cảm thấy mùi rượu trong phòng hơi nồng khiến đầu óc hắn không còn tỉnh táo, ngón tay trên cánh cửa khẽ co lại, cảm nhận được cửa gỗ thô ráp, trong lòng có hai thanh âm đang gào thét.
Một thanh âm chất vấn hắn sao có thể trêu chọc người ta như vậy, một thanh âm lại hưng phấn đến phát run.
Biên Trọng Hoa chưa bao giờ có cảm giác lạ lùng thế này, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải mình bị hạ cổ hoặc ban đêm trục hồn dính dáng tới thứ gì hay không.
Cuối cùng thanh âm chất vấn lấn át thanh âm còn lại khiến Biên Trọng Hoa cảm thấy áy náy.
Biên Trọng Hoa cười nói: "Vội cái gì? Mặc dù ta không muốn đắc tội Lý quốc sư nhưng nếu ngươi gặp nguy hiểm thì ta có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao?"
Kỳ Từ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Biên Trọng Hoa, sau đó mỉm cười với hắn.
Trong khoảnh khắc đó, thanh âm chất vấn Biên Trọng Hoa trêu đùa người khác bỗng dưng im bặt.
Kỳ Từ tựa như đã yên lòng, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Yên tâm đi, ta cũng không phải người chỉ biết ngồi chờ chết, có người muốn hại ta, chẳng lẽ ta không đề phòng gì sao?"
Biên Trọng Hoa cười nói: "Lúc nãy ngươi nói rất đúng, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, gặp chuyện cũng đừng để trong lòng, nào, chuyện sau này thì cứ để sau này tính, đêm nay chúng ta không say không về!"
Hai người tháo gỡ được một mối tâm sự nhưng mỗi người đều giấu một tâm sự khác, mở cửa sổ ngắm trăng uống rượu tán gẫu, Biên Trọng Hoa kể cho Kỳ Từ nghe chuyện hắn trừ yêu, Kỳ Từ kể cho Biên Trọng Hoa về chuyện xưa ở Bắc Cương, vò rượu chạm nhau, đêm dài đằng đẵng vô tận, trò chuyện vui vẻ không biết mệt.
Sau ba vò rượu, Kỳ Từ nói về hôm đó Hứa Nhuận vì cứu muội muội nên nhảy vào lò đan chẳng chút do dự, nghĩ đến Hứa Nhuận và Hứa Ly, trong lòng Kỳ Từ dâng lên vô vàn khổ sở, dù sao tình nghĩa này cũng đã có ba năm đầm ấm.
Sự phẫn nộ vì bị phản bội vào khoảnh khắc Hứa Nhuận nhảy vào lò đan đã biến thành tro tàn, gió thổi khói tan chỉ còn lại thổn thức.
"Ta không còn trách hắn." Kỳ Từ cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, "Hứa Nhuận cũng vì Hứa Ly mà thôi, thật ra hắn...."
Bỗng nhiên một bàn tay vươn tới che miệng Kỳ Từ.
Kỳ Từ sững sờ ngẩng lên.
Biên Trọng Hoa nhíu mày, ấp úng nói: "Được rồi, ngươi, ngươi đừng, đừng nhắc đến hắn nữa."
Giờ Kỳ Từ mới phát hiện Biên Trọng Hoa còn say lợi hại hơn mình, mặt và cổ hắn đỏ bừng, đôi mắt lờ đờ mông lung, tay cầm vò rượu lắc một cái làm đổ ra gần nửa vò.
Kỳ Từ cười hắn: "Tửu lượng của ngươi...."
Kỳ Từ đột nhiên im bặt, bởi vì Biên Trọng Hoa đột nhiên chồm tới gần.
Biên Trọng Hoa nghiêng đầu, ánh trăng lạnh giá phản chiếu trong đôi mắt cong cong của hắn, vì men say nên hơi ướŧ áŧ, trên vạt áo hắn bị rượu loang ra từng mảng sậm màu khiến người ta không thể dời mắt.
Biên Trọng Hoa duỗi một ngón tay lắc lư trước mắt Kỳ Từ rồi cười nói: "Ta có một bí mật."
"Một bí mật liên quan tới ngươi, ngươi có nghe không?"