Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Quyển 2 - Chương 42: Hết hồn




"Lão gia! Lão gia!" Liễu Nhan la lớn để Lý lão gia có thể nghe thấy, nhưng cho dù bà có gọi có gào thì Lý lão gia cũng không xuất hiện.

Vân Lục muốn giúp cho mẹ nên đã chạy ngay vào phòng của ba, cô gõ cửa: "Ba ơi! Ba ơi ba!"

Lý lão gia không mở cửa, chỉ nghe giọng nói của ông vọng ra:

"Đừng làm phiền ba."

Vân Lục bất lực bỏ tay xuống, đôi mắt cô ẩn lên sự thất vọng, rõ ràng là ba đã cho mẹ ở lại kia mà, nhưng lúc này tại sao ba lại ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng lẽ là vì Lý Nghệ Hân, bà vì cô ta mà ngó lơ mẹ con con? Trong nhà anh hai bảo vệ cho cô ta đã là quá đủ, dù sao con mới là dòng máu của ba kia mà? Ba lẽ ra phải vì con mới đúng? Phải là vì con chứ không phải Lý Nghệ Hân.

Vân Lục đau lòng lại vừa uất hận, cô đã không thể giữ mẹ ở lại Lý gia, cảnh tượng này có khác gì là 19 năm về trước.

Vân Lục trơ mắt nhìn mẹ bị lôi ra ngoài cổng, cô nghiến răng và tay thì bóp chặt, đôi đồng tử trở nên u tối hơn cả màu đen vốn có:

"Mẹ con xin lỗi, đáng ra con phải xử lý Lý Nghệ Hân trước khi muốn đưa mẹ đến đây." Vân Lục nói thầm trong tâm.

Liễu Nhan bị đẩy ra ngoài, bà ta quay lại nhìn thấy Vân Lục đứng ở phía trong thì hét lên:

"Vân Lục mẹ mới là mẹ của con, tại sao con lại đứng về phía người khác mà bỏ mặt mẹ?"

Vân Lục đứng đấy nghe được tiếng mẹ nhưng cô không đáp trả mà lạnh lùng quay lưng lại. Liễu Nhan mệt mỏi hơi thở hít sâu, bà tức Vân Lục nó cứ như bị Lý Nghệ Hoành thâu tóm, không dám cãi anh nó một câu.

"Không lẽ ở Lý gia Lý Nghệ Hoành còn ức hiếp Vân Lục nhiều hơn cả Nghệ Hân cho nên nó rất sợ cậu ta?"

Liễu Nhan không biết việc Vân Lục yêu thầm anh hai ruột cho nên mới suy đoán như vậy, Vân Lục chưa bao giờ tâm sự cho mẹ nghe về tình yêu sai trái của mình, vì thế mà Liễu Nhan không thể nào hiểu được cách xử sự của Vân Lục.

- ------

Lý Nghệ Hoành làm xong việc với Liễu Nhan thì quay lại phòng, lúc này Nghệ Hân đã tỉnh, cô nằm yên ở trên giường, ánh mắt tĩnh lặng, nhịp thở lại đều đều.

Lý Nghệ Hoành khẽ cười, anh ngồi xuống dịu dàng nói với Nghệ Hân:

"Có muốn ăn gì không để anh hai gọi đầu bếp nấu cho em."

Lý Nghệ Hân liếc sang bên trái, sự ôn nhu bỗng tan biến hết khi cái tính khí ngang ngạnh lại bắt đầu:

"Anh đánh em?"

Lý Nghệ Hoành thở ra: "Anh xin lỗi, em đau lắm phải không?"

Nghệ Hân ngồi dậy, tức giận mà nói: "Anh ác độc, anh cũng giống như ba đều bạo lực với em."

"Nghệ Hân anh bất đắc dĩ thôi."

Nghệ Hân gào lên: "Ba đánh em em đã đau lắm rồi, đến anh cũng vậy, tất cả nói thương em đều là giả dối."

Lý Nghệ Hoành nghe Nghệ Hân nói thì rất ngỡ ngàn:

"Em nói ba đánh em sao?"

Nghệ Hân khóc cô không thèm trả lời, Lý Nghệ Hoành cau mày làm sao ba lại đánh Nghệ Hân chứ? Nhìn thấy Nghệ Hân khóc anh đau lòng liền kéo em ấy ôm vào người.

"Anh buông em ra!" Nghệ Hân hờn giận muốn đẩy Lý Nghệ Hoành.

"Là anh không tốt để em phải uất ức, Hân nhi sau này anh sẽ không buông em ra nữa, không để em chịu bất kỳ tổn thương nào, không cho phép bất cứ ai động vào em, cho dù đó là ba anh cũng sẽ ngăn cản."

Lý Nghệ Hân nghe không thiếu một chữ nào từ miệng của Lý Nghệ Hoành nhưng thay vì cảm động thì cô lại nói:

"Chính anh đã không bảo vệ cho mẹ, sau này nếu sự việc đó có xảy đến với em thì cách hành xử của anh sẽ giống như ba, anh sẽ không bảo vệ cho em mà chỉ tin vào mắt nhìn của mình, anh hai! Em không tin anh."

Nghệ Hân lạnh lùng nói trong giọng nói nghẹt, cô thoát ra khỏi cái ôm của Lý Nghệ Hoành, đôi mắt ửng hồng lại rất cao ngạo.

Lý Nghệ Hoành lặng người với những gì Nghệ Hân nói, thậm chí anh không nghĩ là em ấy có thể nói với anh mấy lời đó:

"Hân à! Em phải khứa vào lòng anh thì em mới thỏa mãn sao?"

Nghệ Hân không trả lời, nhưng lúc này cũng chợt có tiếng thông báo từ bên ngoài:

"Nhị tiểu thư có Hàn thiếu đến."

Nghệ Hân nghe vậy thì tầm mắt liền hướng về phía cửa, cô thốt lên:

"Tôi ra ngay."

Nghệ Hân định leo xuống giường thì Lý Nghệ Hoành giữ lấy cánh tay của cô, anh tức giận nói:

"Không được đi, ở yên trong phòng."

Nghệ Hân hất tay: "Anh cấm được sao?"

Nghệ Hân tiếp tục leo xuống nhưng cô chưa ra được đến cửa thì Lý Nghệ Hoành đã đi nhanh hơn cô, anh lặp tức ra ngoài và khóa cửa lại. Nghệ Hân sững sờ, sau đó cô tức lên mà đập đá cánh cửa:

"Anh làm cái gì vậy hả? Mở cửa ra ngay cho em, mở ra!"

Lý Nghệ Hoành tối nét mặt, lần này anh cương quyết giữ Nghệ Hân bên cạnh sẽ không cho phép em ấy được rời xa anh.

"Lý Nghệ Hoành! Anh có nghe không? Mở cửa ra."

Nghệ Hân có hét thế nào thì cánh cửa cũng không mở ra, cô tức quá, thật tức quá, phải chi có quẹt gar cô đốt luôn cánh cửa này, tức điên mất thôi.

Lý Nghệ Hoành từ trên cầu thang bước xuống, anh hướng nhìn Hàn Minh Vũ. Bên dưới nhà, Hàn thiếu gia đang thong thả ngồi trên ghế, chân vắt chéo, hai tay đan lại đặt trên đùi, đôi mắt của Hàn Minh Vũ trầm lặng anh toát lên phong thái rất nhã nhặn.

"Nghệ Hân ngủ rồi, cậu về đi."

Lý Nghệ Hoành đứng trước mặt Hàn Minh Vũ, hai tay đúc trong túi quần.

Hàn Minh Vũ miệng giãn nhẹ sau đó anh nói:

"Cô ta sẽ không vô cớ gọi cho tôi, lúc này ắc hẳn là không thể ngủ."

Tầm mắt của Hàn Minh Vũ vẫn bình lặng, giữ nguyên một độ nâng không quá cao.

Lý Nghệ Hoành cười rất thản thường: "Cậu đang cho rằng tôi nói dối sao? Hàn Minh Vũ Nghệ Hân ghét cậu thế nào chẳng lẽ cậu không biết?"

Lý Nghệ Hoành sau câu nói đó thì chợt gằn xuống thanh giọng:

"Đừng để tôi nói nhiều, về đi, bây giờ chẳng ai rảnh để tiếp cậu đâu Hàn thiếu gia."

Lý Nghệ Hoành mỉa mai, Hàn Minh Vũ không nóng giận, anh chớp đôi mắt hai tay thả ra rồi đứng dậy:

"Dù sao tôi đến cũng là vì nghĩa vụ chưa dứt với Lý Nghệ Hân, nếu cô ta đã không đích thân xuống đây thì tôi cũng chẳng việc gì phải đợi, xin chào!"

Hàn Minh Vũ điềm đạm bước ra khỏi Lý gia, lúc đi anh còn chợt cười một cái, Lý Nghệ Hoành đang nói dối, Nghệ Hân cô ta sẽ không dễ dàng gọi điện cho anh, phải có lý do gì đó mà Lý Nghệ Hoành muốn che giấu.

Bên trong phòng Nghệ Hân đi qua đi lại, cô đang muốn phá tung cái căn phòng này để chạy ra ngoài nhưng không có cách gì mở được cánh cửa.

Đang tức tối thì Nghệ Hân để ý đến cửa sổ, cô lặp tức đi tới gỡ chốt mở toanh ra cửa sổ, đôi mắt cô bỗng nâng lên.

"HÀN MINH VŨ!" Cô gọi lớn khi thấy Hàn Minh Vũ đang đi ra khỏi khuôn viên nhưng xem ra Minh Vũ vẫn chưa nghe thấy.

"MINH VŨ! HÀN MINH VŨ! TÊN CHẾT BẦM NHÀ ANH! ĐÃ BẢO ĐẾN ĐÓN TÔI MÀ AI CHO PHÉP ANH BỎ VỀ VẬY HẢ?"

Nghệ Hân lại lớn tiếng để gọi để mắng, lúc này Hàn Minh Vũ mới chợt dừng chân, anh từ từ quay người ra sau. Nghệ Hân nhìn thấy Minh Vũ đã quay lại thì liền vơ tay:

"Ê! Tôi ở đây! Ở đây nè!"

Hàn Minh Vũ đã nhìn thấy Nghệ Hân nhưng anh bỗng hết hồn vì cô ta đang tự trèo xuống từ cửa sổ mà còn là từ tầng hai.

Ngôi biệt thự của Lý gia rất cao rộng, tuy là tầng hai nhưng cũng không phải là tầng hai giống như những ngôi nhà khác, nó khá cao và còn rất nguy hiểm.

Hàn Minh Vũ chau mày: "Điên thiệt!" Anh nói rồi nhanh chóng chạy lại gần chỗ Nghệ Hân đang trèo.

Nghệ Hân đã leo được ra khỏi cửa sổ, một tay cô bám vào thành cửa tay còn lại thì nắm sợi dây: "Anh hai đáng ghét! Muốn nhốt em ư, còn lâu nhé!"