Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Quyển 2 - Chương 54: Lý Vân Lục




Quyển Nhu đưa bàn tay nắm lấy mặt dây chuyền, cô buồn bã nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Lúc này trong nhà chỉ có mỗi mình cô, Mạc Đình đã đến tiệm hoa.

Khi chỉ có một mình Quyển Nhu lại nghĩ ngợi rất nhiều, mái tóc cô không buột mà để xõa, nhẹ nhàng bay lên khi có làn gió thổi đến.

Ngón trỏ và ngón cái của bàn tay xoa xoa mặt dây hình chiếc lá, cô vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này, có lẽ cô đã trả lại mọi thứ cho Nghệ Hân nhưng còn sợi dây này thì cô đã giữ lấy bởi vì nó là tình yêu là món quà của Minh Vũ dành tặng cho cô, là cho Quyển Nhu không phải Nghệ Hân.

"Cũng đã đến lúc phải đi rồi."

Đáng lẽ Quyển Nhu sẽ đợi Mạc Đình về rồi mới ra bến xe, nhưng cô lại không muốn phiền Mạc Đình nữa, dù sao bạn cô cũng đã chật vật vì cô quá nhiều rồi.

Quyển Nhu ghi lại một bức thư đặt lên bàn, sau đó cô kéo vali rời khỏi nhà.

Có lẽ lần trước cô quyết tâm ra đi một cách dứt khoác nhưng lần này thì cô lại muốn tham lam thêm một lần, cô muốn đến Hàn gia để gặp Minh Vũ, mà có lẽ sẽ chỉ đứng nhìn vào trong nhưng mà cô vẫn muốn đến đó, đến để đưa cho anh ấy một thứ.

Chiếc taxi đã theo yêu cầu của Quyển Nhu đến Hàn gia, khi chiếc xe dừng lại. Quyển Nhu chuyển ánh mắt nhìn vào trong, không biết lúc này Nghệ Hân có đang ở Hàn gia hay không? 

Quyển Nhu bước xuống, cô mặc một chiếc áo len màu trắng, quần jean đen và dĩ nhiên là trên gương mặt cô có quấn một chiếc khăn voang màu kem nhạt. 

Quyển Nhu bước đến cổng, anh giữ cổng liền đi ra chào thiếu phu nhân.

Quyển Nhu không vào trong mà đưa cho anh ta một lọ thủy tinh, bên trong đựng những ngôi sao nhỏ gắp bằng giấy.

Anh giữ cổng cầm lấy: "Thiếu phu nhân cái này là..."

"Đưa cho thiếu gia." Quyển Nhu cất giọng nói.

Anh giữ cổng hơi khó hiểu nhưng cũng vâng một tiếng.

Quyển Nhu gật đầu biểu hiện cám ơn anh ta, sau đó cô hướng nhìn vào trong, đôi mắt cô u buồn từ thâm tâm cô thầm nói:

"Mỗi ngôi sao là mỗi ngày em nhớ anh, bấy nhiêu ngôi sao là bấy nhiêu ngày em nghĩ đến anh. Dù rằng em không thể ở bên cạnh anh nhưng ở một nơi nào đó em vẫn sẽ nguyện cầu mọi điều hạnh phúc đến với anh, tạm biệt anh Minh Vũ!"

Đôi mắt xinh đẹp của Quyển Nhu bất giác long lanh những hàng lệ, cô quay đi bước lên lại chiếc taxi. Hàn Minh Vũ tình cờ ở trong nhà đi ra, anh ngó thấy bóng dáng của ai đó thì chợt chạy thật nhanh ra bên ngoài, nhưng đáng tiếc anh không kịp bởi vì chiếc xe đã chạy đi mất.

Hàn Minh Vũ chạy đến, anh nhìn bao quát ra bên ngoài cổng, cảm giác là cô ấy, tuy chỉ nhìn sơ qua nhưng anh vẫm cảm giác được cô gái vừa rồi là Quyển Nhu.

Anh giữ cổng đi tới đưa ra chiếc lọ nhỏ: "Thiếu gia cái này..."

Hàn Minh Vũ nhìn vào chiếc lọ, anh giữ cổng nói tiếp:

"Tôi không biết tại sao thiếu phu nhân lại không trực tiếp đưa cho thiếu gia, vừa nãy thiếu phu nhân đưa cho tôi trông ánh mắt của cô rất buồn, thiếu gia cầm lấy đi, là cô nhờ tôi đưa cho thiếu gia đấy."

Hàn Minh Vũ cầm lấy, tại sao anh cảm thấy như đây có thể là lần cuối cùng anh nhìn thấy Quyển Nhu, một cảm giác rất bất an.

- ------

Quyển Nhu ngồi trên xe, đôi môi nhẹ mỉm cười, tuy rằng buồn nhưng ít ra cô cũng đã làm được một điều mà cô muốn làm, như vậy sau này cô cũng sẽ bớt đi một phần của sự lưu luyến.

Chiếc taxi đang chở Quyển Nhu bỗng dưng thắng gắp, Quyển Nhu đột ngột bị nhào người về phía trước.

"Chuyện gì vậy anh?" Quyển Nhu hỏi anh tài xế.

Ở đằng trước một chiếc xe khác đã chắn ngang xe của Quyển Nhu, có hai ba người bước xuống từ chiếc xe kia tiến đến xe của cô.

Bọn họ đập cửa ầm ầm, Quyển Nhu hoang mang, cô mở cửa xe bước xuống:

"Các anh là ai?"

Vừa hỏi xong Quyển Nhu tức khắc bị họ kéo đi, Quyển Nhu rất bàng hoàng: "Thả tôi ra, các anh đang làm gì vậy hả?"

Bọn họ chẳng ai trả lời, anh tài xế bước xuống thấy vậy thì sợ quá không dám làm gì, chắc là cô gái này đắc tội với xã hội đen đây mà, may quá là bọn chúng không làm gì anh. Anh ta vội leo vào xe, nhấn ga chạy đi ngay để tránh liên lụy.

Quyển Nhu vô duyên vô cớ bị lôi vào trong chiếc xe khác, hai gã to cao ngồi hai bên kìm cô lại, Quyển Nhu không thể hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra cho đến khi người ngồi ghế trên cất giọng.

"Lý Nghệ Hân sợ lắm phải không? Mày dùng cách này với tao thì tao cũng dùng cách này lại đối với mày."

Quyển Nhu nhận ra giọng nói này, cô kinh ngạc thốt lên:

"Lý Vân Lục."