Chương 108: Chân tướng mà ngươi muốn biết
Hỗn Độn không ngờ khi Ngọc Mộ Dao thấy A Liên sẽ chống cự kịch liệt như vậy nên đành phải thấp giọng dụ dỗ: "Sao thế? Ngươi không muốn cha mẹ ở bên mình nữa à?"
"Dao nhi, con sao vậy?" Trong lúc mơ hồ Ngọc Mộ Dao lại thấy Bắc An quận vương và Bắc An vương phi đứng cách đó không xa nhìn mình chăm chú, vừa gọi khẽ vừa mỉm cười dịu dàng.
Ánh mắt Ngọc Mộ Dao dần tan rã, đó là điều mà nàng hằng mong mỏi.
"Tiểu thư!"
Bỗng nhiên thanh âm quen thuộc đầy chân thực của A Liên vang lên bên tai Ngọc Mộ Dao.
Ngọc Mộ Dao đột ngột bừng tỉnh, hạnh phúc hư ảo tan đi, nỗi thống khổ chân thực tràn ngập lồng ngực, nàng chớp mắt rơi lệ: "Cha mẹ, con rất nhớ hai người, cha mẹ ra đi thanh thản nhé, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt."
Dứt lời Ngọc Mộ Dao nhắm mắt lại không nhìn ảo ảnh Bắc An quận vương và Bắc An vương phi nữa.
Hỗn Độn hoàn toàn không ngờ ý chí Ngọc Mộ Dao lại kiên định đến thế, sau lúc sững sờ thì cười lạnh một tiếng.
Ngọc Mộ Dao là người thường nên tất nhiên không thể phản kháng lại hung thú Hỗn Độn, nó khống chế thân thể Ngọc Mộ Dao dễ như trở bàn tay rồi lại nhào tới Kỳ Từ lần nữa.
Kỳ Từ muốn chạy nhưng vì lo lắng cho A Liên và Ngọc Mộ Dao nên vẫn chần chừ ở lại, thấy "Ngọc Mộ Dao" bất thình lình đánh tới thì không kịp tránh, cánh tay phải bị cào ra một vết máu.
Đám khói đen lập tức quấn quanh vết thương rồi từ từ chui vào trong.
Kỳ Từ đau điếng, rõ ràng chỉ bị móng tay cào xước mà lại giống như hàng vạn con kiến gặm cắn vừa ngứa vừa tê khiến y hít sâu một hơi khí lạnh.
Y cố chịu đựng đau đớn trên cánh tay, "Ngọc Mộ Dao" lại đánh tới lần nữa!
Kỳ Từ muốn tránh nhưng chợt cảm thấy đầu gối bủn rủn không nhúc nhích được, cùng lúc đó đám khói đen quấn quanh cánh tay cũng dày đặc hơn.
"Tiểu thư!" Thấy "Ngọc Mộ Dao" bổ nhào về phía Kỳ Từ, A Liên lảo đảo xông tới ôm chặt "Ngọc Mộ Dao" để cản nàng lại, "Tiểu thư ngươi bị sao vậy!?"
"Cút đi."
"Ngọc Mộ Dao" vô tình bóp cổ A Liên quẳng ra xa.
Nhưng A Liên chưa ngã xuống đất thì đã có người vững vàng đỡ nàng.
Nàng quay đầu thấy một nam tử áo trắng tóc trắng mày trắng, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng.
Lâm Bạch Cốc đỡ A Liên dậy rồi lập tức tiến lên kéo Kỳ Từ, ngay lúc đó Lý quốc sư đột ngột xuất hiện trước mặt "Ngọc Mộ Dao" khiến người ta không kịp thấy rõ hắn từ đâu ra.
"Ngọc Mộ Dao" cũng sửng sốt, Lý quốc sư đã sớm chuẩn bị trước nên hai tay kết ấn áp lên trán "Ngọc Mộ Dao".
Ngọc Mộ Dao lập tức giơ tay ôm đầu hét lên thảm thiết, khói đen bao phủ chung quanh nàng, vặn vẹo giãy dụa.
"Tiểu thư!!!" A Liên xông tới, Lâm Bạch Cốc chẳng những không cản mà còn nói: "Ngươi gọi nàng đi, tuyệt đối đừng để Hỗn Độn chiếm lấy thần trí nàng."
Thế là A Liên tiến lên ôm chặt Ngọc Mộ Dao vừa khóc vừa nói: "Tiểu thư mau tỉnh lại đi, chúng ta còn phải đến Bắc Cương mà, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn đến những nơi xa xôi sao? Chúng ta đi ngắm tuyết được không, đi xem dê bò nữa, tiểu thư ngươi mau tỉnh lại đi, huhuhu."
Theo tiếng nỉ non của A Liên, khói đen trên người Ngọc Mộ Dao càng giãy dụa lợi hại hơn, Lý quốc sư nhắm đúng thời cơ, lòng bàn tay áp lên trán Ngọc Mộ Dao tỏa ra ánh sáng chói lòa, sau đó hét to một tiếng: "Phá!"
Đám khói đen lập tức xông ra từ trong thân thể Ngọc Mộ Dao rồi bay lên cao, cùng lúc đó Ngọc Mộ Dao ngã nhào xuống đất hôn mê.
Đám khói đen phát ra tiếng cười lạnh: "Ta quá bất cẩn rồi."
Lý quốc sư không đáp mà niệm chú lần nữa, mười hai lá bùa vàng từ tay áo hắn bay ra quấn lấy đám khói đen kia.
Đám khói đen chẳng hề nao núng: "Ngươi đã chuẩn bị từ lâu rồi đúng không? Nhưng ngươi chỉ tạm thời giam ta ở đây thì có ích gì? Thao Thiết và Đào Ngột đang trên đường tới, Cùng Kỳ đã đến núi Bình Đỉnh, còn Yêu Đế Trọng Hoa đã thành phế vật rồi!"
Một ngọn lửa bỗng nhiên lao về phía đám khói đen làm nó nổ tung!
Một con chim trắng đuôi công giương cánh trên không trung, trong miệng đầy lửa, hai mắt lạnh lẽo.
Đám khói đen tụ lại, tiếng nói chuyện đứt quãng, tiếng cười cũng cực kỳ quỷ dị: "A a a a, các ngươi phải chết, thiên hạ ắt sẽ loạn, a a a a."
Lý quốc sư lẩm nhẩm trong miệng, đám khói đen bị mười hai lá bùa vàng quấn quanh bắt đầu tan biến, mười hai lá bùa chậm rãi hợp lại, cuối cùng biến thành một lá bùa rơi vào lòng bàn tay Lý quốc sư.
Lý quốc sư lau mồ hôi lẩm bẩm: "Giam hắn được lúc nào hay lúc ấy vậy."
Lâm Bạch Cốc đáp xuống cạnh Lý quốc sư hóa thành hình người: "Vất vả cho ngài quá."
Lý quốc sư xua tay rồi đi tới cạnh Ngọc Mộ Dao đang hôn mê độ chút linh khí vào cơ thể nàng, sau khi thăm dò gân mạch thấy hơi thở nàng dần ổn định lại thì bảo Lâm Bạch Cốc: "Mau đỡ nàng vào phòng nghỉ ngơi đi."
Lâm Bạch Cốc nghe lời cùng A Liên đưa Ngọc Mộ Dao về phòng.
Lý quốc sư lại đi tới hành lễ với Kỳ Từ rồi hỏi: "Vương gia bị thương ở đâu?"
"Tay?" Kỳ Từ định nói tay bị cào rách nhưng cúi đầu nhìn lại phát hiện cánh tay vẫn lành lặn không có vết thương nào nên đành phải nói trớ đi, "Cổ."
Lý quốc sư dán lá bùa vàng vừa thu phục Hỗn Độn lên cổ Kỳ Từ, mấy làn khói đen bị lá bùa hút ra.
Làm xong Lý quốc sư khẽ thở phào một hơi.
Kỳ Từ buột miệng hỏi: "Quốc sư, chuyện này là sao? Biên Trọng Hoa đâu? Hắn vẫn ổn chứ?"
Lý quốc sư nhìn Kỳ Từ hồi lâu mới nói: "Hắn nhất định sẽ đến tìm ngươi, xin Vương gia đừng lo."
Kỳ Từ cố nén nhớ nhung trong lòng không hỏi thêm nữa mà chỉ nói cám ơn.
Đang trò chuyện thì Lâm Bạch Cốc đi ra, sau đó y và Lý quốc sư cùng từ biệt Kỳ Từ.
Hai người đi trên đường, Lý quốc sư thấy bốn bề vắng lặng mới mở miệng nói với Lâm Bạch Cốc: "Chúng ta đã sớm biết Hỗn Độn sẽ đến tìm Vương gia nên bày ra pháp trận, nhưng Hỗn Độn tuyệt đối không để chúng ta phong ấn dễ dàng vậy đâu, trong đây nhất định có âm mưu nhưng ta chưa biết hắn có ý đồ gì."
Lâm Bạch Cốc nhíu mày: "Giờ Hỗn Độn đã bị giam lại, chúng ta đi cứu Biên đại nhân được chưa?"
Lý quốc sư lắc đầu: "Thân xác chúng ta có máu thịt nên không thể vào được huyễn cảnh của Hỗn Độn, giờ phải ngăn cản Thao Thiết và Đào Ngột làm hại sinh linh vô tội, nếu Biên đại nhân ở đây chắc chắn cũng sẽ quyết định như vậy thôi."
Lâm Bạch Cốc gật đầu rồi nhìn về hướng Nam, nhưng chẳng thể nào nhìn thấu màn đêm lạnh lẽo.
Xem ra cuối cùng vẫn phải có một trận ác chiến.
Mưa gió vần vũ, có người đã vượt qua kiếp số.
Hôm sau Ngọc Mộ Dao tỉnh lại, quyết định cùng A Liên rời khỏi kinh thành để đến Bắc Cương.
"Gấp vậy à?" Kỳ Từ hỏi.
Ngọc Mộ Dao gật đầu: "Tạ ơn Vương gia, ta và A Liên là tội nhân triều đình nên mau chóng rời đi thì hơn."
Kỳ Từ ngẫm lại cũng đúng, tuy Hoàng đế hiểu rõ đại nghĩa nhưng phản loạn không phải trò đùa, Ngọc Mộ Dao và A Liên còn ở kinh thành ngày nào thì sẽ nguy hiểm ngày nấy, rời đi vẫn tốt hơn.
Kỳ Từ giúp người giúp đến cùng, đặt mua hành lý và ngựa cho hai cô nương, còn tặng rất nhiều đồ khiến hai cô nương không biết báo đáp thế nào, chỉ có thể rối rít cám ơn.
Sau khi tiễn Ngọc Mộ Dao và A Liên, phủ Vương gia vắng lặng hẳn đi, Kỳ Từ càng nhớ Biên Trọng Hoa nhiều hơn.
Đêm khuya Kỳ Từ không ngủ được, đang vuốt ve đồng xu trên cổ tay thì chợt thấy cánh tay tê rần, y giơ tay lên nhìn lại chẳng phát hiện gì lạ, thế là thổi tắt nến nhắm mắt ngủ.
Trong lúc mơ màng y thấy có một người đứng trước mặt, người kia ẩn trong bóng đêm nên không thấy rõ diện mạo.
"Ai đó?" Kỳ Từ hét lên.
Người kia cười khẽ: "Ta là ai không quan trọng."
"Quan trọng là ta sẽ nói cho ngươi chân tướng mà ngươi muốn biết."