Mạc Đình cảm thấy bất an, cô nói với Quyển Nhu:
"Cậu định để cô ta đi như vậy sao?"
"Mình cũng không biết nữa, nhưng Nghệ Hân nói đúng đó là mẹ cô ấy, cô ấy không thể không quan tâm đến."
Mạc Đình thở ra: "Quyển Nhu cậu có biết hôm nay Lý Nghệ Hân đã chạy đến Hàn gia không?"
Cả người của Quyển Nhu liền truyền đến một sự hãi hùng, cô tròn mắt: "Cậu nói gì cơ?"
"Lý Nghệ Hân đã đến Hàn gia, cô ta còn vào thẳng trong căn nhà, mình không biết là cô ta đã đụng mặt với Hàn thiếu hay chưa? Cậu cứ để mặc cô ta như vậy là không ổn đâu, Lý Nghệ Hân rất liều đấy."
Quyển Nhu như mất đi vài nhịp tim đập, cô rất choáng khi nghe Mạc Đình nói, nếu như Minh Vũ nhìn thấy Nghệ Hân thì phải làm sao?
"Mạc Đình có lẽ mình phải về Hàn gia để xem sao."
"Làm sao được, Nghệ Hân đã đích thân lộ diện, cô ta còn bảo cậu phải tránh mặt, bây giờ tự dưng lại xuất hiện cả hai Nghệ Hân, một ở Lý gia và một ở Hàn gia, nhỡ may bị phát hiện thì cậu tính thế nào?"
Quyển Nhu rối lòng, nhưng cô không muốn Minh Vũ hoài nghi, không muốn anh ấy biết cô là ai, cho dù là giả thì cô vẫn muốn mình là một Nghệ Hân trong mắt anh ấy chứ không phải là Khương Quyển Nhu.
"Mình chỉ đi xác nhận với Minh Vũ một chút thôi, sau đó sẽ kiếm cớ nói là muốn về Lý gia, anh ấy sẽ không ngăn cản mình đâu."
Mạc Đình vẫn rất lo ngại, cô muốn Quyển Nhu ngăn Nghệ Hân làm liều nhưng không ngờ Quyển Nhu còn liều hơn.
- -------
Trên một chiếc ô tô màu đen, gã theo sau Nghệ Hân đeo tai phone bluetooth nhấn nút gọi đến số máy người đã thuê mình.
Gã cười và nói: "Tôi đang theo sau chiếc taxi, hướng đi là trên quốc lộ X."
Ngưng một chút hắn lại nói:
"Ồ hình như là sắp tới."
Hắn liếc mắt ra ngôi nhà mà chiếc taxi đã dừng thì nhếch khóe miệng: "Thì ra là Lý gia, chủ tịch Hàn vợ anh dẫn tôi đi lòng vòng cuối cùng thì về nhà họ Lý, vui thật."
Người này là thám tử tư, một người bạn thân của Minh Vũ, anh đã nhờ anh ta theo dõi Quyển Nhu.
Giọng nói của Hàn Minh Vũ trầm tĩnh qua điện thoại:
"Tiếp tục theo dõi, tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh."
"Cám ơn, nhưng chỗ bạn bè bấy lâu tôi sẽ giảm giá cho anh một chút."
"Tôi cần anh giảm giá sao?"
Hàn Minh Vũ cúp máy, anh thám tử cười: "Nhà giàu có khác."
Trong văn phòng Hàn Minh Vũ bỏ xuống điện thoại, anh suy nghĩ về Nghệ Hân, cô ấy trốn khỏi bệnh viện đến một ngôi nhà nhỏ sau đó lại về Lý gia, Nghệ Hân đang muốn làm gì?
Hàn Minh Vũ nhắm mắt, anh đưa tay giật mi tâm vài cái thì chuông điện thoại vang lên.
Minh Vũ cầm lấy điện thoại:
"Alo!"
"Anh hai chị dâu lại về nhà rồi." Giọng Minh Hạ nghe rất khẩn trương.
Hàn Minh Vũ chau mày, anh ngỡ ngàn hỏi chậm Minh Hạ: "Em nói cái gì?"
"Chị dậu, chị dâu ấy, chị ta lại về nhà, nhưng mà anh biết không lần này thì trên đầu chị ấy có miếng băng gạc, anh hai?...chị dâu có phải đã chết rồi không?" Minh Hạ run run.
"Em điên sao?" Minh Vũ mắng.
"Nếu không thì tại sao chị ta xuất hiện lúc thế này thế kia như là ma ấy. Anh về đi, em ở nhà có một mình, sợ muốn chết đây này."
Hàn Minh Vũ bán tính bán nghi, anh cúp điện thoại lặp tức đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Hàn Minh Vũ bước vào thang máy anh nhấn nút xuống tầng 1 sau đó nhanh chóng ra bãi đậu xe để về nhà, trong lúc đi Hàn Minh Vũ đã gọi lại cho thám tử, giọng nói anh nặng hơn bình thường:
"Anh chắc là vợ tôi đã về Lý gia?"
"Chủ tịch Hàn tôi làm ăn mà, làm sao nói dối anh được."
"Cô ấy ra khỏi đó chưa?"
"Cô ta chỉ vừa vào, đi chưa hết cái khuôn viên đâu."
Hàn Minh Vũ một tay giữ điện thoại, tay còn lại rút đầu bấm trong túi quần để mở khóa xe: "Theo dõi sát và chụp ảnh, chụp càng cận mặt tôi trả tiền càng cao."
Hàn Minh Vũ nói xong thì bước vào, anh vặn khóa lặp tức lui xe và nhấn ga chạy ra khỏi tập đoàn.
- ------
Trong khi đó ở Lý gia, Lý Nghệ Hân khí sắc nóng giận sải bước, người làm ai náy nhìn thấy Nghệ Hân đều ngạc nhiên với gương mặt có một đóa hoa màu hồng phấn của nhị tiểu thư.
Vân Lục ra gian khách, bắt gặp Nghệ Hân thì khóe miệng ngạo mạn kéo lên, cô thầm nghĩ: "Hừm về nhanh nhỉ? Lại còn dán hoa trên mặt, tính làm gì đây?"
Lý Nghệ Hân nhìn thấy vẻ cười cợt của Vân Lục thì đôi môi mỏng liền nhướng lên, cô bước tới vơ tay cao tát một phát vào mặt Vân Lục.
Vân Lục bị tát đến ngã xuống sàn, cô ôm má, điên lên trừng mắt với Lý Nghệ Hân: "Con khốn này."
Lý Nghệ Hân ngỡ ngàn, cô nhào tới túm cổ áo của Vân Lục:
"Con khốn? Vân Lục cô ngon rồi đó."
Lý Nghệ Hân dơ tay định tát thêm một cái thì Vân Lục nắm cánh tay cô, ánh mắt Vân Lục sắc bén:
"Tao không để cho mày bắt nạt như trước."
Vân Lục đẩy ngã Nghệ Hân, Nghệ Hân cũng chẳng phải dạng vừa, cô lặp tức đứng dậy túm tóc của Vân Lục giật ngược, ánh mắt Nghệ Hân phát lửa giận, cô nói:
"Hôm nay không đánh cho mày một trận thì mày không biết lễ độ phải không?"
Vân Lục đau nên nhăn nhó, cô đưa tay muốn túm lại tóc của Nghệ Hân nhưng không được, Nghệ Hân xoay người giật ngược tóc Vân Lục rất mạnh, sau đó cô đẩy Vân Lục ngã úp xuống rồi đè lên người cô ta.
"Lý Nghệ Hân tao không tha cho mày đâu" Vân Lục thù hằng thốt lên.
Nghệ Hân cười, cô nắm hai cánh tay của Vân Lục giữ chặt, rồi nhìn xuống dưới nhà mà lớn tiếng:
"Mang dây lên đây."
Trong nhà người làm ai cũng sợ Nghệ Hân, cô ấy nói gì mọi người đều răm rắp làm theo, Nghệ Hân trói tay Vân Lục sau đó lật Vân Lục lại tát một cái vào má bên kia.
"Mày dám làm càng tức là mày muốn ăn đòn, Lý Vân Lục tao nói cho mày biết tốt nhất đừng chọc tao điên, nếu không lần sau tao bức hết tóc nhổ hết long mày trên mặt có nghe rõ chưa?"
"Hân nhi!" Tiếng của Lý Nghệ Hoành quát lên.
Vân Lục nghe giọng Nghệ Hoành thì khóc nức, Lý Nghệ Hân đứng dậy khỏi người của Vân Lục, cô nhìn anh hai nhưng đôi mắt ngang tàng không hề biến mất.
Lý Nghệ Hoành sửng sốt, anh ngồi xuống đỡ Vân Lục ngồi dậy, quan sát gương mặt có hai dấu tay của Vân Lục anh ngỡ ngàn ngẩng lên:
"Nghệ Hân em làm cái trò gì vậy hả?"
Lý Nghệ Hân kéo khóe miệng, cô còn ngang ngược nói:
"Trò đánh người."
Lý Nghệ Hoành hết nói nỗi, anh tháo dây cho Vân Lục, Vân Lục được tháo dây thì liền ôm trầm lấy Lý Nghệ Hoành mà khóc lóc kêu than:
"Anh hai anh thấy rồi đó, chị ta luôn như vậy với em, luôn xem em là thú tiêu khiển."
Lý Nghệ Hoành vỗ về lưng của Vân Lục:
"Em có đau lắm không?"
Vân Lục thút thít gật đầu.
"Em về phòng đi, để anh nói chuyện với Nghệ Hân."
Vân Lục đứng dậy, cô liếc mắt với Nghệ Hân sau đó thì bước đi nhưng cố tình đi chậm cô muốn nghe anh Nghệ Hoành nói gì với cô ta.
Lý Nghệ Hoành trừng mắt với Nghệ Hân anh lớn tiếng nói:
"Lên phòng nói chuyện với anh."
Lý Nghệ Hân không đi, cô còn nâng mắt nghên mặt:
"Em về đây là để gặp ba, không phải là gặp anh."
"Nghệ Hân." Lý Nghệ Hoành gằn giọng.
Nghệ Hân chẳng sợ, cô nói: "Anh đừng nóng nảy, bởi vì người nên nóng lúc này là em, anh luôn nói yêu em, thương em, nhưng anh chỉ luôn làm ngược lại mọi thứ."
"Em nói vậy là sao? Anh làm ngược cái gì, người luôn khiến anh phải thất vọng là em kia mà."
Lý Nghệ Hân mắt ửng hồng: "Lúc em cần anh nhất, lúc em sợ hãi nhất, anh chẳng có bên cạnh, lúc em nghĩ anh sẽ bênh vực cho mẹ em nhưng anh đã làm gì hả? Anh trơ mắt nhìn bà bị lôi ra Lý gia, đó là mẹ em, là mẹ em, anh không nghĩ đến cảm giác của em ư?" Giọng nói của Nghệ Hân hờn dỗi và lớn tiếng.
Lý Nghệ Hoành trầm giọng: "Hân nhi! Anh rất khó xử bởi vì..."
"Bởi vì anh cũng cảm thấy xấu hổ phải không? Anh nghi ngờ mẹ giống như ba phải không? Mẹ cũng rất thương anh mà, tại sao anh lại không giúp cho bà?"
Nghệ Hân nói nước mắt cũng rơi xuống, Lý Nghệ Hoành nắm lấy hai tay Nghệ Hân nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của cô:
"Hân nhi! Anh không phải là không quan tâm mẹ, nhưng những gì anh đã nhìn thấy thật sự khiến anh phải hành xử như vậy, anh không thể làm gì hơn."
Nghệ Hân giật tay ra cô hưm một tiếng từ cổ họng.
"Em sẽ tự minh oan cho mẹ, khi đó anh nhất định sẽ hối hận." Ánh mắt của Nghệ Hân cương quyết ướt lệ, cô đi lên trên lầu để vào phòng của Lý lão gia.
Lý Nghệ Hoành khổ tâm, anh biết Nghệ Hân sẽ oán trách anh nhưng nếu hôm đó em ấy chứng kiến mọi việc thì chưa chắc đã phản ứng như thế.
Vân Lục núp sau vách tường tức giận mà cắn môi, đáng ghét anh hai luôn bị con xấu xa đó khống chế tâm tình, lẽ ra anh ấy đang bênh vực cho cô nhưng ai ngờ lại để cho Lý Nghệ Hân quay sang giận hờn.