Mùa đông lạnh giá.
Nam Thành lại có tuyết, cả thành phố đều bị bao phủ trắng xóa bởi tuyết trắng, thời tiết mấy năm nay rất lạnh, lúc tuyết rơi xuống đều tích rất dày.
Hiếm khi hôm nay Bạch Ly được nghỉ ngơi, bởi vì trận tuyết lớn này bất ngờ xảy ra, giao thông công cộng trong thành phố đã tạm thời đóng cửa trong hai ngày, chính quyền thành phố cũng khuyến cáo người dân không nên lái xe đi ra ngoài trong thời điểm này.
Bạch Ly dứt khoát cho mình và học sinh nghỉ ở nhà, Hứa Nhượng vẫn phải đi đến công ty, Bạch Ly ở nhà một mình buồn chán quá, nhân tiện vẽ một bức tranh đơn giản đăng Weibo.
[ Hôm nay bên ngoài có tuyết lớn, mọi người ở nhà làm thế nào để qua ngày vậy? ]
Bạch Ly đăng weibo xong thì thu dọn đồ trong nhà, cô đi dạo một vòng trong phòng để quần áo, nhìn thấy chiếc áo khoác màu trắng lông tơ mà mình đã mua khoảng thời gian trước.
Đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội để mặc, hôm nay thời tiết lạnh như vậy xem ra cũng không ra ngoài, Hứa Nhượng cũng bận việc ở công ty, không biết lúc nào anh mới có thể trở về.
Bạch Ly cúi đầu xem tin tức trên điện thoại, cô nhìn thấy một bình luận rất nổi bật.
[ Ngày tuyết rơi phải đi ra ngoài chơi ném tuyết với người mà mình thích, bà chủ, chồng chị không dẫn chị đi ra ngoài chơi sao! ]
Bạch Ly suy nghĩ một chút đột nhiên cảm thấy có chút hợp lý, trực tiếp chụp ảnh màn hình những bình luận này gửi cho Hứa Nhượng.
Sau khi Bạch Ly gửi đi, đợi một lúc không nhận được tin trả lời thì biết nhất định Hứa Nhượng đang bận, không thể trả lời tin nhắn của cô nhanh như vậy, cô đi loanh quanh một vòng trong nhà, thực sự không có việc gì để làm, dứt khoát đi mặc thử những bộ quần áo mà mình mới mua.
Nửa tiếng sau, Bạch Ly đang đứng ở trước gương ngắm nghía bộ quần áo mà mình mới mua thì di động đột nhiên vang lên.
“Alo?” Là Hứa Nhượng gọi tới
“Em ở nhà sao?”
Bạch Ly cảm thấy Hứa Nhượng hỏi câu hỏi này có chút ngớ ngẩn, lén lút tức giận trợn mắt: “Em không ở nhà thì ở được đâu?”
“Em xuống lầu đi.”
“Hả?” Bạch Ly sửng sốt.
“Vừa rồi hình như có người đang oán trách nói anh không dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi.”
Bạch Ly:.....
Cô chỉ là tiện tay gửi qua, cũng không có oán giận gì?
“Em biết rồi, em sẽ xuống ngay.”
Bạch Ly nhanh chóng đi xuống lầu, bởi vì thật ra cô đã mặc quần áo từ lâu rồi, đúng lúc chưa thay quần áo đã bị Hứa Nhượng gọi xuống.
Tuyết trong tiểu khu chồng chất lên nhau thật sự rất dày, lúc cô ra hành lang đã nhìn thấy Hứa Nhượng đứng ở dưới tàng cây, anh duỗi tay kéo ngọn cành cây, kéo cho những bông tuyết rơi xuống, rơi trên bờ vai của anh.
Bạch Ly đứng ở tại chỗ bất đắc dĩ mà cười khẽ một tiếng.
Cái gì vậy, quỷ ấu trĩ này.
Ở bên Hứa Nhượng càng lâu, lại càng phát hiện người này thực sự rất ấu trĩ, già rồi mà toàn làm những chuyện giống như trẻ con làm.
Cô đi qua duỗi tay phẩy những bông tuyết trên vai Hứa Nhượng, rũ mắt xuống, Bạch Ly nói: “Anh không yêu quý hoa cỏ như vậy, cẩn thận chuốc lấy báo ứng.”
“Anh không dùng lực.”
Bạch Ly nhún vai: “Đã biết.”
Cô ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nhìn anh, tranh cãi liên tục: “Anh nói anh đã hai mươi mấy tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy, sau này con trai của anh có phải cũng rất ấu trĩ hay không.”
Hứa Nhượng cười, duỗi tay kéo bả vai của cô, ôm cô vào trong lòng mình.
“Ngộ nhỡ là con gái thì sao?”
“Con gái thì không ấu trĩ phải không?”
Hứa Nhượng:....
Anh nhẹ nhàng đặt cằm mình lên đỉnh đầu Bạch Ly, nhìn thấy trước mặt là một mảnh trắng xóa.
“Lần này chúng ta lại đợi đến mùa xuân năm nào?”
Hứa Nhượng đặt tay lên xương bướm ở trên lưng cô, cách lớp quần áo vuốt nhẹ nhàng.
“Chắc sẽ rất nhanh.” Bạch Ly nhẹ giọng trả lời: “Kết quả kiểm tra lần trước không phải anh đã xem qua sao?”
Sức khỏe của Bạch Ly không tốt, nhưng cô vẫn kiên trì đi kiểm tra lại, tình hình hiện tại cũng đang dần dần chuyển biến tốt hơn.
“Ừm.” Hứa Nhượng đáp: “Nếu như vậy, chúng ta bảo Kỳ Kỷ Dương và Cố Tương mang con đến cho chúng ta chơi một lát nhé.”
Bạch Ly cong mắt cười: “Vâng.”
–
Đúng lúc hôm nay mấy người bọn họ cũng không có việc gì, lúc Bạch Ly gọi điện thoại cho Trình Chi, cô ấy nói mình và Kỳ Kỷ Dương đang ở nhà chơi trò chơi đua xe VR.
Cố Tương bên kia thì Hứa Nhượng gọi điện qua, khi Hứa Nhượng gọi điện thoại qua thì nghe thấy Cố Tương đang dỗ dành con, cô con gái nhỏ nhà anh ta rất thích khóc, cũng không biết rốt cuộc là giống ai.
Lục Dao không thể nào dỗ dành được đứa bé.
Lúc Cố Tương nhận điện thoại vừa sốt ruột dỗ dành cô con gái nhỏ trong nhà vừa trả lời Hứa Nhượng.
“Được, đợi một chút tôi hỏi Dao Dao.”
Đương nhiên Bạch Ly cũng nghe thấy tiếng của Cố Tương bên kia, sau khi cúp điện thoại, Bạch Ly hỏi Hứa Nhượng: “Quan hệ của Dao Dao và Cố Tương vẫn rất tệ sao?”
“Khó có thể nói được.”
Chuyện giữa hai người Cố Tương và Lục Dao, bọn họ làm bạn bè căn bản không thể can thiệp vào.
Quá rối rắm, quá lòng vòng.
Mặc dù bây giờ đứa nhỏ cũng đã hơn một tuổi rồi, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn rất cứng nhắc.
Bạch Ly thở dài, cô duỗi tay ra nắm lấy tay Hứa Nhượng: “Vâng, chờ chính bọn họ chậm rãi cởi bỏ thôi.”
Khúc mắc cũng không phải là thứ mà người khác nói hai ba câu là có thể tháo gỡ.
“Đêm nay ăn cái gì?” Bạch Ly hỏi.
“Thời tiết lạnh như vậy đi ăn lẩu đi?”
Địa điểm được đặt trước là một quán lẩu quen thuộc mà bọn họ hay ăn, trong quán rất náo nhiệt, Bạch Ly và Hứa Nhượng đi xếp hàng rất lâu mới đợi được số.
Nhưng cũng không vội, bởi vì bốn người kia đều rất chậm chạp.
Kỳ Kỷ Dương và Trình Chi đến trước, hai người vừa mới xuống xe đã cãi nhau ầm ĩ, lúc cách xa còn tưởng rằng bọn họ đang cãi nhau.
Trình Chi đưa đứa bé cho Kỳ Kỷ Dương ôm, xông tới ôm Bạch Ly một cái rồi lại ngẩng đầu hôn lên mặt Bạch Ly một cái, một vết son môi đỏ tươi xuất hiện ở trên mặt Bạch Ly.
“Quan hệ giữa chúng mình như thế mà cậu đi ăn lẩu với bọn tớ còn trang điểm hả?” Bạch Ly nhẹ giọng cười.
“Đợi Kỳ Kỷ Dương nên rất buồn chán, ở nhà rất nhiều ngày, gần đây cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài, đương nhiên phải trang điểm!” Trình Chi nói, quay đầu lại liếc mắt nhìn Kỳ Kỷ Dương một cái.
Kỳ Kỷ Dương bên cạnh một tay ôm con, một tay lấy điếu thuốc đưa cho Hứa Nhượng, Hứa Nhượng không nhận.
“Cai rồi.” Hứa Nhượng nhàn nhạt nói một câu.
Kỳ Kỷ Dương nhướng mày: “Khi nào?”
Tuần trước bọn họ gặp nhau Hứa Nhượng cũng không như vậy.
“Vừa mới.” Hứa Nhượng nói: “Hai người chậm như vậy, là ở nhà sinh con sao?”
Bạch Ly cười ra tiếng, liếc mắt nhìn Trình Chi đẩy ẩn ý.
“Sinh con gì chứ?” Trình Chi hừ lạnh một tiếng: “Ở nhà say mê chơi game.”
“Ngày thường chơi ở bên ngoài không đủ, về nhà còn muốn chơi VR, không phải, cậu nói anh ấy chơi thì chơi đi, anh ấy lôi kéo tớ chơi cùng.” Trình Chi càng nói càng tức giận: “Rõ ràng chính mình là tay đua xe chuyên nghiệp, còn muốn ở trong trò chơi bắt nạt tớ!!”
Hứa Nhượng nghe thấy cũng cười.
“Sao cậu lại thế này, mong muốn chiến thắng của cậu ngay cả vợ mình cũng không bỏ qua à?” Hứa Nhượng hỏi.
Kỳ Kỷ Dương hùng hồn trả lời: “Lương tay thì không có ý nghĩa.”
Trình Chi xua xua tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Quên đi, thật sự là uổng phí em thích anh nhiều năm như vậy, ngày mai hai chúng ta đi ly hôn.”
Bạch Ly và Hứa Nhượng ngồi xem đùa giỡn.
Không nghĩ tới Kỳ Kỷ Dương còn chưa nói gì, cô con gái nhỏ trong lòng bộ dáng đột nhiên muốn khóc, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Vốn vui vẻ được bố ôm vào lòng cười khanh khách, sau khi nghe thấy mẹ nói những lời này thì bỗng nhiên bày ra khuôn mặt đau khổ.
“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ…” Cô con gái nhỏ lắc lắc bàn tay nhỏ bé trắng nõn: “Mẹ, mẹ ôm…”
Bạch Ly: “Đột nhiên làm sao vậy?”
Trình Chi nhanh chóng ôm lấy con gái, giải thích: “Mỗi lần tớ nói đùa muốn ly hôn với Kỳ Kỷ Dương, con bé đều khóc….”
Rõ ràng mới hơn một tuổi.
Bạch Ly nghe thấy câu trả lời này, duỗi tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng đầy thịt của cô bé một chút.
“Sao lại đáng yêu như vậy chứ.”
Trình Chi dỗ dành cô bé, Kỳ Kỷ Dương tiếp lời nói: “Hứa Nhượng đột nhiên cai thuốc…..”
“Hai người dự định muốn sinh con sao?”
Bạch Ly gật đầu.
“Sinh con trai để làm bạn trai của con gái tớ.” Trình Chi nói.
Bạch Ly: ….
“Con gái nhà cậu mới một tuổi.”
“Hôn ước từ bé, dù sao cũng phải định sớm một chút, cậu nói ngộ nhỡ Dao Dao cũng muốn con trai cậu làm bạn trai của con gái nhà cậu ấy thì sao?”
“Con gái của Dao Dao bộ dáng giống như búp bê vậy.” Trình Chi dừng một chút: “Đến lúc đó tớ sợ đoạt mất của con gái tớ.”
Kỳ Kỷ Dương: “Em có chút tự tin nào về con gái của mình không?”
Trình Chi: “Nếu như con gái mà giống em thì cũng không đến nước phải như thế này.”
Kỳ Kỷ Dương: ……
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Trình Chi vừa mới nhắc đến Lục Dao, thì hai người Lục Dao và Cố Tương đi đến.
Không ngoài dự đoán, Cố Tương ôm con gái.
Lục Dao đi ở bên cạnh, còn đang nghiêm túc nghe điện thoại, dần dần đến gần, mọi người đều nghe thấy Lục Dao nói với người ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Ông Chu, vụ án này của ông trước đây tôi đã nói qua với ông rồi, chứng cứ không đủ, bây giờ mở phiên tòa chúng ta cũng không đủ chứng cứ, sợ sẽ ….”
Mấy năm nay công việc của Lục Dao rất tốt, đã từ một trợ lý luật sư nhỏ thành một luật sư.
Căn bản không ai trong ngành này có thể trở thành luật sư thực sự trong vòng bảy tám năm.
Sau khi Cố Tương ôm cô con gái nhỏ đến, con gái ngồi trong lòng Trình Chi cũng không còn khóc nữa.
“Chị gái phải làm tấm gương tốt cho em gái nha.” Trình Chi duỗi tay véo mặt con gái một cái: “Không được khóc nhé.”
Cô nhét con gái vào trong lòng Kỳ Kỷ Dương, vỗ vỗ tay muốn ôm cô gái nhỏ trong lòng Cố Tương.
“Sơ Sơ, cô ôm một cái.”
Cố Sơ
Tên của cô gái nhỏ này.
Cố Sơ sửng sốt hồi lâu, cũng không nhào vào vòng tay của Trình Chi, mặc dù cô bé vẫn luôn được Cố Tương bế, nhưng thật sự giống Lục Dao như đúc.
Nhìn dáng vẻ của con bé giống hệt như mẹ, không khác biệt lắm.
Cố Sơ nhìn Trình Chi vài giây không nhúc nhích, lúc cô bé đột nhiên nhìn thấy Bạch Ly ở phía sau Trình Chi, ánh mắt của cô bé lóe lên một cái.
“A…” Cố Sơ vừa mới biết nói, còn chưa nói rõ ràng lắm: “A…Ôm….”
Hai cánh tay nhỏ mập mạp như củ sen vươn ra, chuẩn bị nhào vào trong lòng Bạch Ly, miệng vẫn còn mùi sữa nói: “Ôm….”
Bạch Ly ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng lại, chỉ vào mình: “Cô sao? Là muốn cô ôm sao?”
“Ừm, bảo cậu ôm.” Cố Tương bước tới, đưa Cố Sơ cho cô.
Bỗng nhiên Bạch Ly có chút thụ sủng nhược kinh(*), nhanh chóng đứng dậy đón lấy bé, mùi sữa trên người bé xông thẳng vào mũi.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương vừa mừng lại vừa lo sợ.
Trình Chi: “Ôi, vì sao Sơ Sơ không muốn cô ôm.”
Kỳ Kỷ Dương ở bên cạnh nói: “Trên người của em đều là mùi hương của con gái mình, ai đồng ý cho em ôm chứ.”
Hứa Nhượng nhìn Bạch Ly ôm Cố Sơ rất cẩn thận, trong lòng khẽ rung động.
Anh nhìn hai người chăm chú đến mức không cả chớp mắt.
Cho đến khi Bạch Ly ôm cô bé quay đầu lại, cười khanh khách nhẹ giọng nói với anh: “A Nhượng.”
“Sau này con gái của chúng ta cũng đáng yêu như vậy đúng không?”
Trình Chi vẫn không từ bỏ: “Sinh con trai, sinh con trai, sinh con trai.”
Không ai phản ứng lại Trình Chi.
Cuối cùng Hứa Nhượng cũng chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên.
“Ừ.”
Con gái của chúng ta cũng sẽ đáng yêu như vậy, thậm chí còn đáng yêu hơn.