Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 100




Chương 100: Quấn quýt đeo bám, không được đáp lại, chẳng biết xấu hổ, vừa thảm vừa nghèo

Người kia nghe thấy tiếng động liền quay lại khom người hành lễ: "Hiền Nghi Thái hậu."

Hiền Nghi Thái hậu nhìn Lý quốc sư hỏi khẽ: "Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Bẩm Thái hậu, mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ."

Hiền Nghi Thái hậu gật đầu rồi đi đến lò đan.

Lý quốc sư buột miệng thốt lên: "Thái hậu, ngài thật sự.........."

Hiền Nghi Thái hậu dừng bước rồi quay đầu hờ hững nhìn Lý quốc sư.

Lý quốc sư muốn nói lại thôi.

Hắn thật không ngờ sẽ có ngày hôm nay.

Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hiền Nghi Thái hậu là vào mùa đông, tuyết bay đầy trời.

Vì tìm lại hồn phách Biên Trọng Hoa mà hắn đến hoàng cung, tình cờ bắt gặp Hiền Nghi Thái hậu đứng một mình cạnh hồ nước trong cung, nàng lặng lẽ đứng đó mấy canh giờ đến khi trên vai phủ đầy tuyết trắng xóa.

Lý quốc sư hiện ra chân thân xuất hiện bên cạnh Hiền Nghi Thái hậu.

Điều khiến hắn kinh ngạc là Hiền Nghi Thái hậu không hề sợ hãi, không hề ngạc nhiên, thậm chí cảm xúc chẳng mảy may biến đổi.

Nàng chỉ lạnh nhạt hỏi: "Ngươi có thể chữa hết bệnh cho đứa con thứ ba của ta không?"

Lý quốc sư từng nghe nói chuyện cung cấm ở nhân gian, tính mệnh quá mức ngắn ngủi, thay đổi triều đại với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một chớp mắt mà thôi.

Nhưng trong khoảnh khắc đó Lý quốc sư chợt nghĩ hồn phách Biên Trọng Hoa đã trở lại nhân gian, có lẽ muốn tìm hắn phải dựa vào sức mạnh nhân gian.

Giờ đây Hiền Nghi Thái hậu cũng như lúc đó, hờ hững nhìn Lý quốc sư rồi nói: "Sau khi Thái tử khỏi bệnh sẽ có người công khai mọi việc ta từng làm rồi báo tin ta đã tự sát vì hổ thẹn, sau đó Thái tử có thể danh chính ngôn thuận kế thừa hoàng vị, ta đã diệt hết những kẻ có ý tạo phản đoạt quyền, mặc dù Thái tử bệnh nặng mới khỏi đã lên ngôi nhưng sẽ không gặp trở ngại nào cả."

Nói xong Hiền Nghi Thái hậu đột nhiên khom người hành lễ với Lý quốc sư.

Lý quốc sư sững sờ.

Hiền Nghi Thái hậu nói tiếp: "Xin quốc sư bảo đảm cho con ta bình an đến già."

Lý quốc sư im lặng giây lát rồi nói: "Thái hậu không từ biệt Thái tử sao?"

Hiền Nghi Thái hậu đứng thẳng dậy lắc đầu: "Ta không phải một người mẹ tốt."

Nàng từng bước đi tới lò đan nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trong lò như thể chỉ cần chạm vào sẽ bị thiêu thành tro.

Ánh lửa bập bùng trong mắt nàng như hòa tan băng tuyết chồng chất bao năm qua.

Hiền Nghi Thái hậu bỗng mỉm cười, nụ cười hơi cứng ngắc như thể nhiều năm rồi chưa từng cười nên không biết phải cười thế nào, nàng nói khẽ: "Mặc dù ta không phải một người mẹ tốt nhưng chung quy ta vẫn là mẹ."

Nói xong nàng chẳng chút do dự nhảy vào lò đan.

Hệt như năm xưa nàng điên cuồng chạy trên đường để tìm đứa con đầu lòng của mình.

Lại như năm đó nàng quyết tâm dùng tà thuật dìm Tần phi hại chết đứa con thứ hai của nàng dưới đáy hồ.

Đó là sơ tâm còn sót lại sau khi nàng chôn vùi đời mình trong hoàng cung vàng son.

Đêm đó Thái tử tỉnh lại sau giấc ngủ thì hoàn toàn khỏe mạnh không khác gì người thường, thái y khám xong lập tức kinh ngạc reo lên long thể Thái tử được trời phù hộ.

Mọi việc xấu xa Hiền Nghi Thái hậu từng làm bị đào ra khiến nàng trở thành mục tiêu công kích, nghe đồn đã tự sát vì nhục nhã.

Ba ngày sau Thái tử kế thừa hoàng vị, nhiều người cứ tưởng hắn ốm đau liệt giường nhiều năm sẽ không rành triều chính, ai ngờ hắn làm việc vô cùng nhanh gọn quyết đoán, trừ kẻ gian dùng người hiền, không còn là Thái tử ốm đau bệnh tật trong mắt người đời nữa.

Quả thật hắn đã duy trì một triều đại thái bình rồi an hưởng tuổi già.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Lại nói ngày đó Thái tử kế thừa hoàng vị trời đổ xuống một trận mưa to.

Mưa to gió lớn như muốn quật gãy cây liễu già mọc cạnh dịch trạm cách kinh thành mấy dặm, sai dịch sợ cửa bị gió thổi hư nên vội vàng đi đóng lại, bỗng nhiên hắn trông thấy dưới gốc cây cách đó không xa có một nữ tử.

Toàn thân nữ tử kia bị nước mưa làm ướt sũng, đứng đó run lẩy bẩy.

"Ê! Mau vào đây tránh mưa đi!" Sai dịch vẫy gọi.

Nhưng hắn vừa lên tiếng thì nữ tử kia đã hoảng hốt quay người chạy vào rừng.

Ngọc Mộ Dao không dám vào dịch trạm.

Nàng không biết trong kinh thành xảy ra chuyện gì, có ai truy nã mình không, nàng rất sợ những nơi có người.

Giờ nàng chỉ biết thẫn thờ đi vào rừng sâu vắng lặng.

Nàng không biết tiếp theo phải làm gì.

Nàng đã mất đi cha mẹ, mất đi A Liên, mất đi phủ đệ ấm áp, nàng không có chỗ nào để đi, sống không bằng chết.

Mưa quá lớn, Ngọc Mộ Dao vấp phải hòn đá ngã lăn ra đất làm toàn thân dính đầy bùn sình.

Ngọc Mộ Dao cảm thấy mình đang khóc nhưng cơn mưa tầm tã cuốn trôi hết nước mắt của nàng, ngay cả nàng cũng không rõ mình có đang khóc hay không. Nàng vừa lạnh vừa đói, co rúm lại run lẩy bẩy.

Nếu là trước kia thì Bắc An quận vương và Vương phi sẽ không để nàng rơi một giọt nước mắt nào.

A Liên sẽ đem bánh ngọt nóng hổi cho nàng, còn dặn nàng bánh ngọt nhiều lắm, đừng gấp mà cứ từ từ ăn.

Ngọc Mộ Dao bắt đầu nhận ra mình đang khóc, bởi vì nàng thống khổ gào khóc, thậm chí át cả tiếng mưa.

Bỗng nhiên một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai nàng.

"Ngươi muốn gì?"

Nàng......

Nàng muốn gì?

Nàng muốn trở về, muốn trở lại thời gian có Bắc An quận vương và Vương phi, còn nàng vẫn là Bắc An quận chúa vô ưu vô lo.

Còn trở về được không?

Có thể trở lại nữa không?

"Ta biết rồi, ngủ đi."

Thanh âm kia vang lên lần nữa, mưa to vô tình trút xuống người, Ngọc Mộ Dao từ từ chìm vào giấc mộng.

Chuyện nực cười nhất thế gian này không gì qua được sinh tử và vinh hoa, thế sự khó lường, đến cuối cùng sẽ chỉ biến thành đôi câu thổn thức.

Rốt cuộc chẳng biết năm nào tháng nào, đất vàng vùi thây, xương trắng như nhau.

Triều đình xảy ra biến động nghiêng trời lệch đất nhưng đối với dân chúng kinh thành thì đây chỉ là chuyện cung cấm không được bàn tán bừa bãi.

Họ vẫn miệt mài kiếm sống như mọi ngày, không quan tâm ai chấp chính ai nắm quyền mà chỉ quan tâm củi gạo dầu muối tương dấm trà, nhân duyên cha mẹ con cái.

Vì lúc trước thân phận Vương gia của Kỳ Từ được Hiền Nghi Thái hậu ban cho, giờ Hiền Nghi Thái hậu xảy ra chuyện nên phủ Vương gia của Kỳ Từ cũng tiêu điều, chỉ còn mấy bà tử và nô bộc làm việc vặt.

Sau khi Thái tử lên ngôi thì bận rộn ngày đêm để ngồi vững long ỷ, một ngày chợt nhớ tới Vương gia Kỳ Từ nên sai người đến hỏi thăm: "Ăn chưa? Khỏe không? Cần gì?"

Kỳ Từ đáp: "Ăn rồi, khỏe lắm, không cần gì cả."

Sau đó Thái tử tùy ý ban thưởng mấy thứ cho có lệ.

Không ai quấy rầy nên Kỳ Từ rất ung dung thoải mái, cứ rảnh thì lại chạy đến Ám Hầu Môn.

Kỳ Từ tìm Biên Trọng Hoa nhiều lần khó tránh khỏi bị người khác nói xấu.

Nói gì mà Vương gia đoạn tụ đeo bám Quỷ Sát Sứ nhưng không được đáp lại, chẳng biết xấu hổ, vừa thảm vừa nghèo.

Ban đầu chỉ là tin đồn vớ vẩn.

Về sau truyền đi càng ngày càng thật.

Thậm chí ngay cả chuyện Vương gia nghèo túng Kỳ Từ này bị cự tuyệt, bị nhốt ngoài cửa cả đêm, đã khuya mà còn mặt dày mày dạn đứng ở cổng lôi kéo Biên Trọng Hoa cũng truyền ra.

Luật lệ Ám Hầu Môn nghiêm ngặt, Biên Trọng Hoa lại không thể dùng pháp thuật nên hầu như chẳng ra khỏi cửa, khi việc này lọt đến tai hắn thì đã là nhiều ngày sau.