Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 42: Bình minh 4




Ngày rằm tháng giêng.

Đa số mọi người đều đã đi làm được một tuần, Bạch Ly vẫn ở nguyên tại chỗ, dạo này không làm gì cả.

Đã qua hơn nửa tháng cách từ lúc Trần Chiêu gây chuyện, Bạch Ly vẫn không đưa ra câu trả lời, thật ra cô có thể cảm nhận được bản thân đang trốn tránh. 

Cô rất sợ hãi, cô sợ mình đi đến phòng vẽ tranh trống không đó, cảm xúc lại sụp đổ mất.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Ly vẫn luôn nói chuyện với bác sĩ tâm lý của mình, anh ta nói ở dưới áp lực của nhiều chuyện như vậy, thỉnh thoảng sẽ tái phát trầm cảm và cảm xúc sa sút là điều bình thường.

Lộ Sơn bảo Bạch Ly đừng nghĩ nhiều, cũng không cần quá lo lắng.

Chứng trầm cảm của cô đã sớm được điều trị tốt rồi, bây giờ xuất hiện chỉ là chứng trầm cảm trong thời gian ngắn, chỉ cần cố gắng điều chỉnh lại tinh thần thì sẽ tốt lên nhanh thôi.

Có giải đáp của bác sĩ Bạch Ly, cô thấy yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa nửa tháng này đến nay trạng thái của cô quả thật cũng rất tốt, cô cũng không có lo lắng lắm, chỉ ngoan ngoãn, không gặp phải những chuyện khiến bản thân không vui.

Ở đây bọn họ có thói quen ăn bánh trôi vào ngày rằm tháng giêng, Bạch Ly ở nhà nấu bánh trôi, dường như Hứa Nhượng đang bận chuyện công việc nên trở về rất muộn.

Lúc đợi anh trở về, Bạch Ly đã ngủ quên trên ghế sofa.

Hứa Nhượng vừa mở cửa thì nhìn thấy trên bàn cơm đã dọn sẵn chén đũa và hai bát bánh trôi, ở dưới tấm thảm trải bàn là bản vẽ phim hoạt hình nguệch ngoạc rất đáng yêu.

Mấy ngày hôm trước lúc Bạch Ly ở nhà, không có việc gì làm nên tự mình vẽ tranh.

Anh đi qua, cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người Bạch Ly, Bạch Ly vẫn không tỉnh, cô chỉ trở mình, Hứa Nhượng vừa định đi hâm nóng đồ rồi gọi cô dậy ăn, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Minh Đạt gọi tới.

Hứa Nhượng quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Ly vẫn đang ngủ say, hô hấp của cô rất ổn định, Hứa Nhượng cẩn thận, lặng lẽ đi ra ban công nghe điện thoại.

Khi nhận điện thoại, không phải âm thanh nổi trận lôi đình kia, Hứa Minh Đạt cũng im lặng rất lâu.

Hứa Nhượng thậm chí còn nghe thấy thanh âm đang thở phì phò của người đàn ông bên kia, rất dễ nhận thấy Hứa Minh Đạt đang nổi giận.

“Hứa Nhượng.” Rất lâu sau đó Hứa Minh Đạt mới mở miệng. 

Hứa Nhượng nhìn con sông cách đó không xa, bên bờ sông có người đang tản bộ, từ tầm mắt anh nhìn đến thì họ giống như một con kiến nhỏ đang bò ngang qua.

Người đứng trên cao, thấy ai cũng nhỏ như con kiến.

Hứa Minh Đạt cũng như vậy.

Hứa Nhượng trả lời: “Cha.” 

“Còn biết tôi là cha của anh.” Người đàn ông hừ một tiếng: “Hôm nay là rằm tháng giêng.” 

“Con biết.” Hứa Nhượng dựa vào lan can ban công, vừa nghe Hứa Minh Đạt vừa đáp.

Căn bản không cần hỏi, đương nhiên Hứa Nhượng có thể đoán được Hứa Minh Đạt muốn nói những gì, mặc dù quan hệ của hai người không tốt, nhưng dù sao đã sinh sống cùng nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là cha con.

“Từ đêm giao thừa đến giờ anh vẫn chưa về nhà, có phải không định nhận cái nhà này hay không? Hôm nay là rằm tháng giêng, nửa tháng nay cũng không thấy anh gọi điện thoại cho tôi nói một câu năm mới vui vẻ!”

Hứa Nhượng cười thành tiếng, không có cảm xúc gì, anh rất bình tĩnh khi đối diện Hứa Minh Đạt.

Đổi lại là mọi ngày, lúc hai người bọn họ gần cãi nhau như vậy, tình hình nhất định sẽ không tốt, hai người thật sự rất giống nhau.

Cố chấp như nhau.

Cho nên một khi hai người ầm ĩ lên chính là đá chọi với đá, không ai muốn nhường ai.

Nhưng hôm nay Hứa Nhượng bình tĩnh đến bất ngờ, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Ly đang nghiêng đầu ngủ say.

Bây giờ cuộc đời của anh đã có một mong đợi khác, cuối cùng không cần sống giống cái xác không hồn, không có lý tưởng và mục tiêu để theo đuổi.

Thoát khỏi sự trói buộc của Hứa Minh Nhượng, thoát khỏi sự u ám, bắt đầu một cuộc sống mới với người đó.

Hứa Nhượng nhìn Bạch Ly, ánh mắt tự giác dịu đi, anh nhẹ giọng mở miệng nói: “Cho nên ông đang trách tôi không về nhà ăn Tết, không đặt ông vào mắt, không chúc ông năm mới vui vẻ phải không?”

“Hay là, thật ra ông phát hiện tôi hoàn toàn không có tình cảm gì với ông, sau đó cảm thấy bản thân mất đi cái gì đó? Mất đi một công cụ à?”

Hứa Minh Đạt đột nhiên không nói gì.

Hứa Nhượng cười khẽ nói: “Trước khi chất vấn tôi, tại sao ông lại không ngẫm lại chính ông cũng không chủ động liên lạc với tôi?”

Đều rất ngang ngược.

“Ông đã nghĩ như vậy, tất cả Hứa Thị kia tôi đều trả lại cho ông.” Hứa Nhượng cụp mắt xuống: “Tôi đều không cần.”

Đột nhiên Hứa Nhượng nói như vậy, cảm xúc của Hứa Minh Đạt không ổn định, bộ dạng tức giận nói: “Mày.... Mày nói cái gì? Mày nói lời này là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Hứa Nhượng nói: “Chính là ý tách ra, tôi không lấy đi tài sản của ông, sau này ông cũng đừng mong khống chế được tôi.”

“Mày đã sớm nghĩ đến có phải không?” Hứa Minh Đạt nói: “Khó trách mấy ngày hôm trước Tiểu Nhiễm gọi điện thoại nói cho tao, chuyện đã tính với mày, tao còn chưa tìm mày tính nợ đây!”

Hứa Nhượng cười lạnh một tiếng, biết bây giờ Hứa Minh Đạt vẫn chưa cho là thật, phỏng chừng chỉ xem như anh đang nói đùa, nếu không cũng không đến lúc này vẫn còn khởi binh hỏi tội.

“Tôi cho anh một chút thời gian để suy nghĩ lại, tôi nghe nói gần đây anh lại ở cùng một chỗ với đứa con gái đần độn tên Bạch Ly đó phải không?” Giọng nói của Hứa Minh Đạt trở lên lạnh lùng.

Hứa Nhượng híp mắt lại, hơi thở nguy hiểm.

Hứa Nhượng có rất nhiều lời nói buồn phiền ở ngực nhưng cũng không ra, dù sao không phải chuyện gì cũng nhất định phải giằng co với đối phương.

Hứa Nhượng nheo mắt lại, nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không đến công ty bên kia.”

Hứa Nhượng nói xong, không chút lưu tình nào mà cúp điện thoại, Hứa Minh Đạt vậy mà không truy hỏi, cũng không gọi lại.

Mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất lạnh nhạt, để hai người ở cùng nhau thật ra chỉ có liên quan tới huyết thống.

Không cần nói cũng biết Hứa Nhượng căm ghét Hứa Minh Đạt, thật ra từ nhỏ đến lớn Hứa Nhượng đã thân thiết với mẹ hơn, cho tới bây giờ anh cũng không gần gũi với Hứa Minh Đạt

Hứa Nhượng nhướng mày nhìn Bạch Ly thấy cô trở mình, bộ dạng giống như sắp tỉnh. 

... “Gần đây anh lại ở cùng một chỗ với đứa con gái đần độn tên Bạch Ly đó phải không?”

Anh không nói nhiều, nhưng khi nghe thấy Hứa Minh Đạt nói những lời này, anh âm thầm hạ quyết tâm phải tách ra khỏi Hứa Minh Đạt.

Năm đó, nếu không phải Hứa Minh Đạt không cho anh đi tìm Bạch Ly, anh sẽ không không có tin tức của Bạch Ly nhiều năm như vậy.

Cho nên Bạch Ly mới cho rằng Hứa Nhượng từ trước đến nay đều không có đi tìm mình. 

Năm đó, Bạch Ly đã bỏ đi không rõ ràng, mặc dù anh tốn rất nhiều công sức để đi tìm cô, nhưng cũng không đoán được nguyên nhân gì, sau đó Hứa Nhượng mới biết hóa ra vì cô đã quá thất vọng về mình.

Sau này nhỉ, sau này anh không tìm được Bạch Ly, ở trong nhận thức của Bạch Ly, có lẽ là anh không thèm đi tìm cô.

Hứa Nhượng không tìm thấy cô cũng là vì anh căn bản không có tìm. 

Hứa Nhượng nghĩ đến đây, ngay cả hô hấp cũng siết chặt lại một chút, vậy lúc đó Bạch Ly rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng, so với anh lúc đó, có lẽ cô còn tuyệt vọng và đau khổ nhiều hơn.

Bọn họ đã có quá nhiều vướng mắc và bỏ lỡ, đã trải qua quá nhiều thất vọng với cô đơn.

Bây giờ, khoảnh khắc này.

Hứa Nhượng biết không thể lại để những vấn đề khó khăn đó xảy ra trước mặt Bạch Ly, tất cả vấn đề khó khăn, anh đều có thể giải quyết giúp cô.

——————–

Khi Bạch Ly tỉnh dậy, còn chưa có mở mắt ra, vẫn đang mông lung thì ngửi thấy mùi từ áo người khác đắp trên người mình truyền đến rất an tâm.

Cô vươn vai.

Chậm chạp phục hồi lại tinh thần, cô nhìn thấy Hứa Nhượng đang dựa vào cửa sổ bên kia hút thuốc, đầu lọc ở giữa ngón tay lóe lên màu đỏ tươi.

Bạch Ly bỏ áo trên người xuống, trong lúc nhất thời không tìm được dép lê của mình cô đi chân trần qua, cửa ban công vừa mở ra Hứa Nhượng quay đầu lại. 

Sương khói mờ mịt, Hứa Nhượng nhìn cô, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, anh sửng sốt một chút nói: “Tỉnh rồi?” 

“Vâng.” Bạch Ly nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước đi.”

“Lúc trở về sao không gọi em?” Bạch Ly hỏi, giọng nói có chút khàn: “Không đói bụng sao?”

Hứa Nhượng cười khẽ, lúc này còn không quên nhướng mày trêu chọc: “Anh không dựa vào đồ ăn để bổ sung năng lượng.”

Đương nhiên Bạch Ly biết anh có ý gì, thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái: “Ồ.”

Cô xoay người bước đi, đi được hai bước thì quay đầu lại nói: “Kết quả lần trước của việc anh nói như vậy là cái gì đã quên rồi sao?” 

Hứa Nhượng đương nhiên không quên. 

Đêm đó anh bị Bạch Ly trói lại, nhìn cô ở bên cạnh mình đã làm xong mọi chuyện, anh ở bên cạnh, cả người đều căng thẳng.

Đây có thể là một đêm mà anh khó quên nhất.

Buổi tối ngày đó, Bạch Ly nói không cho là không cho, Hứa Nhượng không có biện pháp chỉ có thể để cô tùy hứng như vậy, hoàn toàn không giống với sự chủ động và quyến rũ của cô mà lần đầu tiên bọn họ làm việc ấy.

Hứa Nhượng nhìn cô, thỉnh thoảng đôi khi lại nhớ lại lần đầu tiên bọn họ làm, rồi bộ dạng nũng nịu của cô với anh.

Sau khi trải qua càng cảm thấy bị tra tấn. 

Hứa Nhượng cười nhạo một tiếng, dập tắt điếu thuốc ở bên cạnh rồi đi theo Bạch Ly vào phòng khách, anh ôm lấy eo cô từ phía sau.

“A Ly.”

Bạch Ly không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu, thấp giọng trả lời: “Gì vậy?” 

Cô cười nói: “Chẳng lẽ anh muốn thật?”

Hứa Nhượng cắn xuống vành tai của cô, Bạch Ly rụt cổ xuống như vậy, cô nói: “Ngứa.”

“Đứng đắn chút.” Đột nhiên Hứa Nhượng thấp giọng nói.

“Cái gì?”

“Hôm nay là rằm tháng giêng, qua hôm nay thì hoàn toàn hết xem như đã hết một năm, ngày mai bắt đầu thật sự sẽ là một năm hoàn toàn mới.”

Bạch Ly trả lời: “Vâng, một năm mới.”

“Cho nên.....” Hứa Nhượng có chút do dự.

Đương nhiên anh biết gần đây Bạch Ly hầu như không làm gì, vẫn luôn ở trong nhà, trốn tránh sự thật.

Nhưng đây nhất định không phải kế lâu dài.

Bạch Ly nghe giọng nói nghiêm túc của anh, đại khái có thể đoán được một chút, dù sao nửa tháng này cô thật sự không làm gì.

Không quản lý việc phòng vẽ tranh, cũng không đi giải thích, căn bản không có bước tiếp theo, ngay cả Tư Khả Tâm cũng gửi tin nhắn Wechat cho cô,  hỏi cô vẫn không có dự định gì sao?

“Không sao, anh nói đi.” Bạch Ly nói: “Em đều nghe.” 

“Cho nên chúng ta nên bắt đầu một cuộc sống mới, bất luận là em hay là anh, cũng nên tiến thêm từng bước mới.”

Cuộc sống không thể đứng yên như vậy.

Hứa Nhượng buông cô ra, xoay người Bạch Ly lại đối diện với Hứa Nhượng. 

“Vừa rồi cha anh gọi điện thoại cho anh, anh nói với ông ta sau này muốn ra ở riêng, chúng ta cùng nhau cố gắng, em làm tốt chuyện của em, anh làm tốt chuyện của anh....”

Bạch Ly rũ mắt xuống: “Vâng.” 

“Ngày mai em sẽ bắt đầu giải quyết chuyện trước, cho dù kết quả như thế nào, em cũng nên cho những người đó một lời giải thích.”

Mặc dù không nói nhiều, nhưng Bạch Ly hiểu rất rõ Hứa Nhượng muốn ra ở riêng với bố là có ý nghĩa gì, Bạch Ly cũng đoán được mình là một trong những nguyên nhân khiến anh làm vậy.

Lý Ngôn nói: “Tôi cảm thấy cô gái đó là cô.”

Từ khoảnh khắc đó, Bạch Ly mới dần dần hiểu được, Hứa Nhượng vì cô mà chống lại gia đình. 

Nếu Hứa Nhượng đã quyết định như vậy, vậy cô cũng phải bắt đầu…

“A Ly.” Hứa Nhượng đưa tay vào trong túi áo tìm kiếm thứ gì đó, Bạch Ly cho rằng anh định lấy nhẫn ra.

Một lát sau, Hứa Nhượng lấy ra một cái chìa khóa, anh lắc lắc tay.

“Trước kia anh đồng ý với em, phải mở cho em một phòng vẽ tranh.”

“Mặc dù em đã tự mình làm, nhưng anh chưa bao giờ quên chuyện này, dùng tiền của mình mua một địa điểm lớn hơn ở trên tầng, trang trí theo phong cách yêu thích của em.”

Bạch Ly sửng sốt, nhìn chìa khóa mà anh đang cầm trên tay.

Cô nhớ rõ, lúc ấy bản thân đã từ chối.

Không nghĩ tới Hứa Nhượng vẫn nhớ chuyện này, ngay cả bản thân cô cũng đã quên rồi.

Hứa Nhượng mím môi, chậm rãi nói với cô: “Đây là một món quà.”

“Món quà gì?” Bạch Ly nỉ non, thắc mắc.

Tại sao lại tặng quà cho cô chứ.

Hứa Nhượng đặt chìa khóa vào trong lòng bàn tay cô, giúp cô nhận, duỗi tay ôm lấy cô.

“Cảm ơn em đã trở về.”

Trở về nơi này, trở về bên cạnh anh.

Đi hết một vòng, lúc anh không còn hy vọng gì với thế giới này, em lại trở về nơi này.

Lại cho anh cơ hội.

Mở phòng vẽ tranh là ước mơ của Bạch Ly, trước kia không cẩn thận bị người khác quấy rối.

Không sao.

Anh sẽ giúp em thực hiện ước mơ đón một lần nữa.