Chương 33: Duyên cạn không thắng nổi tình thâm
Hứa Ly nói xong lại ho khan một trận, nàng cong mắt cười với Kỳ Từ: "Kỳ Từ ca ca, muội phải đuổi theo ca ca để chặn huynh ấy lại trước khi qua cầu Nại Hà mới được, Kỳ Từ ca ca, A Ly năm nay chưa đầy mười sáu tuổi, chỉ mới gặp ba người thực lòng đối xử tốt với A Ly là mẹ muội, ca ca muội, còn có huynh nữa, A Ly đã rất mãn nguyện rồi, nếu...... có kiếp sau, A Ly và ca ca, nhất định sẽ...... báo đáp huynh thật tốt......"
Thanh âm Hứa Ly càng lúc càng nhẹ, nói xong lời cuối cùng thì gần như không nói nổi nữa.
"Được......" Kỳ Từ run giọng, y cố gắng kìm nén rồi chậm rãi mở miệng.
Hứa Ly khó nhọc mỉm cười với Kỳ Từ rồi nhắm mắt, tay cũng vô lực rơi xuống.
Kỳ Từ nhắm mắt lại, khung cảnh ba người quây quầy bên nhau ba năm qua lần lượt hiện lên trước mắt, không thể xóa nhòa, không thể lãng quên, y mở đôi mắt đỏ bừng, cắn răng rời khỏi phòng.
Rõ ràng đang là cuối xuân nhưng Kỳ Từ vẫn thấy lạnh buốt, y mờ mịt đứng tại chỗ không biết làm sao.
Lúc trước gắng gượng đến kinh thành vì muốn đòi lại di vật của mẫu thân, muốn chất vấn Hứa Nhuận sao lại nhẫn tâm như thế, muốn nhìn xem sức khỏe Hứa Ly có chuyển biến tốt hơn không.
Bây giờ xuân không giống xuân, người đã không còn, y phải đi đâu đây?
Kỳ Từ dặn dò xong hậu sự thì thất hồn lạc phách trở về phòng, phát hiện có người đang chờ mình.
Chính là Lâm Bạch Cốc.
Mấy ngày nay Lâm Bạch Cốc là ám hầu của y, tận tâm bảo vệ phủ Vương gia an ổn, nhưng Lâm Bạch Cốc ít nói nên Kỳ Từ cũng không biết trò chuyện với y thế nào, ngoại trừ chính sự thì hai người chưa từng nói câu nào dư thừa.
Lâm Bạch Cốc hành lễ nói: "Vương gia, ba ngày sau Hiền Nghi Thái hậu sẽ triệu ngươi vào cung."
"À được...... biết rồi......" Kỳ Từ thẫn thờ trả lời.
Lâm Bạch Cốc không nói gì nữa mà hành lễ rồi quay lưng đi.
"Đúng rồi." Kỳ Từ sực nhớ ra chuyện gì nên gọi y lại, "Ngươi có biết Biên Trọng Hoa đã bị phạt xong chưa?"
Lâm Bạch Cốc khựng lại giây lát rồi đáp: "Hắn đã ra khỏi nhà lao Ám Hầu Môn rồi."
"Vậy hắn có đến phủ Vương gia không?"
"Chưa từng đến."
Bả vai Kỳ Từ chùng xuống, hàm hồ đáp: "Ừ, được rồi......" Vừa dứt lời, Kỳ Từ bỗng nhiên siết chặt tay hỏi, "Khoan đã, ta có thể đến Ám Hầu Môn không?"
Lâm Bạch Cốc do dự hồi lâu mới đáp: "Vương gia đã muốn đến Ám Hầu Môn thì tất nhiên không ai dám ngăn cản, nhưng chẳng hay Vương gia đến Ám Hầu Môn có chuyện gì?"
"Đi...... Đi......" Kỳ Từ nhớ Biên Trọng Hoa nhưng sợ bị người khác nhìn ra tâm tư, lắp bắp hơn nửa ngày mới nghĩ ra lý do, "Đi ngắm cảnh......"
Lý do quá sứt sẹo, lời vừa thốt ra Kỳ Từ chỉ muốn đấm mình một cái.
Lâm Bạch Cốc: "...... Vương gia, Ám Hầu Môn chẳng có cảnh gì đẹp cả, không thích hợp để ngắm đâu ạ."
Không có cảnh đẹp nhưng có người tiếp khách chứ!
"Ngươi nói đúng......" Kỳ Từ thì thào, y rũ mắt, sắc mặt dần bình tĩnh lại, gió nhẹ hiu hắt, cái lạnh của mùa xuân thấm vào người y.
Lâm Bạch Cốc tưởng y đã từ bỏ nên nói khẽ: "Nếu Vương gia muốn ngắm cảnh, ta nghe nói vùng ngoại ô......"
"Không, ta không muốn ngắm cảnh, ta muốn đến Ám Hầu Môn tìm người." Kỳ Từ ngẩng phắt lên, dứt khoát thẳng thắn, y phất tay áo sải bước ra ngoài phủ, kiên định không thể nghi ngờ.
Lâm Bạch Cốc nhìn theo bóng lưng Kỳ Từ, trong lúc nhất thời lại quên đuổi theo, y mở to mắt, môi mỏng khẽ nhếch, trên gương mặt luôn vô cảm lại xuất hiện vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Y chợt nhớ lại rất nhiều năm trước, có người từng nói với y.
"Ngươi nhìn người trên đời này mà xem, rõ ràng quyến luyến ai đó ở Trường An lại nói lệch thành yêu thích hoa cỏ Trường An, hàm súc mà uyển chuyển, rất hay, nhưng ta mãi vẫn không học được, ta thích một người thì sẽ cố gắng ở bên hắn, quấn lấy hắn, nếu hắn phiền ta, ghét ta thì ta sẽ cố quên hắn đi, không trêu vào hắn nữa."
Người kia hoàn mỹ như bạch ngọc, nói được thì làm được, cuối cùng lại rơi vào kết cục hồn bay phách tán.
-
Khi Kỳ Từ đến Ám Hầu Môn thì Biên Trọng Hoa đang đánh cờ với Tần Dịch Thương.
Cờ đến thế bí, Tần Dịch Thương một tay chống cằm, một tay cầm quân cờ đen như mực, lông mày nhíu chặt, Biên Trọng Hoa cũng không gấp mà ung dung khoanh tay chờ hắn hạ cờ.
Bỗng nhiên một tiếng ho khan vọng lại từ phía sau hai người.
Tần Dịch Thương đứng phắt dậy lật tung bàn cờ: "Bái kiến Lý quốc sư."
Biên Trọng Hoa: "......"
Biên Trọng Hoa cũng hành lễ rồi quay sang cười nói với Tần Dịch Thương: "Ngươi có lật cũng vô ích, nước cờ ra sao ta đều nhớ rõ, đừng quên mười vò Cửu Uấn Xuân Tửu thượng hạng đấy nhé."
Tần Dịch Thương hậm hực nghiến răng nghiến lợi: "Khoan đã, bày lại đánh tiếp đi! Ta còn chưa thua đâu!"
Biên Trọng Hoa nhếch môi cười, phủi nhẹ y phục: "Được thôi, dù sao chỉ trong ba nước cờ là có thể định thắng thua, cho ngươi tâm phục khẩu phục đem rượu đến."
"Ba nước cờ?! Biên Trọng Hoa, ngươi xem thường ta quá rồi đấy! Nào! Bày lại! Chơi tiếp!" Tần Dịch Thương tức giận nhặt lại bàn cờ rồi vung cây quạt lên, quân cờ rơi lả tả dưới đất bỗng dưng bay lên, tự chia thành đen trắng rơi vào lại hộp cờ.
Biên Trọng Hoa cũng lạnh lùng vung tay lên, quân cờ bị ánh sáng bạc quấn quanh, bắt đầu trở về thế cờ như cũ.
Lý quốc sư đứng một bên không ai để ý tới: "......"
Lý quốc sư chợt cảm thấy mệt mỏi hết sức.
Hôm nay cũng là một ngày muốn về nhà làm ruộng.
Cũng may hai người chưa đến mức vô tâm lắm, Biên Trọng Hoa thi lễ với Lý quốc sư rồi cười nói: "Quốc sư, chờ chúng ta đi xong ba nước cờ đã nhé, xong ngay thôi."
Lý quốc sư gật đầu nói không vội.
Tần Dịch Thương tức giận nghiến răng hất cán quạt, một quân cờ đen bay lên cao rồi rơi xuống bàn cờ.
Biên Trọng Hoa mỉm cười lấy một quân trắng từ hộp cờ nhẹ nhàng đặt xuống.
Một bước định thắng thua.
Tần Dịch Thương trợn mắt, không cam lòng nhìn thế cờ kia hồi lâu, cuối cùng tì quạt vào trán chịu thua: "Được rồi được rồi, đêm nay sẽ đưa rượu tới cho ngươi."
Biên Trọng Hoa vỗ tay, vừa dọn bàn cờ vừa hỏi Lý quốc sư: "Quốc sư có gì cần dặn dò không?"
Lý quốc sư chắp tay sau lưng nhìn Biên Trọng Hoa hỏi: "Vết thương trên người thế nào rồi?"
"Không còn đáng ngại nữa."
"Cách phía Tây ngoại ô ba trăm dặm có một nghĩa địa, nghe nói gần đây bị yêu ma quấy phá, ngươi dẫn hai ám hầu tới đó xem đi."
"Không cần, ta đi một mình." Biên Trọng Hoa cất kỹ bàn cờ rồi tự tin nói.
Lý quốc sư gật đầu: "Cũng được, lập tức lên đường đi, đi sớm về sớm nghỉ ngơi, Tần Dịch Thương, ngươi đi theo ta."
Nói xong Lý quốc sư quay người ra khỏi phòng, Tần Dịch Thương từ biệt Biên Trọng Hoa, vội vàng đuổi theo Lý quốc sư hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải đã nói để Biên Trọng Hoa dưỡng thương sao? Yêu ma quấy phá để ta đi là được rồi."
Lý quốc sư ngoái nhìn lại, biết chắc sau lưng không có ai nghe ngóng mới nói: "Vương gia muốn tới Ám Hầu Môn."
"Hả?" Tần Dịch Thương xòe quạt che đi vẻ mặt kinh ngạc, "Hèn gì ngươi muốn đẩy Biên Trọng Hoa đi, sao Vương gia đột nhiên lại đến Ám Hầu Môn?"
Lý quốc sư thở dài đưa mắt nhìn xa xăm: "Chắc cố ý tới tìm người."
Tần Dịch Thương cảm khái lắc đầu cười nói: "Giờ ngươi bảo Biên Trọng Hoa đi, đúng lúc Vương gia lại đến Ám Hầu Môn, lỡ hai người đụng mặt nhau thì sao?"
Lý quốc sư chẳng chút hoang mang, ung dung nói: "Gặp thì gặp, cứ tùy duyên đi."
Đáng tiếc Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa lại không có duyên phận này.
"Cái gì? Vừa bị phạt xong đã phải đi làm nhiệm vụ ngay sao?"
Trong sảnh chính Ám Hầu Môn, nghe Lý quốc sư nói xong, Kỳ Từ lộ vẻ hụt hẫng.
Lý quốc sư chắp tay thở dài khuyên nhủ: "Vương gia, ta sẽ nhắn lại với Biên Trọng Hoa rằng ngài đến tìm hắn, hay là bây giờ ngài về trước nghỉ ngơi đi."
Kỳ Từ thất thần nhìn hoa văn giao long trên tay áo gấm của mình, giao long kia cực kỳ giống hình ảnh lóe sáng trên vai trái Biên Trọng Hoa.
Nhưng nhìn kỹ lại không giống.
Chẳng qua vì nhớ nhung nên nhìn cái gì cũng thấy dáng vẻ người kia.
Kỳ Từ ngẩng lên nói: "Không làm phiền quốc sư, ta sẽ chờ hắn về."
Đã nói đừng quan tâm, đừng lo lắng, đừng nhớ mong, nhưng duyên cạn sao thắng được tình thâm?