Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 27: Tảng sáng 3




Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, ánh trăng treo cao, trong bệnh viện vẫn còn bận rộn, mọi người qua lại tấp nập hoàn toàn không giống như buổi tối.

Thẩm Thanh Dữ xử lý xong vết thương trên tay của Hứa Nhượng rồi rốt cuộc mới tìm được cơ hội nghỉ ngơi, anh ta vừa mới đi ra ngoài đã bị Bạch Ly cản lại.

“Mảnh thủy tinh vỡ trên tay đã được lấy ra hết.” Thẩm Thanh Dữ cau mày: “May là không có trở ngại gì, có điều là nhiều mảnh thủy tinh vỡ như vậy…”

“Anh?”

“Tình hình cũng không đơn giản, có lẽ đã xảy ra chuyện gì.”

Ngay cả Thẩm Thanh Dữ cũng có thể ý thức được.

Bạch Ly nhìn Thẩm Thanh Dữ, chân mày cũng bắt đầu nhíu chặt lại, cô nói: “Ừ, được, tôi đi xem cậu ấy.”

“Lần này không cần nằm viện chứ?”

“Không cần, đã khử trùng, băng bó rồi, sau khi cậu ta về thì cần phải tự chú ý bản thân một chút, vết thương cũng không sâu, ban nãy lúc lấy mảnh vụn 

ra cũng không dùng thuốc tê.”

“Được.” Bạch Ly đáp lời.

“Tôi đi thay quần áo đã, em vào nói chuyện với Hứa Nhượng trước đi.”

Bọn họ nói xong, Thẩm Thanh Dữ đi vào phòng nghỉ ở bên cạnh, Hứa Nhượng đi ra từ trong phòng phẫu thuật, trên cánh tay còn quấn vải xô vòng quanh.

Bạch Ly đứng yên tại chỗ nhìn anh, Hứa Nhượng cứ như vậy chậm rãi đi tới, bước chân vẫn có chút không ổn định.

Anh đứng ở trước mặt Bạch Ly, yên lặng hai giây không mở miệng, khi Bạch Ly đang định mở miệng thì đột nhiên cảm nhận được sức nặng đè lên người mình.

Hứa Nhượng khom người, đầu để trên vai của cô, trọng lượng nửa người đều đặt trên người Bạch Ly.

Người đi đường qua lại xung quanh nhìn bọn họ, có người ngoảnh lại nhìn thấy còn xì xào bàn tán, suy đoán chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.

Hứa Nhượng cứ gục trên vai cô như vậy một lúc lâu, cuối cùng mới thở ra rất nhẹ, nói một câu: “Tớ quay lại rồi.”

“Ừ.”

Không có chuyện gì là tốt rồi, cô cũng không hỏi nhiều như vậy, đến lúc Hứa Nhượng muốn nói thì nhất định sẽ nói.



Bạch Ly đưa Hứa Nhượng về nhà, là khu nhà ở trung tâm thành phố bên kia của anh, địa chỉ là Hứa Nhượng nói cho cô biết.

Khu nhà mới xây đều dùng khóa mật mã, Hứa Nhượng không nhấc nổi tay phải, quay sang nói mật mã.

“Mật mã là sinh nhật của cậu.”

“…”

Bạch Ly không lên tiếng.

“Cậu không hỏi tớ tại sao à?”

“Hỏi cái gì.”Bạch Ly nói: “Hỏi vì sao cậu lại dùng sinh nhật của tớ làm mật mã cửa nhà cậu mà không phải sinh nhật của cậu à?”

Bạch Ly vừa nói vừa nhập ngày sinh nhật của mình, cửa phòng thực sự mở ra.

“Quả nhiên cậu sẽ không hỏi.”Hứa Nhượng bất đắc dĩ cười khẽ.

Bạch Ly đi vào trước, tìm kiếm một lúc lâu, đoán bừa vị trí công tắc đèn, cô bật đèn lên, đứng ở cửa nhìn.

Nội thất có phong cách rất rõ ràng, chính là phong cách của Hứa Nhượng.

Màu đậm là màu sắc chủ đạo, đồ dùng trong nhà đều có màu trắng hoặc màu đen, nhìn là biết theo chủ nghĩa tối giản, trong nhà cũng gần như không có đồ trang trí gì.

“Một mình cậu ở chỗ này à?”Bạch Ly đứng ở cửa, vẫn chưa thay giày.

Trong nhà Hứa Nhượng rất sạch sẽ, bởi vì không có quá nhiều đồ linh tinh, anh lại dọn dẹp rất ngăn nắp, thậm chí sàn nhà còn soi gương được.

Cô không thể không biết xấu hổ mà trực tiếp đi cả giày giẫm vào, như vậy thì sẽ toàn là dấu chân của cô.

“Tại sao không vào đi?”Hứa Nhượng đứng ở sau lưng cô, khom lưng ghé vào bên tai của cô, nói.

Tựa như anh rất mệt mỏi, vẫn chưa khôi phục sức lực hoàn toàn, giọng nói lúc nói chuyện với Bạch Ly cũng rất nhỏ, vì để cho cô nghe thấy mình nói, anh khom lưng nhỏ giọng nỉ non ở bên tai cô.

Thầm thì giống như đang kể chuyện bí mật giữa người yêu.

“Có dép đi trong nhà dự bị không?”Bạch Ly hỏi, cô không quay đầu lại.

Bởi vì với tư thế này, nếu quay đầu lại thì chắc chắn sẽ vô ý sượt qua môi của anh.

“Không có.” Hứa Nhượng trả lời.

“Vậy cậu tự nghỉ ngơi thật tốt, tớ…”

Không vào.

Cô còn chưa nói hết câu, người đàn ông phía sau đã mở miệng: “Đó là nói với người khác.”

“Hử?” Bạch Ly thoáng sửng sốt.

Hứa Nhượng đi về phía trước một chút, đứng ở bên cạnh cô, giơ một tay lên, thò tay lấy gì đó ở trong ngăn kéo phía trên đỉnh đầu.

Hứa Nhượng lấy ra một đôi dép đi trong nhà từ trong đó.

Kiểu nữ.

Màu trắng.

Vừa hay xứng đôi với đôi dép kiểu nam màu đen để ở cửa kia, trắng đen phối hợp.

“Đôi này là của cậu.”

Bạch Ly khó hiểu, nhìn Hứa Nhượng cố hết sức muốn bóc giấy gói của đôi dép kia ra, anh chỉ có thể dùng tay trái, có chút khó khăn.

Cô lấy túi giấy từ trong tay Hứa Nhượng, tự mình rũ mắt mở ra, Hứa Nhượng cũng không nhúc nhích, giống như đang nhìn cô bóc đôi dép kia ra.

Bạch Ly thay dép, động tác lưu loát, cô quay sang nhìn Hứa Nhượng, anh dựa vào bên cạnh cái tủ ở gần đó, ngọn đèn ở trên đỉnh đầu chiếu xuống người của anh, ánh sáng chiếu vào mặt anh.

Anh đứng ở dưới ánh đèn, lười biếng tựa ở đằng kia, chỉ ngoảnh đầu nhìn cô, dáng vẻ lưu luyến, không nói không rằng.

Rõ ràng một cánh tay của anh vẫn còn đang băng bó, lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bạch Ly đứng ở bên trong, nhìn anh, nói: “Không vào sao?”

“Tại sao lại không hỏi?” Hứa Nhượng nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu vẫn thích không hỏi cái gì hết.”

“Tớ cảm thấy không có gì để hỏi.” Bạch Ly nói.

Cô cần phải hỏi cái gì? Hỏi vì sao mật mã nhà Hứa Nhượng lại là như thế, hỏi vì sao Hứa Nhượng lại chuẩn bị dép đi trong nhà cho cô, chẳng lẽ là bởi vì thích cô sao?

Nhưng mà đoạn thời gian trước anh đã nói thích.

Bạch Ly cảm thấy không có gì để hỏi, có những chuyện tự cô có thể đoán được kết quả, chuyện hiển nhiên như vậy thì cô căn bản không cần suy nghĩ nhiều.

Cô cũng không muốn lãng phí sức lực với những chuyện này.

Lúc này Hứa Nhượng mới bắt đầu thay giày, bước từng bước tới chỗ cô, cuối cùng đứng ở trước mặt cô, chỉ cách khoảng nửa mét, có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương.

Tay phải của anh nhẹ nhàng nâng lên, muốn chạm vào cô.

“Cậu nói xem, bản thân tớ bị thương thì phải thế nào mới có thể chạm vào cậu.”

Tay phải hơi cứng đờ trong nửa giây, nhìn anh cố gắng nâng tay phải lên, tuy rằng Thẩm Thanh Dữ nói vết thương không tính là sâu, lúc xử lý mảnh thủy tinh cũng không dùng đến thuốc tê.

Thẩm Thanh Dữ nói trước đây cũng từng xử lý vết thương tương tự cho một người đàn ông cường tráng, lúc lấy anh ta còn đau đến kêu khóc.

Thế nhưng Hứa Nhượng không hề thốt ra tiếng nào, đến cuối cùng cũng chưa từng nói một câu nào.

Chỉ bật đèn hành lang, ánh đèn không tính là sáng sủa, Bạch Ly nhìn anh, trông thấy trong ánh mắt của Hứa Nhượng có vài phần ẩn nhẫn.

Là bí mật.

Là bí mật mà cô không biết.

Trước đây Bạch Ly cho rằng mình hiểu rất rõ Hứa Nhượng, kết quả hai ngày trước mới biết được thì ra anh còn có nhiều chuyện mà cô không biết như vậy.

Bạch Ly đưa tay cầm lấy tay trái của anh, nắm tay Hứa Nhượng đặt lên mặt của mình.

“Chẳng phải cậu vẫn còn cánh tay còn lại sao?”

Lần này đổi lại là Hứa Nhượng sững sờ, anh bỗng dưng nói một câu: “Cho nên thật ra có thể chọn một cách khác, đúng không?”

“Cũng không phải là cậu chỉ có một lựa chọn.” Bạch Ly nói: “Rõ ràng cậu vẫn còn lựa chọn khác.”

Bạch Ly biết nhất định trong lời nói của Hứa Nhượng có ý khác nhưng cụ thể là cái gì thì cô cũng không biết, hiện tại cô cũng không hiểu rõ tình hình của Hứa Nhượng lắm.

Thế nhưng kéo anh từ trong tình hình như vậy ra ngoài là điều cô phải làm.

Bạch Ly nói xong, nghiêm túc nhìn anh, cô đang quan sát sự biến đổi biểu cảm của Hứa Nhượng, bất thình lình cảm thấy một lực ở bên eo mình, anh dùng tay trái giữ chặt lấy eo của cô.

Hứa Nhượng ôm cô, cúi đầu nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu của cô.

“Cậu nói không sai, rõ ràng tớ vẫn còn cánh tay còn lại, có thể chọn.” Hứa Nhượng khẽ than thở: “Tính cách cái gì cũng không hỏi của cậu, quả đúng là không thay đổi một chút nào.”

Nếu là Hứa Nhượng lúc trước, có lẽ cũng sẽ không giải thích đâu.

Nhưng mà Hứa Nhượng bây giờ muốn giải thích.

Vốn dĩ anh sẽ không giải thích, chuyện gì cũng sẽ không chủ động, thế nhưng về sau lại có người nói cho anh.

“Muốn sửa chữa một mối quan hệ là việc rất khó khăn, nếu như anh không chủ động xây dựng một mối quan hệ, thì các anh sẽ kết thúc như vậy, cần phải rất nỗ lực mới có thể đạt được một lần nữa, đồng thời cho dù như vậy thì có lẽ cũng sẽ có điều tiếc nuối.”

Anh không muốn kết thúc, không muốn để lại quá nhiều tiếc nuối.

Cuộc đời này vốn đã đủ khó khăn, khi anh biết Bạch Ly là sinh vật có sức sống duy nhất trên thế giới tăm tối này của mình, lúc ấy anh đã biết nhất định phải giữ cô lại.

Bạch Ly cứ để anh ôm nhẹ nhàng như vậy.

Thật ra Hứa Nhượng ôm không chặt lắm, cô chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể thoát ra nhưng Bạch Ly hoàn toàn không hề động đậy.

Hai người kề sát vào nhau, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của Hứa Nhượng.

Cứ yên tĩnh như vậy, đã rất lâu rồi bọn họ không như vậy, cái ôm không mang theo bất kỳ ý nào khác của anh.

Đơn thuần, lại tươi đẹp.

Bạch Ly cứ lẳng lặng nghe tiếng tim đập của anh như vậy hồi lâu, tâm tình vô cùng dịu yên đến bất ngờ, không hồi hộp cũng không có bất cứ ác cảm nào, lòng của cô giống như hồ nước mùa xuân.

Còn phủ kín cánh hoa rơi xuống.

Đã là một vũng nước đọng từ rất lâu rồi, thế nhưng giờ phút này lại dường như đột nhiên trở nên sống động.

Khi Hứa Nhượng để cô ngồi ở trên đùi anh, lòng của cô không hề dao động, khi Hứa Nhượng bất thình lình lại gần hôn cô, lòng của cô cũng không có chút xao xuyến nào.

Ngay cả khi anh đè cô xuống ghế sofa, lòng của cô cũng vẫn bình tĩnh.

“A Ly.”

Hứa Nhượng nhẹ giọng lên tiếng, bắt đầu kể một cách chậm rãi.

“Đôi dép chuẩn bị cho cậu, từ khi tớ chuyển nhà vào đây vẫn luôn để ở chỗ đó, đặt ở đó khoảng hai, ba năm rồi, không có ai khác biết, cũng không có ai khác động tới.”

“Là bí mật tớ giấu ở trong tủ giày.”

“Mỗi lần có người khác tới, tớ đều nói không có dép thừa, bởi vì đôi dép này chỉ thuộc về cậu.”

Bạch Ly nghe xong, “ừ ”một tiếng rồi hỏi: “Tại sao lại là kiểu tình nhân?”

“Cậu phải dùng kiểu đó với tớ.”

“…”

Đây là hành vi lưu manh gì vậy?

“Chẳng lẽ chúng ta không phải như thế sao?” Hứa Nhượng bỗng dưng phì cười: “Cái gì cũng phải giống nhau, tựa như người yêu vậy, chẳng phải hình xăm của chúng ta cũng giống nhau sao?”

Cùng đi xăm hình.

Hình xăm cũng không khác nhau lắm.

Đều là chữ cái, chỉ là trên tay của Bạch Ly là “N”, trên tay của Hứa Nhượng là “L”.

“Còn nhớ rõ chuyện này cơ.”

“Đương nhiên nhớ rõ.”

Hứa Nhượng cúi thấp đầu, dường như đang hồi tưởng, trong giọng nói mang theo ý cười, cúi thấp đầu nói: “Năm đó cứu cậu, tuy rằng bị thương nhưng đó là chuyện mà tớ không hối hận nhất.”

Hình xăm là dấu vết, năm đó sau khi Hứa Nhượng bị thương, bọn họ cùng đi xăm hình để che vết sẹo trên ngón tay kia.

Lúc đó Bạch Ly thấy áy náy với anh, biết anh vì mình nên mới bị thương, cũng cùng xăm với anh.

“Nếu như bị thương vì A Ly, vậy xăm ‘L’ đi.”

“Nếu A Nhượng xăm tên của tớ, vậy xăm ‘N’ đi.”

Rõ ràng chỉ là một hình xăm chữ cái đơn giản trên ngón tay nhưng tựa như là xăm ở trong lòng.

Có người, có tên.

Là cả đời cũng không xóa được.



Thời tiết chuyển lạnh, bên ngoài bỗng nhiên có tuyết rơi, ngay cả ngay cả trong phòng cũng trở nên lạnh.

Hứa Nhượng đi bật máy sưởi, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, anh nói cho Bạch Ly chỗ cất lá trà để cô tự đi chọn.

Bấy giờ Bạch Ly mới trông thấy trong ngăn kéo của Hứa Nhượng có một hộp trà việt quất, giống y như đúc với trong ngăn kéo của cô.

Cô thoáng sửng sốt, lấy nó ra từ trong ngăn kéo, xoay người giơ lên cho Hứa Nhượng xem.

“Cái này?”

“Mua cùng loại với cậu.” Hứa Nhượng nói: “Dường như cậu rất thích hộp kia, cho nên mua một hộp cùng loại để ở trong nhà dự trữ.”

“Chờ lúc tớ đến uống à?”

“Ừ.”

Bạch Ly cầm ở trên tay lật qua lật lại nhìn, phát hiện ngay cả bao bì của cái hộp trà này cũng giống hệt với hộp ở nhà mình.

Hộp ở trong nhà cô là Trình Chi tặng.

Đó là sản phẩm giới hạn mà Trình Chi tình cờ mua được khi đến một thành phố nọ, nghe nói mỗi loại trà phiên bản giới hạn của tiệm trà sữa này đều không giống nhau.

Bạch Ly rũ mắt, không hỏi anh thêm gì.

Nếu không phải là Trình Chi từng cực kỳ hưng phấn chạy tới khoe khoang cái này với cô, hiện tại cô cũng sẽ cảm thấy Hứa Nhượng chỉ mua bừa một hộp trà việt quất, không suy nghĩ nhiều hay lưu ý gì.

Nhưng mà bây giờ xem ra…

Anh đã nhớ kỹ hộp của nhà cô, mất không biết bao nhiêu tâm tư mới mua được một hộp cùng loại nhưng Hứa Nhượng lại miêu tả hời hợt cho qua.

Cho nên hết thảy mọi chuyện đều là như vậy phải không, tất cả qua loa đều chỉ là anh ngụy trang, thật ra bên trong cất giấu càng nhiều chuyện hơn.

Bạch Ly rót trà cho anh và bản thân, cô chọn cho mình hộp trà việt quất kia, tuy rằng trước kia không phải rất thích uống nhưng bây giờ cô cũng đã quen với mùi vị này.

“A Nhượng, cậu uống cái gì?”

“Tùy tiện lấy một loại là được.”

Thật ra nói “tùy tiện” chính là khó khăn nhất, nếu không phải là Bạch Ly hiểu rất rõ khẩu vị của Hứa Nhượng, có lẽ cô sẽ thực sự tùy tiện chọn một loại.

Cô rót cho Hứa Nhượng một cốc Đại Hồng Bào.

Hai người mỗi người cầm cốc trà của mình, ăn ý mà cùng nhau ngồi trên ghế sofa, tuyết rơi ngoài cửa sổ nhìn không quá trong, vẫn có thể phân biệt.

“Quà lần trước tặng cho cậu…” Hứa Nhượng lên tiếng trước: “Cậu biết là cái gì không?”

“Không phải không khí sao?”

“Không phải.” Hứa Nhượng nhìn tuyết ở ngoài cửa sổ: “Là tuyết đầu mùa của năm mới, nói chuẩn xác hơn phải là năm ngoái.”

“Tớ nhớ cậu bảo ngày tuyết đầu mùa hàng năm hẳn là kỷ niệm đáng giá.” Hứa Nhượng tùy ý nói: “Ngày tuyết rơi ấy, tớ đã vào một cửa hàng bên đường mua lọ thủy tinh, vun đầy một lọ tuyết.”

“Thế nhưng sau đó lại bị tan mất, cho nên trở thành không khí.”

Hứa Nhượng cười tự giễu: “Nhưng mà cũng đúng, làm sao lọ có thể đựng được tuyết.”

Bạch Ly có chút kinh ngạc nhưng cuối cùng vẫn cười thành tiếng, cô nói: “Không ngờ rằng cậu lại sẽ làm chuyện ngây thơ như vậy.”

“Hỏi Tống Cảnh Thước là nếu muốn theo đuổi một cô gái thì phải làm thế nào đây, cậu ấy nói tỉ mỉ là muốn làm người khác cảm động nhất, tớ phải giúp cậu thực hiện tất cả những mong muốn cậu từng nói trước đây.”

Đột nhiên anh quay đầu lại, sáp lại gần: “Cho nên từ khi đó đã bắt đầu nghiêm túc theo đuổi cậu.”

Bạch Ly chớp chớp mắt, vẫn không nói chuyện.

Cô nhấp một ngụm trà trên tay, bất chợt nghe thấy Hứa Nhượng nghiêm túc mở lời: “Tớ muốn giải thích hẳn hoi.”

“Giải thích cái gì?” Bạch Ly nghiêng đầu hỏi.

“Rất nhiều.”

Bạch Ly hơi nhíu mày lại, yên lặng chờ Hứa Nhượng nói tiếp.

“Mấy ngày nay không phải là bị cha tớ gọi về, cậu cũng biết mối quan hệ giữa hai bọn tớ không tốt.”

“Ừm.”

“Quan hệ của bọn tớ kém đến nỗi sẽ ra tay đánh nhau với đối phương.” Giọng của Hứa Nhượng vẫn ung dung trước sau như một: “Sở dĩ mấy ngày trước là bởi vì ở nhà chiến tranh lạnh với cha tớ cho nên không thể ra ngoài.”

“Chiến tranh lạnh đến giam lại sao?” Giữa chân mày của Bạch Ly run rẩy.

“Ừ.” Hứa Nhượng nhắm hờ mắt: “Thật ra ông ấy sẽ không ra ngoài, hai bọn tớ sẽ liên tục giằng co ở trong nhà, không ai có thể xen vào trận chiến tranh này giữa hai bọn tớ.”

“Bởi vì đều sẽ bị thương, tuy rằng ông ấy ra tay không tính là nhẹ nhưng tớ ra tay cũng rất tàn nhẫn.” Hứa Nhượng giễu cợt cười khẽ.

Đúng là rất kỳ quái.

Phương thức giải quyết vấn đề của hai cha con lại là ở nhà đóng kín cửa đánh nhau, ai cũng không biết, ai cũng không thể ngăn cản bọn họ.

“Bọn tớ vẫn luôn như vậy.”Hứa Nhượng nói, một tay vén T-shirt trên người anh lên, thứ hiện ra ở trước mắt Bạch Ly là một mảng hình xăm xung quanh eo của anh.

Ngày trước, khi còn đi học, rất nhiều nữ sinh đã thét chói tai vì những hình xăm này.

Ở độ tuổi tất cả mọi người ngoan ngoãn biết điều, Hứa Nhượng thật sự là quá mức tùy tiện và cá tính, thỉnh thoảng khi đi chơi bóng rổ, anh sẽ tiện tay vén áo lên, giấu ở phía dưới áo là một mảng hình xăm lớn.

Năm đó cũng có rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, vì sao rõ ràng là học sinh cấp ba mà Hứa Nhượng lại được phép xăm hình, thậm chí còn không bị nhà trường đuổi học.

Bạch Ly từng loáng thoáng nghe Hứa Nhượng nói, đại khái là nguyên nhân gia đình, anh nói bởi vì cha anh thấy hổ thẹn, sẽ không quá quản lý những chuyện này của anh.

Cho nên gặp rắc rối cũng sẽ che chở cho anh, cho dù là làm ra chuyện không phù hợp với lứa tuổi cũng không có ai trách tội anh.

Lúc đó Bạch Ly cũng nghĩ như vậy.

Hứa Nhượng vén áo lên, thế nhưng tay phải không làm được gì, còn đang băng bó, anh dùng miệng ngậm áo không cho áo rơi xuống, lại đưa tay ra cầm lấy tay của Bạch Ly, đặt tay cô lên eo của mình.

Ngoại trừ xúc cảm của cơ bụng, Bạch Ly còn sờ thấy một ít vết sẹo lồi lên.

“Giống với hình xăm trên tay, đều để che.”

“Tay nghề của người xăm hình rất tốt, cho nên chỉ cần không sờ vào thì sẽ không nhận ra.”

Bạch Ly cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, đập mạnh vì phát hiện ra một bí mật, cô sờ vào một vết sẹo hơi lồi lên.

“Là năm 15 tuổi đánh nhau với cha tớ để lại.”Hứa Nhượng nói: “Lưu lại sẹo ở chỗ rất dễ nhìn thấy, tớ nghĩ sau này chơi bóng chắc chắn sẽ cởi áo ra.”

“Cho nên mới xăm hình để che đi.”

Bạch Ly nhìn xuống, nghiêm túc nhìn hình xăm trên người của anh, quả nhiên là vẫn không nhìn thấy, trừ sờ ra thì không có bất kỳ cách nào để biết.

Cô hỏi: “Không đau sao?”

Hứa Nhượng sửa quần áo ngay ngắn, lùi ra sau, đầu tựa vào đệm dựa của sofa, anh hờ hững mở miệng: “Hỏi lúc nào? Lúc tớ đánh nhau với cha rồi để lại sẹo hay là lúc đi xăm?”

Bạch Ly không trả lời, chỉ nhìn anh.

“Tớ đã gần không nhớ nữa rồi.”Hứa Nhượng nhếch khóe môi: “Nhưng mà theo trí nhớ thì dường như cũng không đau.”

“Làm sao có thể không đau chứ?”

“Có thể dây thần kinh cảm nhận đau của tớ không nhạy cảm, cũng có thể là căn bản tớ không để ý tới.”

Hứa Nhượng nhớ được là lần đầu tiên vào tiệm xăm hình kia, thợ xăm là một khốc tỷ, để lộ ra một phần da thịt lớn toàn là hình xăm, từ cánh tay kéo dài thẳng đến cổ.

Cô ấy ngoảnh đầu lại nhìn Hứa Nhượng: “Trưởng thành rồi?”

“Trưởng thành rồi.”

Vốn dĩ Hứa Nhượng thành thục sớm hơn so với đa số người khác, khi anh đi xăm, thoạt nhìn như đã trưởng thành, vừa mới đầu Hứa Nhượng còn tưởng rằng thợ xăm hình này là là một người lạnh lùng.

Kết quả là toàn bộ quá trình xăm, cô ấy không ngừng trò chuyện với Hứa Nhượng, còn nói với anh: “Nếu như cậu đau thì cứ khóc đi, tôi sẽ không cười cậu, ở trên cái giường này đã có nhiều người khóc rồi.”

Là một tâm hồn nhiệt tình, thú vị, lại tự do.

Hứa Nhượng thực sự đã quên, trong trí nhớ của anh không có cảm nhận sâu sắc đối với hai chuyện này, giống như là anh đã nói, có thể là dây thần kinh cảm nhận đau đớn không nhạy cảm, cũng có thể là căn bản anh không để ý tới.

Bạch Ly lại quay sang nhìn cánh tay anh: “Lần này có đau không?”

“Lần này đau.”Hứa Nhượng nói: “Thực sự rất đau.”

Giọng điệu của anh có phần cố ý.

“Cậu đây là đang giả vờ đáng thương sao?”Bạch Ly hỏi không nể mặt chút nào: “Rõ ràng lần này không nghiêm trọng như trước kia.”

Mảnh thủy tinh rất nông, chỉ là nhìn qua thì rất nghiêm trọng.

Lúc Bạch Ly và Thẩm Thanh Dữ nhận được tin tức từ điện thoại cũng cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, đến sau khi Thẩm Thanh Dữ xem xét mới phát hiện chuyện không hề nghiêm trọng đến thế.

“Đúng là đang giả vờ đáng thương.”Hứa Nhượng cũng thẳng thắn thừa nhận: “Chỉ có giả vờ đáng thương, vào bệnh viện mới có thể có cơ hội trốn ra ngoài.”

“Nếu không thì không biết đến bao giờ tớ mới có thể gặp lại cậu.”Hứa Nhượng nói: “Bởi vì đã nói với cậu sẽ nghiêm túc theo đuổi cậu nhưng mà lại đột nhiên mất liên hệ, trong lòng cảm thấy áy náy.”

“Sợ cậu cảm thấy tớ chỉ đang trêu đùa tình cảm của cậu, chỉ là nói lời đùa cợt.”

“Lần này bọn tớ tranh cãi rất dữ dội, ông ấy không có ý định thả tớ đi, cho nên chỉ có thể dùng đến khổ nhục kế.”

Trước đây, mỗi lần Hứa Nhượng và Hứa Minh Đạt cãi vã, hai người đều không báo cảnh sát, cũng không đi bệnh viện, trước giờ Hứa Nhượng chưa từng kêu đau, cũng chưa bao giờ chủ động nói mình thấy khó chịu.

Mà lần này Hứa Nhượng lại tự làm bản thân bị thương, còn liên tục nói cảm thấy rất đau, nhất định phải đi bệnh viện.

Mặc dù Hứa Minh Đạt đang nổi nóng nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con trai luôn cứng chọi cứng với mình lại đột nhiên khác thường, không có cách nào khác, chỉ có thể để Hứa Nhượng đi rồi gọi cấp cứu.

“Thực sự rất đau.”Hứa Nhượng rũ mắt cười khẽ.

Anh ghé sát lại, tựa trán mình lên của cô, hít thở nhàn nhạt, nói: “Rõ ràng vết thương nông như thế mà lại rất đau.”

Nhưng mà tại sao vết thương trước kia lại không đau chứ.

Bởi vì chết lặng.

Lần này bởi vì có hy vọng mới, cho nên bị thương một chút cũng cảm thấy rất đau rất đau, mặc dù là tự mình ra tay nhưng anh thật sự cảm thấy đau đớn.

Giống như lần trước anh đứng ở dưới tầng, khi mà Bạch Ly tuyệt tình nói với anh câu “từ đầu tới đuôi, từ quá khứ đến tương lai, chúng ta đều không có bất cứ cơ hội nào” vậy.

Cảm nhận được nỗi đau rất rõ ràng.

Khi mảnh thủy tinh đâm vào cánh tay, anh có thể cảm nhận được trái tim mình đang rỉ máu.

Bạch Ly nhìn anh một lát, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thổi mấy hơi trên cánh tay của anh, cô nói: “Không cần phải vội như vậy.”

“Tớ cũng không vội vàng đến thế.”

Đâu phải là cô không chờ nổi.

Cô không hề sốt ruột, càng không cần Hứa Nhượng dùng thủ đoạn làm hại chính mình như thế để tới gặp cô.

Cô cũng không phải người quái dị không có tình cảm.

Không khí trầm mặc vài giây, khi Bạch Ly ngước mắt lên, bất chợt trông thấy mắt của anh dường như hơi ửng hồng, dáng vẻ lờ mờ hơi nước càng khiến người ta bị hút vào.

Hứa Nhượng nghiêm túc nói với cô.

“Nhưng mà tớ không đợi được.”