Chương 35: Khoảng cách hai người rất gần, thậm chí đã vượt qua giới hạn
"Cái gì? Ngươi đi tìm ta? Lúc nào?" Nghe Biên Trọng Hoa nói xong, Kỳ Từ mở to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Biên Trọng Hoa bỗng nhiên đưa tay nện mạnh một cú vào cột gỗ trên hành lang bên cạnh, cột gỗ phát ra tiếng vang, bị hắn nện cho đầy vết nứt.
Kỳ Từ giật mình kêu lên, lui ra sau nửa bước khiếp sợ nhìn Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa lắc lắc bàn tay đỏ bừng như không có chuyện gì rồi ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng ban nãy đã biến mất sạch, hắn mở cửa phòng cười nói: "Vào đi, đúng lúc Tần Dịch Thương đưa tới mười vò rượu ngon, đêm nay không say không về."
Người khác thấy tính tình thất thường của Biên Trọng Hoa nào dám tiến lên một bước.
Nhưng Kỳ Từ nghe xong lại không chút do dự theo Biên Trọng Hoa vào phòng.
Trong phòng mười vò rượu được đặt ngay ngắn trên bàn, Tần Dịch Thương quả thật không hề nuốt lời.
Biên Trọng Hoa tiện tay cầm hai vò đặt lên bàn, thấy Kỳ Từ theo vào thì cười nói: "Đóng cửa lại."
"Ừ." Kỳ Từ gật đầu rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thấy Kỳ Từ ngoan ngoãn như vậy, ý cười của Biên Trọng Hoa càng sâu hơn, hắn xoa xoa khớp tay đỏ bừng vì nện vào cột gỗ, vừa nhổ mấy chiếc dằm vừa nói: "Ngươi không hỏi tại sao ta lúc thì đuổi ngươi đi, lúc thì giữ ngươi lại à?"
"Ngươi...." Kỳ Từ do dự suy đoán, "Chẳng phải ngươi đi làm nhiệm vụ quá cực khổ nên...."
Kỳ Từ im bặt, bởi vì Biên Trọng Hoa đã tới trước mặt y.
Khoảng cách hai người rất gần, thậm chí đã vượt qua giới hạn, Kỳ Từ vô thức lui lại, lưng dựa vào khung cửa, muốn lui cũng không được.
Đôi mắt Biên Trọng Hoa cong cong, hắn cúi xuống giơ tay bóp mặt Kỳ Từ.
Kỳ Từ: "......?"
Biên Trọng Hoa vốn định trêu chọc Kỳ Từ một phen, nhìn y nổi trận lôi đình, thẹn quá hóa giận, sau đó sẽ lấy lý do bàn chính sự để ngăn cản y rời đi.
Ai ngờ Kỳ Từ chỉ trừng mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc, vẻ mặt mờ mịt như muốn nói "Ngươi làm gì thế? Ngươi bóp ta làm gì? Có chuyện gì thì nói chứ ngươi bóp ta làm gì".
Gương mặt trắng sứ của thiếu niên rất lạnh, có lẽ vì đã ngồi ngoài phòng cả đêm, hơi lạnh kia tràn ngập đầu ngón tay Biên Trọng Hoa, khảm vào xương máu hắn, lan ra toàn thân, cuối cùng lăn tăn trong đáy lòng Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa nhất thời bừng tỉnh, hồi lâu sau mới tìm lại được suy nghĩ, hắn ho nhẹ một tiếng rồi tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, bàn tay bóp mặt Kỳ Từ đổi thành nâng cằm thiếu niên buộc y nhìn vào mắt mình, ngữ khí nghiêm túc: "Tiểu công tử, ngươi có biết ở phủ đệ trong kinh thành này, trong sáng ngoài tối có người muốn lấy mạng ngươi không?"
Sau đó Biên Trọng Hoa kể lại cuộc gặp hôm đó với Kỳ Từ.
Kỳ Từ vừa nghe một nửa thì đột nhiên nắm chặt cổ tay Biên Trọng Hoa như sợ hắn sẽ chạy mất: "Người kia không phải ta đâu!"
Biên Trọng Hoa mỉm cười: "Ừ, giờ ta biết rồi."
Cuối cùng lại nói thêm một câu: "Sau này sẽ không nhìn lầm nữa."
Kỳ Từ đã lường trước ở kinh thành phong vân quỷ quyệt, chức Vương gia này tràn ngập nguy hiểm, nhưng y vẫn không hiểu tại sao lại có người muốn giả dạng mình để ly gián y và Biên Trọng Hoa?
Biên Trọng Hoa nhìn ra nỗi nghi ngờ của y, quay người đến cạnh bàn lấy ra thanh đao trong ngực ung dung rạch giấy dán trên vò rượu: "Đừng nghĩ nữa, chuyện này nhất định liên quan đến Lý quốc sư."
"Sao lại là Lý quốc sư?" Kỳ Từ không hiểu.
Giấy dán bị xé ra, mùi rượu thơm nồng trong vò rốt cuộc không bị che giấu nữa mà xông vào mũi, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng say.
Biên Trọng Hoa cất thanh đao rồi mỉm cười giải thích: "Đơn giản thôi, nếu ta và ngươi có giao hảo thì Lý quốc sư xuống tay với ngươi chẳng khác nào trở mặt với ta, xưa nay Lý quốc sư cũng không tệ với ta, tất nhiên không muốn làm hỏng mối quan hệ, về điểm này thì ta và Lý quốc sư có chung ý nghĩ."