Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Quyển 2 - Chương 40: Khóc




Lý lão gia nghe tiếng động lớn thì bước ra khỏi phòng, ông nhìn thấy những mãnh vỡ và đất cát dưới sàn thì liền nâng đôi mắt hướng về phía của Nghệ Hân.

Nghệ Hân mặc trang phục màu xanh dương nhạt của bệnh viện, mái tóc cô xõa dài, khi ba đang ngỡ ngàng nhìn cô thì cô lại tỏ ra rất bình thản, giống như cô đập vỡ cái chậu là lẽ đương nhiên chẳng có gì phải thắc mắc cả.

Lý lão gia hít sâu thở mạnh, ông cất giọng nói với Nghệ Hân:

"Đồ ba mua là để con thích đập là đập sao?"

Nghệ Hân không buồn nhìn ba mà trả lời: 

"Ba dư tiền mà, đồ trong nhà cũng đâu có ít, là có kẻ chọc tức con nên tiện thể con ném nó thôi."

Lý lão gia trĩu lại mi tâm, ông quay sang nhìn Vân Lục và Liễu Nhan sau đó ông nói:

"Con chướng mắt với hai người họ phải không?"

Nghệ Hân chớp mắt: "Ba biết rồi còn hỏi con làm gì?"

"Hân nhi! Đây dù sao cũng là mẹ của Vân Lục, tuổi tác của Liễu Nhan cũng ngang bằng so với mẹ con, đừng có hỗn trước mặt người lớn."

Nghệ Hân lúc này mới nhìn Lý lão gia, miệng cô khẽ nhếch cười: 

"Người lớn? Ngang bằng mẹ? Ba còn nhắc được tới mẹ, vậy con hỏi ba ai mới là phu nhân của Lý gia? Ai mới là người đường đường chính có hôn thú với ba? Ba trả lời xem? Trả lời thử xem?"

Lý lão gia tối lại gương mặt, ông tức giận thốt lên:

"Đủ rồi, con chưa có quyền hạn dùng cái giọng chất vấn đó với ta, không phải ta chiều con thì con muốn làm gì thì làm, Lý gia có gia pháp của Lý gia, đừng để ta phải dùng đòn roi với con."

Nghệ Hân nghe ba nói vậy thì cơn tức tối càng dâng trào, thêm vào đó là sự ấm ức, ba càng dọa thì cô lại càng ngỗ ngược.

"Ba muốn đánh con, ĐƯỢC THÔI! ba muốn đánh thì cứ đánh, đến anh hai ba còn đánh được huống chi là con, ba đánh đi, đánh cho con chết luôn cũng được."

Nghệ Hân thét ầm lên làm cơn thịnh nộ của Lý lão gia nhất thời không thể kiềm chế, ông giận quá nên đã tát Nghệ Hân một cái khiến cô ngã xuống sàn, cái tát xem ra không hề nhẹ nên làm Nghệ Hân khó mà đứng vững, cô ngã xuống tay lại vô tình chạm vào mảnh sứ dưới sàn khiến cổ tay cô bị cắt một đường, máu lặp tức chảy ra.

Thấy cảnh tượng này Liễu Nhan đưa tay che miệng trong khi Vân Lục thì cong khóe môi, trong lòng hiện ra hai chữ: "Đáng đời."

Lý lão gia bàn tay run run co lại, ông nhìn thấy máu thì lo lắng mà ngồi xuống ngay để đỡ Nghệ Hân:

"Hân con có sao không?"

Nghệ Hân khóc cô hất tay Lý lão gia: "Tránh ra, tránh xa con ra."

Từ nhỏ đến lớn Nghệ Hân luôn được ba yêu thương và đùm bọc nhưng không ngờ ngày hôm nay sự yêu thương và đùm bọc ấy đều đã vỡ nát, lần đầu tiên ba đánh cô, cũng là lần đầu tiên ba nóng giận với cô, ba đã thay đổi rồi, ba thay đổi rồi, ba không còn thương Hân nhi nữa.

Lý lão gia cứ chạm vào là Nghệ Hân lại hất ra, cô hờn giận ông vô cùng.

Lúc này Lý Nghệ Hoành về nhà, anh đang đi lên cầu thang nghe tiếng của Nghệ Hân thì anh liền chạy lên. Lý Nghệ Hoành vô cùng sửng sốt khi thấy máu chảy rất nhiều dưới sàn mà máu đó lại còn từ cổ tay của Nghệ Hân.

"Hân à để ba xem tay của con." 

"Không cần, ba tránh ra, tránh ra."

Nghệ Hân rất bướng bỉnh, Lý lão gia muốn khóc theo với cô, Lý Nghệ Hoành liền nắm lấy cánh tay đang chảy máu của Nghệ Hân.

"Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm em chảy máu vậy hả?"

Lý Nghệ Hoành lo lắng mà hàng mày nhíu sâu, anh rút khăn tay để cột tạm cho Nghệ Hân nhưng Nghệ Hân lại dùng tay kia đẩy anh ra không cho anh băng bó:

"Anh mặc kệ em, để cho em chết đi, chết đi cho các người vừa lòng."

Nghệ Hân vừa nói vừa khóc, Lý Nghệ Hoành bực mình anh bế luôn Nghệ Hân trên tay.

"Ai cần anh bế hả, bỏ em xuống đi, bỏ xuống."

Nghệ Hân nói tay lại đánh vào ngực của Lý Nghệ Hoành, Lý Nghệ Hoành mặc kệ em ấy muốn đấm muốn đá, anh bế ngay Nghệ Hân vào phòng.

Lý lão gia thở dài, ông sầu não mà thần người bước đi, Liễu Nhan thì nhìn sang Vân Lục nhưng Vân Lục lại lặp tức bỏ đi, sắc mặt cô ta không được vui một chút nào.

Trong căn phòng của Lý Nghệ Hoành.

Nghệ Hân ngồi trên ghế, tay vẫn không ngừng chảy máu.

"Không băng!" Nghệ Hân lớn giọng.

Lý Nghệ Hoành giận lên mà cũng to tiếng: 

"Đừng có lì quá đi, không băng làm sao cầm được máu hả?"

Nghệ Hân giọng nói đã nghèn nghẹt nhưng vẫn cứ ngang ngạnh, vẫn cứ hét lên cho bằng được:

"Ai cần anh lo."

Lý Nghệ Hoành tức đến muốn ức chế, anh chụp lấy tay Nghệ Hân để băng bó nhưng Nghệ Hân cứ chống cự làm máu chảy ra nhiều hơn.

"NGHỆ HÂN!" Lý Nghệ Hoành quát lớn.

Nghệ Hân đứng dậy dùng hai tay đẩy anh hai, còn lấy gối lấy đồ ném vào người anh:

"Anh dám quát em ư? Em ghét anh, ghét anh."

Nghệ Hân thật bướng hết chỗ nói, Lý Nghệ Hoành đau đầu anh đang rất lo cho em ấy, nhưng em ấy thì chỉ biết ngang tàng mà thôi.

Lý Nghệ Hoành không còn cách nào khác thì lấy điện thoại ra gọi:

"Quản gia Trịnh, ông mang dây lên đây cho tôi ngay lặp tức."

Nghệ Hân thấy anh hai có ý định trói mình thì cô nhào đến chụp lấy điện thoại.

Lý Nghệ Hoành sững sờ khi bị Nghệ Hân giật, Nghệ Hân lướt màn hình tìm đến một cái tên thì nhấn nút gọi:

"Hàn Minh Vũ anh đến đón tôi đi, đón tôi đi." Ngay cả gọi điện Nghệ Hân cũng thét to, bên đầu dây Hàn Minh Vũ đang đi xe thì cũng phải chau mày khi nghe máy, anh muốn điếc cả tai, nhưng nghe giọng nói này thì là đang khóc rồi, chẳng phải cô ta về Lý gia ư? Ai ăn hiếp gì cô ta hay sao mà lại khóc như thế?

Nghệ Hân nói xong thì cúp máy rồi quăng điện thoại vỡ tan tành dưới sàn, nắp ra nắp mà pin ra pin, không cần biết đó là điện thoại của anh hai, nỗi điên lên là đập.

"Hân.. em!"

Lý Nghệ Hoành phải nói là chỉ còn cách đưa tay lên sờ trán.