Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Quyển 2 - Chương 46: Đừng hòng rời khỏi đây




Ở một nơi khác, cách xa Hàn gia hàng chục cây số, cô nằm trên giường trong căn phòng nhỏ, đèn điện đều đã tắc chỉ còn lại màn đêm, bàn tay mềm mỏng đang nắm lấy mặt dây chuyền đá quý, nước mắt từ nỗi nhớ thương khẽ rơi xuống.

Quyển Nhu vẫn chưa ngủ khi đồng hồ đã điểm 11h đêm, ngày mai là cô sẽ rời khỏi thành phố A, vé tàu Mạc Đình cũng đã mua. Đêm nay tâm trạng cô rất thổn thức, lại rất nhói đau, người mà cô nghĩ tới nhiều nhất lúc này không ai khác chính là Minh Vũ, Minh Vũ của cô, không biết hiện giờ anh ấy đã ngủ chưa? Có thức khuya làm việc không? Nghệ Hân có sinh sự làm khó anh ấy hay không?

"Minh Vũ! Ngày mai là em đi rồi, sẽ không còn gặp lại anh nữa." Quyển Nhu nhắm mắt, giọt nước mắt lăn xuống ướt trên chiếc gối cô nằm, thứ duy nhất mà cô có thể mang theo từ tình yêu của mình chính là món quà mà Minh Vũ tặng cho cô, sợi dây chuyền đá quý vô giá, vô cùng vô giá mà cô sẽ trân trọng suốt cả cuộc đời.

Sáng hôm sau.

Quyển Nhu đã dậy từ sớm để kiểm tra lại một số đồ đạt, xong rồi cô nắm lấy tay cầm của vali kéo ra khỏi nhà. Ngồi trên taxi, Quyển Nhu chỉ hướng đôi mắt ra cửa sổ, hôm nay trời hơi âm u, có chút mưa và gió lạnh, Mạc Đình sợ Quyển Nhu bị cảm nên nói:

"Quyển Nhu à, cậu kéo cửa lại đi, dễ bị cảm lạnh lắm đó."

Quyển Nhu không kéo cửa, cô vẫn nhìn ra bên ngoài:

"Mình không lạnh đâu."

Mạc Đình thở ra, cô nhóm người kéo cửa sổ lại không cho Quyển Nhu nhìn ra nữa. Quyển Nhu quay qua ngạc nhiên nhìn Mạc Đình.

Mạc Đình cau mày với Quyển Nhu: "Lạnh giá không khiến cõi lòng cậu khá hơn đâu."

Mạc Đình khó chịu vì cô biết đêm qua Quyển Nhu khóc, Quyển Nhu rất buồn khi phải rời khỏi thành phố A, cho dù là vì bất cứ điều gì thì Mạc Đình cũng rõ nhất cô ấy sẽ nghĩ đến ai nhiều nhất, luyến lưu ai nhiều nhất.

Quyển Nhu quay lại, mắt hạ thấp: "Dù sao lòng mình cũng đã là sự lạnh lẽo, có lạnh thêm cũng chẳng sao."

"Quyển Nhu hay là cậu ở lại đi, hãy đi gặp anh ấy, hãy thử đối diện với người cậu yêu có được không?"

Quyển Nhu nhẹ cười, nét cười chỉ mang sự khổ đau:

"Mình không muốn làm anh ấy sợ."

Mạc Đình bức xúc nói: "Cậu còn chưa đối diện thì làm sao mà biết Hàn thiếu gia sẽ sợ chứ?"

"Mạc Đình! Đây không phải chỉ là vì mặc cảm riêng với cái nhìn của Minh Vũ mà còn về cả gia thế của anh ấy."

Mạc Đình không hiểu ẩn ý của Quyển Nhu nói, cô tỏ ra rất thắc mắc.

Quyển Nhu sau đó nói tiếp: "Hàn Minh Vũ là chủ tịch của Hàn Thị, Hàn Thị không phải là quy mô ở một công ty bình thường mà nó là cả một tập đoàn, khi còn là Nghệ Hân mình đã từng cùng anh ấy tham dự một buổi tiệc, ở đó có rất nhiều người có máu mặt trong giới kinh doanh, hàng năm Hàn Thị ắc hẳn không chỉ tham gia một vài các event lớn nhỏ."

Quyển Nhu nói đến đây thì chợt dừng lại, cô không kể thêm nhưng Mạc Đình như hiểu ra được ý của Quyển Nhu, cô nói:

"Cậu sợ với dung mạo này sẽ không tương xứng với địa vị của Hàn thiếu gia, sẽ không thể dùng tư cách của một vị phu nhân để cùng anh ta tham dự các buổi tiệc phải không?"

Quyển Nhu gật nhẹ đầu biểu hiện cho Mạc Đình đã nói hoàn toàn đúng. Mạc Đình bây giờ cũng hiểu được rõ hơn suy nghĩ của Quyển Nhu, nếu đổi lại là cô thì cô cũng chẳng dám cùng chồng đi gặp bạn bè chứ huống hồ là các buổi tiệc lớn của giới kinh doanh, đó còn là thương mại, là kinh tế, là địa vị, là danh tiếng... haiz! thật khổ! Quyển Nhu đúng là khó xử mà.

Mạc Đình biết vậy rồi nên không dám khuyên Quyển Nhu đi gặp Hàn thiếu nữa, thôi thì cả hai đành có duyên mà không phận, đều là do số mệnh cả, một số mệnh khó mà thay đổi.

Một lúc sau.

Quyển Nhu và Mạc Đình cũng đã ra đến bến tàu, Mạc Đình ôm tạm biệt Quyển Nhu sau đó cô buông tay để Quyển Nhu đi.

Quyển Nhu nhẹ giãn đôi môi, một nụ cười buồn lúc chia tay cô bạn thân, cô xoay người kéo vali vừa đi cô vừa sờ tay vào túi áo để lấy chiếc vé tàu nhưng mà...

Quyển Nhu lục lục trong túi, cô rút tay ra rồi lại lục sang túi bên cạnh, Quyển Nhu hoang mang cô quay lại nhìn Mạc Đình.

Mạc Đình thấy Quyển Nhu quay lại thì lớn tiếng hỏi:

"Sao vậy Quyển Nhu?"

Quyển Nhu đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhiu nhíu, cô nói với thanh âm cao:

"Mất vé tàu rồi."

"Hả?" Mạc Đình ngỡ ngàn, cô chạy lại gần Quyển Nhu giữa chốn đông người.

"Cậu để ở đâu mà mất, đã tìm kỹ chưa?"

Quyển Nhu rũ mắt xuống: "Tìm kỹ rồi, mình bỏ trong túi áo nhưng không biết là mất từ lúc nào nữa."

"Mất rồi giờ tính sao đây?"

Quyển Nhu thở ra, cô nói: "Về thôi, mình sẽ đi chuyến khác vậy."

Quyển Nhu kéo vali, thay cho việc rời đi bây giờ cô lại phải quay về, lúc ngồi trên xe cô bỗng nghĩ đây là một sự tình cờ hay là do ý ông trời sắp đặt muốn cô phải quay lại?

Sau một chuyến đi, Quyển Nhu đã cứ ngỡ là mình sẽ rời khỏi thành phố A, nhưng đáng tiếc chiếc vé bị mất buộc cô phải dời lại chuyến đi của mình.

Ngay lúc vừa bước xuống taxi, Quyển Nhu và Mạc Đình còn chưa kịp vào trong nhà thì từ đằng sau một giọng nói chất vấn bỗng vang lên:

"Cô định đi đâu à?"

Lý Nghệ Hân mặc chiếc váy đỏ có vai, cô đứng khoanh tay tia dò xét chiếu thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của Quyển Nhu.

Sau đó Nghệ Hân đã vào trong nhà, Mạc Đình giúp Quyển Nhu đi cất vali trong khi Quyển Nhu và Nghệ Ân đang ngồi nói chuyện với nhau.

Lý Nghệ Hân chân vắt chéo, thông thả uống một ngụm nước, cô đặt ly nước xuống bàn, cửa miệng cũng bắt đầu hỏi:

"Đang có ý định bỏ trốn phải không?"

Quyển Nhu ngược lại với Nghệ Hân, cô ngồi với dáng vẻ rất ôn nhu, tầm mắt hạ thấp, ngữ điệu cất lên nhẹ nhàng:

"Chỉ đơn giản là tôi muốn rời khỏi đây."

Lý Nghệ Hân cười nhạt, cô liếc nhìn Quyển Nhu:

"Tôi không cho phép cô rời khỏi đây."

Quyển Nhu cũng chợt cười, cô nói: "Cô không có quyền để cấm đoán tôi đâu Nghệ Hân."

Nghệ Hân đưa ngón tay nâng cầm của Quyển Nhu, đôi mắt của Quyển Nhu nghiêng sang đối diện với ánh nhìn kênh kiệu của Lý Nghệ Hân:

"Cô phải gặp mẹ, nếu không đừng hòng rời khỏi đây, tôi nói rồi đấy tiền và quyền của tôi có thể dìm chết mọi thứ của cô, cô nhi viện và Mạc Đình nếu cô muốn có thể đem họ ra để thử thách với tôi."

Nghệ Hân rút mạnh ngón tay, cô đứng dậy nói thêm vài câu:

"Mẹ đang rất mong cô, dù sao cô cũng không biết nguyên nhân bà bỏ rơi cô, gặp bà rồi hỏi cho rõ một lần đi, trốn tránh như con rùa rụt cổ thì cũng chẳng được cái gì. Đến khu ngoại ô X, mẹ đang ở đó."

Nghệ Hân nói xong thì bước ra khỏi ngôi nhà, Quyển Nhu thẩn thờ, đôi mắt sâu lắng sự buồn tủi, trong trái tim thắt lại khẽ mang đến một chữ đau, cô không phải là không muốn gặp mẹ nhưng cô cho rằng từ trước đến giờ người mẹ luôn chọn là Nghệ Hân chứ không phải là Nghệ Ân.