Vân Lục đến Hàn gia là để bắt cóc Nghệ Hân, nhưng ai ngờ cô ta lại nhầm lẫn giữa Nghệ Hân và Nghệ Ân.
Quyển Nhu cũng đoán được sự việc, cô đang lâm vào tình huống nhầm thân phận. Nghệ Hân đã gây ra chuyện gì? Tại sao Lý Vân Lục lại thù hận đến mức muốn bắt cóc Nghệ Hân chứ?
Quyển Nhu bây giờ không thể nói ra thân phận thật, cô muốn che giấu bản thân với tất cả mọi người vì vậy chỉ có thể giữ im lặng, tùy cơ ứng biến.
Một lúc sau chiếc xe đã đi đến một nơi rất xa thành phố, Quyển Nhu bị lôi vào trong một ngôi nhà, cô cũng bị trói vào ghế giống như cách mà Nghệ Hân đã đối xử với Vân Lục.
Vân Lục đi qua đi lại trước mặt của Quyển Nhu, cô ta chau mày có chút khó hiểu, bàn tay của Vân Lục chạm vào chiếc khăn che mặt:
"Hôm nay lại còn dùng khăn, sợ nắng sao?"
Quyển Nhu bối rối, nếu Lý Vân Lục mà kéo xuống chiếc khăn cũng tức là cô bị bại lộ.
"Không phải, là tôi bị cảm mạo, không muốn lây sang người khác thôi."
Lý Vân Lục cười: "Nếu tao tin mày thì tao là đồ ngốc."
Vân Lục bỏ tay xuống, Quyển Nhu chợt nhẹ nhõm cũng may cô ta không làm gì thêm.
Vân Lục lấy ra điện thoại, cô nhấn vào chế độ gọi vidieo, Quyển Nhu rất hoang mang vì không biết Lý Vân Lục định giở trò gì đây?
"Alo!"
Giọng nói vừa thốt lên thì Vân Lục quay hình ảnh của Quyển Nhu vào. Phu nhân họ Bạch lặp tức bàng hoàng, bà liền thốt lên:
"Nghệ Ân?"
Vân Lục chợt nhíu mày, cô dùng điện thoại sim lạ cho nên Bạch Mễ Hoa sẽ không biết là ai gọi, nhưng bà ta tại sao lại gọi Nghệ Hân là Nghệ Ân?
Vân Lục bước đến lần này cô đích thật đưa tay kéo bặt xuống tấm khăn che mặt của Quyển Nhu.
"Đừng làm hại Ân nhi! Các người muốn bao nhiêu tiên thì cứ nói đừng làm gì hại đến Ân nhi, tôi xin các người."
Vân Lục tắc điện thoại, cô ngỡ ngàng vô cùng:
"Ân nhi ư?"
"Mày không phải là Lý Nghệ Hân?"
Nhìn dung mạo bị hủy Vân Lục liền phát hiện ra sự nhầm lẫn, nhưng mà chỉ số IQ của Vân Lục cũng không phải là quá thấp liền đoán ngay đây có thể là một đứa con rơi nữa của Bạch Mễ Hoa.
Quyển Nhu bối rối khi dung mạo đã bị nhìn thấy, nhất là khi mẹ đã nhận ra cô, cô không muốn khiến bà lo lắng, cũng không muốn Vân Lục sẽ đồn thổi chuyện chị em song sinh.
"Vân Lục thả tôi ra đi." Quyển Nhu mở miệng cầu xin.
Vân Lục cười tà: "Thả ư? Mày không phải là Lý Nghệ Hân nhưng vừa thấy tao thì đã biết tao là Lý Vân Lục, xem ra mày đã từng mạo nhận là con khốn đó đến Lý gia có phải không?"
Vân Lục sắc lạnh đôi mắt nhìn Quyển Nhu, giọng điệu gian ác lại thốt lên:
"Rất tốt, cho dù là Nghệ Ân hay Nghệ Hân tao đều sẽ xử lý, mày có dính líu tới mẹ con Bạch Mễ Hoa thì phải chịu trung số phận, cái đó là lỗi của mày."
Quyển Nhu không thể ngờ Vân Lục lại đáng sợ như vậy, cô ta rốt cuộc muốn làm gì đây chứ?
- -----
Tại Hàn gia.
Lý Nghệ Hân đang ở trong phòng thì Hàn phu nhân gõ cửa, bà đưa cho Nghệ Hân điện thoại.
"Mẹ con gọi đấy."
Nghệ Hân cầm lấy, Hàn phu nhân cũng để cho cô được riêng tư nói chuyện nên đã đi xuống dưới.
"Mẹ hả?"
Bên trong điện thoại vang lên tiếng khóc, Nghệ Hân chau mày:
"Mẹ làm sao vậy?"
"Hân à? Nghệ Ân bị bắt cóc, mẹ phải làm sao đây?"
Nghệ Hân kinh ngạc:
"Bắt cóc?"
"Phải, nhưng bọn bắt cóc không yêu cầu gì mà chỉ đưa hình ảnh của Nghệ Ân cho mẹ xem."
Nghệ Hân nghe vậy thì ánh mắt lóe tia phẫn nộ:
"Mẹ đừng lo, con sẽ nghĩ cách."
Nghệ Hân tắt điện thoại, cô bóp chặt:
"Chết tiệc, nếu dùng Nghệ Ân để đe dọa mẹ thì chỉ có con khốn Lý Vân Lục."
Nghệ Hân biết ngoài cô và những người trong cuộc thì không một ai biết đến sự tồn tại của Nghệ Ân, nếu dùng Nghệ Ân để uy hiếp mẹ thì trừ phi là sự nhầm lẫn về dung mạo, cái con Vân Lục đó chắc chắn nó tưởng Quyển Nhu là Lý Nghệ Hân cô, cho nên mới bắt cóc: " Hừm...Lý Vân Lục mày muốn trả thù đấy à?"
Nghệ Hân đi ra khỏi phòng, cô phải đi tìm cái con nhỏ tâm địa độc ác kia, muốn bắt cô ư, có giỏi thì bắt.
Lý Nghệ Hân bước ra khỏi Hàn gia, cô đoán ắc hẳn nó đã nhận ra sự nhầm lẫn, vì vậy rất có thể nó sẽ quẩn quanh đâu đây để tìm cô. Nghệ Hân rất ngang nhiên, cô không sợ mà còn bình tĩnh bước ra khỏi cổng của Hàn gia để đi bộ.
Ánh mắt của Nghệ Hân để ý quan sát xung quanh, khóe miệng cô bỗng nhếch cong, cô đã thấy dấu hiệu của sự theo dõi, Nghệ Hân có cầm theo điện thoại vừa bước đi cô vừa nhắn SOS tới máy của Hàn Minh Vũ, cô còn bật cả tín hiệu định vị, sau đó cô cẩn thận nhét điện thoại vào trong áo ngực.
Rất nhanh sau khi đi được một đoạn Nghệ Hân đã bị chụp thuốc mê, mọi việc đều nằm trong dự đoán của cô, chỉ có cách này cô mới có thể đến được chỗ của Quyển Nhu.
- -------
Ở trong nhà, Hàn phu nhân định lên lấy điện thoại thì không thấy Nghệ Hân đâu, cái con bé này nó cầm điện thoại của bà đi đâu mất rồi không biết, haiz...thật là hết nói nỗi mà, nó đâu phải thiếu tiền để mua một chiếc smartphone mà tối ngày Lý phu nhân cứ phải gọi đến số của bà để tìm Nghệ Hân.
Hàn Minh Vũ vừa đến công ty, anh nhận được tin nhắn SOS của mẹ thì lại vội chạy ngay về nhà, anh lo lắng lập tức gõ cửa phòng của mẹ.
"Mẹ! Mẹ ơi!"
Hàn phu nhân mở cửa:
"Vũ có việc gì vậy con?"
Hàn Minh Vũ ngạc nhiên: "Không có chuyện gì sao ạ?"
Hàn phu nhân cũng ngạc nhiên: "Chuyện gì là chuyện gì?"
Hàn Minh Vũ mở điện thoại, anh đưa cho mẹ xem:
"Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì tại sao mẹ lại nhắn SOS?"
SOS: là tin nhắn cầu cứu khẩn cấp.
Hàn phu nhân nhìn vào thì liền thở ra, bà nói:
"Trời ạ! Là Nghệ Hân chứ không ai hết, hôm nay mẹ đưa điện thoại cho nó mượn, thế là nó cầm đi đâu không biết, lại còn nhắn SOS cho con, thiệt tình! Sao mà nó ngỗ ngược quá thế không biết?"
Hàn Minh Vũ hạ mắt xuống, anh suy nghĩ một chút thì nói:
"Đã xảy ra chuyện gì đó rồi, Nghệ Hân tuy có hay chọc phá con nhưng điện thoại và tin nhắn thì cô ta chưa bao giờ tùy tiện."
Hàn Minh Vũ nói vậy lại làm Hàn phu nhân bỗng lo lắng:
"Minh Vũ, vậy Nghệ Hân đang gặp nguy hiểm sao?"
Hàn Minh Vũ bình tĩnh nhìn mẹ, anh không muốn bà phải lo lắng:
"Sẽ không sao đâu, chắc là cô ta lại nổi giận gì với ai nên mới nhắn để con đi tìm thôi, mẹ đừng lo."
Hàn Minh Vũ nói xong thì quay lưng đi, nhưng anh thừa biết mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy. Hàn Minh Vũ lại gọi cho anh bạn thám tử lần trước.
"Tôi cần tìm Lý Nghệ Hân."
"Lại muốn tôi theo dõi vợ nữa à?"
"Anh nghe cho rõ, tôi nói là tìm chứ không phải là theo dõi."
"Oke tôi hiểu mà, đùa anh chút thôi, vậy cho tôi số sim tôi sẽ thử tìm vị trí của cô ta."
Hàn Minh Vũ đã gửi qua số điện thoại của Hàn phu nhân, anh thám tử làm một số thao tác thì bắt được tín hiệu định vị vị trí mà Nghệ Hân đã cố tình bật trước khi bị bắt, anh ta gọi lại cho Hàn Minh Vũ:
"Chủ tịch Hàn à! Vợ của anh đi chơi khá xa nhà đấy, cô ta đang di chuyển ở đường A khu X, nơi này cách xa thành phố và thường xảy ra nhiều vụ cưỡng hiếp giết rồi giấu xác."
Hàn Minh Vũ chau mày: "Anh có thể gửi tín hiệu của cô ta sang máy của tôi được không?"
"Được chứ, tôi sẽ gửi ngay."
Hàn Minh Vũ sau khi có tín hiệu thì lặp tức lên xe để đi tìm Nghệ Hân, nhưng mà Hàn Minh Vũ chưa thể xác định rõ Nghệ Hân gặp phải chuyện gì cho nên hiện tại anh không thể báo cảnh sát được.
Trước khi đi Hàn Minh Vũ nói với anh thám tử:
"Từ bây giờ đến 6 h tối, nếu như tôi không liên lạc với anh thì hãy giúp tôi báo cảnh sát."
"Báo vì lý do gì đây?" Anh thám tử hỏi.
Hàn Minh Vũ nghiêm túc nói: "Mất tích."
Nói xong anh cúp điện thoại và lái xe đi, trong khi anh thám tử thì vẫn còn chưa hỏi rõ:
"Nè nè! Chủ tịch Hàn..."
"Hái xì cái tên này, báo mất tích mà báo ai mất tích mới được, là anh ta hay là vợ anh ta?"
P/S: câu hỏi của tác giả dành cho độc giả.
- Các bạn hãy cho biết tại sao SOS được nhắn đến máy của Hàn Minh Vũ mà không phải là Lý Nghệ Hoành? (^_^)