Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 7: Bóng đêm 7




Lần gặp lại sau đó, cũng có chút bất ngờ, không kịp phòng bị.

Nhưng cũng tốt hơn so với lần gặp mặt lần đầu tiên, đã qua nửa tháng rồi, đã đủ thời gian để cô điều chỉnh lại tâm tình.

Ít nhất lần này khi gặp anh, Bạch Ly không còn cảm thấy bản thân mất kiểm soát như lần trước, anh chỉ hơi tới gần mình thôi mà đã khiến cô cảm thấy ngột ngạt, cố gắng từ chối nói chuyện và từ chối tiếp xúc.

Lý Ngôn nhìn thấy Bạch Ly, vẻ mặt hơi thay đổi.

Bạch Ly nghiêng người, nhường vị trí cho Hứa Nhượng và Lý Ngôn đi ra, cô cúi đầu thuận tay cúp điện thoại, khi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Lễ phép, dịu dàng khiến người ta không tìm ra một chút sơ hở.

Hứa Nhượng cảm thấy Bạch Ly hôm nay không giống với Bạch Ly ngày hôm đó ở bệnh viện, anh và Lý Ngôn cùng nhau bước ra, Bạch Ly khẽ nheo mắt, trong đầu hiện lên những gì Trình Chi đã nói với mình.

“Bạch Ly, cậu không có khả năng trốn Hứa Nhượng cả đời được.”

Đúng vậy, không có khả năng.

“Cho nên cậu và Hứa Nhượng chắc chắn phải đối mặt với chuyện này, hiện tại có thể tránh được cũng tốt, tớ nói ngộ nhỡ, nếu một ngày nào đó cậu gặp lại Hứa Nhượng thì làm sao bây giờ?”

Vậy dũng cảm một chút đi.

Bởi vì cô là Bạch Ly, Bạch Ly sẽ không bao giờ trốn tránh việc gì hết.

Trước kia, Hứa Nhượng hỏi cô tại sao mắc chứng sợ đàn ông nhưng lại cố tình tiếp xúc đàn ông, bởi vì cô nghĩ đối mặt với nỗi sợ hãi sẽ vượt qua được nỗi sợ hãi, sợ cái gì đi làm cái đó, thay vì trốn tránh thì sẽ giải quyết nó.

Bạch Ly nhắm mắt, suy nghĩ hai giây, Hứa Nhượng đứng ở trước mặt cô, sau mấy giây vẫn chưa lên tiếng, hình như thái độ không có gì thay đổi so với trước kia.

Cô đã sớm nhận ra sự thật về chuyện này, biết bản thân mình đối với Hứa Nhượng mà nói không có gì đặc biệt, biết rằng mình chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của Hứa Nhượng.

Bạch Ly thừa nhận rằng bản thân để ý đến điều này, cô không phải thánh nhân, không thể phớt lờ được cách nhìn của Hứa Nhượng đối với mình, nhưng mà, nếu chuyện trước kia là thật.....

Cho dù bản thân cô khó chịu như thế nào, dù có tủi thân hay mất mát như thế nào, đều sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của mình trong lòng Hứa Nhượng.

Tình yêu không phải là xem ai đáng thương hơn, xem ai khóc lợi hại hơn thì sẽ buông xuống trước, tình yêu là thứ khiến cho người ta đau khổ.

Cô và Hứa Nhượng cứ nhìn nhau như thế vài giây.

Cuối cùng Lý Ngôn phải mở miệng để phá vỡ sự im lặng này, Lý Ngôn gọi cô: “Cô Bạch?”

Bạch Ly nhìn Hứa Nhượng.

Nếu cô biết sớm hơn một chút, Trung tâm Toàn Cầu là sản nghiệp của Hứa Nhượng, lúc trước cũng không quật cường muốn mở phòng vẽ tranh ở chỗ này.

Nhưng bây giờ đã kí hợp đồng, cô nhất định phải mở một phòng vẽ tranh ở đây, bản thân đã chuẩn bị chuyện này lâu như vậy, cuối cùng không thể vì Hứa Nhượng mà bỏ cuộc.

Hứa Nhượng rất quan trọng và đặc biệt đối với cô, nhưng anh không thể kiểm soát tất cả cuộc sống của cô.

Bạch Ly khẽ mở miệng, cảm thấy cái tên đó đã từng rất quen thuộc, năm đó bản thân cô cũng thích gọi anh như vậy, lần trước gặp lại ở bệnh viện cô vẫn giữ khoảng cách với Hứa Nhượng.

Lần trước cô không kịp chuẩn bị tốt, không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Nhưng lần này cô đã điều chỉnh tốt lại trạng thái của mình, sẵn sàng đối mặt với anh.

Từ lần gặp nhau ở bệnh viện, thực ra Bạch Ly đã biết mình và Hứa Nhượng chắc chắn sẽ gặp lại nhau.

“Thật trùng hợp.”

“A Nhượng.”



“A Nhượng. Tớ rất thích gọi như thế.”

Bạch Ly đã từng nói như vậy.

Khi Bạch Ly gọi anh như vậy, thân thể Hứa Nhượng cứng đờ, cô nhìn thấy vẻ mặt rất phức tạp của Hứa Nhượng. 

Có lẽ anh sẽ thắc mắc tại sao mình lại đột nhiên gọi anh thân mật như vậy, lần trước cô xa cách với anh như vậy, chắc chắn Hứa Nhượng có thể cảm nhận được, hôm nay, có thể anh cũng cho rằng mình sẽ có thái độ giống như ngày đó.

Nhưng cô lại bất ngờ gọi anh bằng cái tên thân mật nhất, không hiểu cũng là chuyện bình thường.

Thân mật nhất, nhưng lại có vẻ giả dối nhất.

Lý Ngôn đứng bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm. 

Cậu đi theo Hứa Nhượng, làm việc cho anh lâu như vậy, gặp không ít sóng to gió lớn, hiện tại gặp phải chuyện gì đều rất bình tĩnh.

Ngay cả trong bữa ăn quan trọng đó, khi nhìn thấy Hứa Nhượng hắt một chén rượu vào mặt đối phương, Lý Ngôn có thể đợi Hứa Nhượng hắt xong mới đi đến đưa khăn giấy cho anh lau tay.

Cậu cảm thấy mình gặp phải chuyện gì cũng sẽ không phản ứng quá lớn, nhưng bây giờ Lý Ngôn nghe thấy Bạch Ly gọi Hứa Nhượng như vậy, đột nhiên kinh ngạc không nói lên lời.

Hai chữ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ thân mật, có thể khiến người ta đoán được bọn họ có quan hệ thân thiết.

Cho nên........

Cho nên Bạch Ly nhất định phải mở phòng vẽ tranh ở Trung tâm Toàn Cầu, nguyên nhân là vì Hứa Nhượng sao? 

Lý Ngôn không dám hỏi gì, dè dặt liếc nhìn vẻ mặt của Hứa Nhượng, dường như anh cũng hơi sửng sốt, khẽ nhăn mày, tựa hồ như rất bất mãn.

Vài giây sau, Hứa Nhượng liếm liếm môi, cuối cùng chậm rãi nói: “Cậu…”

Hứa Nhượng muốn hỏi cô có đồng ý hay không, lại chợt nhớ tới lời từ chối của Bạch Ly mấy ngày trước.

Cô nói không cần.

Hứa Nhượng chuyển lời, anh nhẹ giọng nói: “Thật trùng hợp.”

“Lúc trước cậu nói muốn mở phòng vẽ tranh ở Nam Thành, thì ra là ở Trung tâm Toàn Cầu sao?”

Bạch Ly cười nói: “Bây giờ Trung tâm Toàn Cầu là nơi có điều kiện tốt nhất, đương nhiên tớ cũng muốn chọn một nơi tốt nhất. Nếu tớ biết trước....”

Cô nói dối một cách thản nhiên: “Nếu tớ biết Trung tâm Toàn Cầu là sản nghiệp của cậu, tớ sẽ đi tìm cậu luôn để đi cửa sau.”

Hứa Nhượng nói: “Ừm, nếu cậu nói trước, tớ cũng sẽ giúp cậu.”

Lý Ngôn ở bên cạnh bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng hỏi thẳng lại không tốt, nghe thấy Hứa Nhượng nói, trong đầu cậu tràn đầy dấu hỏi chấm.

Bạch Ly nhìn thời gian trên màn hình điện thoại nói: “Tớ có hẹn ăn tối với một người bạn, tớ đi trước đây.”

“Ừ.”

Hứa Nhượng không đuổi theo, cũng không hỏi với ai, nhưng mà lại quay đầu nhìn cô vài lần, trước khi cửa thang máy đóng lại, Bạch Ly cười dịu dàng với anh, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt.

Cửa thang máy đóng lại, Hứa Nhượng xoay người thật nhanh không hề dừng lại, trong đầu anh hiện lên giọng của Bạch Ly, cô nhẹ giọng gọi anh: “A Nhượng.”

Lý Ngôn vội theo sau, cuối cùng cũng nói điều mình thấy hỏi chấm ra, sau khi Bạch Ly rời đi.

“Tiểu Hứa tổng.”

“Rõ ràng anh có biết chuyện này, tại sao lúc nãy cô Bạch nhắc đến, anh lại giả vờ như lần đầu nghe thấy vậy?”

Bước chân Hứa Nhượng khựng lại, đột nhiên cảm thấy trợ lý của mình là người nói nhiều.

Anh không trả lời, Lý Ngôn hít một hơi tiếp tục hỏi: “A đúng rồi, thì ra anh và cô Bạch đã quen biết nhau từ trước? Trước kia quan hệ giữa hai người rất tốt phải không?”

Lý Ngôn thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một tuần trước.

Hứa Nhượng đến đây hỏi Lý Ngôn về tiến độ công việc như mọi khi. Anh xem các tài liệu mà Lý Ngôn đưa lên, rũ mắt nghe Lý Ngôn báo cáo.

“Đây là tình hình chiêu thương gần đây, phía trước đã xác nhận đàm phán, vẫn còn đang thỏa thuận đàm phán qua bên trung gian, nhưng cuối cùng đã từ bỏ.”

“Có một chuyện trước đây tôi đã đề cập với anh.” Đây không phải lần đầu tiên Lý Ngôn nhắc tới, nhưng Hứa Nhượng lúc đó có vẻ không quan tâm: “Về cái phòng vẽ tranh kia.... “

Thật ra thì cũng rất bình thường, Hứa Nhượng rất bận, thực sự không có nhiều thời gian để quan tâm đến một người chỉ muốn mở phòng vẽ tranh ở chỗ này.

Xét cho cùng, Hứa Nhượng là một người làm ăn, không phải là một nhà từ thiện.

Thực ra lần này Lý Ngôn cũng không ôm hy vọng gì, cậu chỉ không từ bỏ, nhắc lại một lần nữa thôi, lần này Hứa Nhượng đột nhiên ngẩng đầu khỏi văn kiện, nghiêm túc nhìn cậu.

“Cậu nói cái gì? Phòng vẽ tranh nào?”

Lý Ngôn hơi sửng sốt một chút, nói chi tiết tình huống của Bạch Ly cho Hứa Nhượng, sau khi Hứa Nhượng nghe xong, dường như trong giọng nói có một số cảm xúc đặc biệt, hỏi cậu: “Tên.”

“Tên gì?”

“Tên của cô ấy?”

“Bạch Ly.”

Cây bút của Hứa Nhượng rơi trên bàn, không khí như dao động một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh, anh nói: “Nếu đã biết thì trực tiếp làm theo ý của cậu đi, nếu bộ phận thiếu vốn thì trực tiếp dùng tài khoản cá nhân của tôi.”

Lý Ngôn: “Tài khoản cá nhân?”

“Ừ.” Hứa Nhượng híp mắt, khiến người ta không nhìn thấu: “Coi như là làm từ thiện.”

Vốn dĩ Lý Ngôn tưởng rằng Hứa Nhượng tâm tình tốt, thật sự chỉ là làm từ thiện, dù sao số tiền đó đối với Hứa Nhượng mà nói cũng không là gì, Lý Ngôn không nghĩ nhiều.

Nhưng chuyện hôm nay, khiến toàn bộ nhận thức của Lý Ngôn đều bị tan vỡ.

Thì ra tiểu Hứa tổng và cô Bạch đã quen biết từ trước, vậy điều này cho thấy mọi hành động của Hứa Nhượng hoàn toàn là có ý gì đó, bằng lòng bỏ công sức ở trên người phụ nữ, vậy chỉ có một khả năng — Hứa Nhượng thích cô ấy.

Nhưng điều khiến Lý Ngôn hoang mang chính là, nếu Hứa Nhượng thật sự thích Bạch Ly, vậy Hứa Nhượng cũng không nên bình thản như vậy, lại chỉ chào hỏi như một người bạn bình thường. 

Chuyện này thật sự rất khó hiểu, Lý Ngôn suy nghĩ đủ kiểu cũng không lý giải được.

Lý Ngôn theo phía sau Hứa Nhượng, hỏi hai câu mà anh đều không có trả lời, đương nhiên Lý Ngôn có thể cảm giác được mình đã bước vào khu vực không nên bước vào, cậu lại đi theo Hứa Nhượng.

Tới cửa văn phòng làm việc, Hứa Nhượng đưa tay nắm cánh cửa, tay anh đặt lên lại buông ra, đột nhiên quay đầu nhìn Lý Ngôn hỏi: “Tại sao cậu muốn biết.”

Lý Ngôn trả lời: “Tiểu Hứa tổng, nếu chúng ta đã hợp tác với cô Bạch, vậy sau này sẽ có những lúc qua lại, anh bận rộn như vậy, một mình anh không có khả năng làm hết mọi việc, về sau sẽ có rất nhiều việc phải giao cho tôi đi làm, nên tôi cũng phải hiểu biết một chút tình huống....... “

Lý Ngôn không hiểu, tâm tư của Hứa Nhượng với Bạch Ly rốt cuộc là gì.

Nếu Hứa Nhượng thực sự muốn giúp đỡ hoặc bảo vệ cô ấy, sau này cậu nhất định phải chú ý sắp xếp một số việc. 

“Tại sao một mình tôi không làm hết được mọi việc?” Hứa Nhượng hỏi lại, câu hỏi làm Lý Ngôn sửng sốt.

Lý Ngôn:...... 

Trọng tâm của cậu không phải việc này.

Tay người đàn ông nắm cửa, ấn xuống, bước vào trong phòng làm việc, văn phòng mới sửa sang nên có hơi lạnh lẽo, đồ trang trí vẫn chưa được chuẩn bị xong, Hứa Nhượng cũng không hay đến đây nên cũng không cần mua thêm.

Lý Ngôn vẫn không nhận được câu trả lời.

Thực ra Hứa Nhượng biết Lý Ngôn muốn biết điều gì, anh bước tới bàn làm việc, lấy một thẻ ngân hàng ra đưa cho Lý Ngôn.

“Thẻ phụ của tôi, sau này nếu có cần dùng đến thì trực tiếp lấy thẻ này.”

Nếu không phải Lý Ngôn biết Hứa Nhượng là trai thẳng thì thiếu chút nữa cậu cho rằng mình bị bao nuôi.

“Nếu cô ấy có yêu cầu gì.” Hứa Nhượng thản nhiên nói: “Chú ý một chút.”

Đừng để cô ấy phát hiện ra.

“Còn có một việc nữa.” Hứa Nhượng nhướng mày, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Giữ khoảng cách khi tiếp xúc với Bạch Ly.”

“Đương nhiên rồi ạ.” Lý Ngôn gật đầu nói.

Bây giờ đã có câu trả lời rõ ràng, đương nhiên Lý Ngôn biết không chỉ có mình mà cậu còn phải nhắc nhở những người xung quanh mình không nên có bất kỳ suy nghĩ nào khác với Bạch Ly.

Cậu vừa mới trả lời xong, Hứa Nhượng bỗng híp mắt, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ một.

“Tôi nói là.....”

“Tiếp xúc thân thể.”