Quyển Nhu quay lại Lý gia, cô mở cửa bước vào căn phòng của Lý Nghệ Hoành thì lại bắt gặp Vân Lục. Vân Lục ngồi lặng yên, tầm mắt chỉ dừng lại trên gương mặt của Lý Nghệ Hoành.
Lúc này Lý Nghệ Hoành đang ngủ, nhờ có thuốc bôi và thuốc uống của bác sĩ anh đã bớt đau, không cần phải nằm úp người, hơn nữa tấm nệm của Lý Nghệ Hoành cũng thuộc loại thượng hạng nằm rất êm vì vậy Lý Nghệ Hoành cũng không mấy khó chịu khi phải nằm ngửa người.
Quyển Nhu đi tới, cô khom người đặt tay lên trán của Lý Nghệ Hoành. Vân Lục nâng lên đôi mắt không dễ chịu của mình, cô cất giọng nhỏ vì sợ làm Lý Nghệ Hoành thức giấc.
"Chẳng phải cô đã đi rồi ư? Tại sao lại quay lại?"
Quyển Nhu sờ trán của Lý Nghệ Hoành xong thì mới chớp đôi mắt nhìn Vân Lục:
"Tôi muốn đi đâu về đâu có cần phải thưa bẩm với cô không?"
Vân Lục nhìn Quyển Nhu chằm chằm trong tâm cũng đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau thì Vân Lục mở miệng hỏi:
"Cô hay là anh hai mới không phải là con ruột của ba?"
Bàn tay của Vân Lục nắm lại, ánh mắt không chớp chờ đợi câu trả lời.
Quyển Nhu khẽ dãn môi cười, cô cũng chẳng có gì phải che giấu: "Là tôi."
Vân Lục hụt hẫng, cõi lòng như bị đâm vào, cô đã rất mong đợi câu trả lời là anh Nghệ Hoành, bởi vì nếu anh ấy không phải thì cô mới có thể trở thành một người nữ nhi đối với anh ấy chứ không phải là một cô em gái. Lý Nghệ Hân tại sao cô ta lại tốt phước như vậy, không là máu mũ của Lý gia thì cũng có thể trở thành vợ của anh Nghệ Hoành là thiếu phu nhân của Lý gia, thật khốn nạn quá, khốn nạn quá!
Quyển Nhu nói: "Cô về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cho anh hai."
Vân Lục nhếch khóe miệng: "Tôi không đi thì sao?"
Quyển Nhu hơi ngạc nhiên khi khẩu khí của Vân Lục cứ như răn dọa, cô muốn nhẹ nhàng với cô ấy nhưng tại sao cô ấy lại khiến cô phải thể hiện tính cách của Nghệ Hân chứ?
"Được thôi, vậy để tôi gọi anh Nghệ Hoành dậy hỏi thử anh ấy muốn tôi hay cô ở đây nhé!"
Vân Lục tức giận đứng lên: "Cô dám quáy phá giấc ngủ của anh hai thì tôi sẽ cho cô biết lễ độ là gì đấy."
Quyển Nhu cười: "Lý Vân Lục người nên biết lễ độ là cô, tôi khuyên cô nên tránh gây hiềm khích với Nghệ Hân, bởi vì cô không ngang ngược bằng Nghệ Hân đâu."
Quyển Nhu nói là ám chỉ khi Vân Lục đối diện với Lý Nghệ Hân của phiên bản gốc, nếu Vân Lục cứ dùng thái độ này thì không biết Nghệ Hân sẽ phát tiết ra sao?
Vân Lục không chút lo sợ, cô bây giờ hơn hẵng Lý Nghệ Hân cô mới là thiên kim tiểu thư của Lý gia, không việc gì phải luồn cuối trước con ả xấu xa này.
"Cô làm gì được tôi?" Vân Lục thốt lên.
Lý Nghệ Hoành đang ngủ nhưng Vân Lục và Quyển Nhu cứ to nhỏ với nhau cũng khiến anh phải thức giấc, khi Quyển Nhu còn chưa trả lời Vân Lục thì Lý Nghệ Hoành đã mở miệng gọi:
"Hân nhi!"
Quyển Nhu bước tới, cô ngồi xuống giường dịu giọng nói:
"Em ồn quá làm anh không ngủ được à?"
Lý Nghệ Hoành đang mệt nhưng vẫn vui vẻ với Nghệ Hân: "Em không ồn thì còn ai ồn, từ nhỏ đã vậy rồi."
Vân Lục trái tim thắt lại, cô không nói câu nào mà bỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa dụi mắt khóc, anh hai vừa thức thì đã gọi tên Lý Nghệ Hân, cô đứng bên cạnh anh ấy còn chẳng buồn nhìn, khi Lý Nghệ Hân quay về thì trong mắt anh ấy không còn nhìn thấy Vân nhi nữa.
Quyển Nhu đôi môi nhẹ mỉm cười: "Bây giờ em sẽ không ồn, anh hãy ngủ đi."
"Em sẽ ở đây chứ?"
"Uhm." Quyển Nhu gật đầu.
Lý Nghệ Hoành chuyển đôi mắt sang bên rồi nói: "Nằm bên cạnh anh."
Quyển Nhu hơi bối rối: "Em ngồi đây là được rồi, nếu nằm lỡ may em làm anh đau thì sao?"
Lý Nghệ Hoành nắm lấy bàn tay của Quyển Nhu:
"Sẽ không sao cả, em nằm xuống đi."
Quyển Nhu không thể chối từ thêm, cô đành nằm xuống. Lý Nghệ Hoành nghiêng người, hơi thở của anh tỏa nhẹ trên vành tai của Quyển Nhu, cô nằm yên chẳng dám đối mặt với anh ấy.
"Hân nhi, anh yêu em!"
Quyển Nhu đôi hàng mi khẽ chớp, cô nghe Lý Nghệ Hoành nói câu này trong cõi lòng lại nhớ đến Hàn Minh Vũ, anh ấy chưa từng nói với cô như thế nhưng câu anh ấy nói lại là:"Em có biết cô gái mà anh thích là ai không?"
Quyển Nhu chợt cười buồn, Lý Nghệ Hoành đẩy gương mặt của Quyển Nhu quay lại rồi hôn lên trán cô: "Ngủ ngon!"
Lý Nghệ Hoành khép mắt và cánh tay thì ôm lấy Quyển Nhu.
Quyển Nhu nhìn Lý Nghệ Hoành sau đó cô cũng nhắm đôi mắt, cô thầm nói: "Anh Nghệ Hoành người yêu anh là Nghệ Hân nhưng trái tim em thì chỉ có Minh Vũ, em xin lỗi nhưng em rất nhớ anh ấy thật sự rất nhớ anh ấy."
Đêm đó Quyển Nhu đã không ở lại Lý gia, cô lặng lẽ leo xuống giường khi Lý Nghệ Hoành đã ngủ say, cô muốn về Hàn gia coi như là lần cuối cùng cô gặp Minh Vũ.
----------
11h đêm Quyển Nhu về lại Hàn gia, mọi người trong nhà đều đã ngủ. Cô mở cửa phòng, Hàn Minh Vũ cũng vừa lúc định đi xuống dưới nhà, nhìn thấy anh Quyển Nhu xúc động, đôi mắt cô long lanh: "Anh chưa ngủ sao?"
Hàn Minh Vũ không trả lời anh lướt qua cô để đi thì Quyển Nhu đã ôm lại lưng anh: "Minh Vũ à! Tối nay anh có thể đừng bài xích em, coi như là lần cuối cùng để chúng ta kết thúc được không?"
Hàn Minh Vũ lạnh giọng nói: "Cô đang nói những thứ rất vớ vẫn với tôi đấy."
Hàn Minh Vũ gỡ tay của Quyển Nhu nhưng cô ôm chặt:
"Anh còn yêu em không?" Quyển Nhu rưng nước mắt, buồn tủi thốt lên.
Hàn Minh Vũ hai tay đang đặt trên đôi bàn tay của Quyển Nhu, câu hỏi làm lòng anh nhói lên cũng kèm theo cả sự tức giận: "Đến lúc này tôi mù mới còn yêu cô."
Quyển Nhu bị anh gỡ tay, Minh Vũ xoay người lại cau mày nhìn cô: "Cô không xứng để nhắc tới chữ yêu trước mặt tôi."
Anh quay đi thì Quyển Nhu thốt lên: "Vậy tại sao anh còn níu giữ em, tại sao anh không chịu ly hôn?"
Hàn Minh Vũ không trả lời, anh lạnh lùng bước đi, Quyển Nhu đã chạy theo anh đến cầu thang cô giữ tay anh lại: "Anh nói đi, anh nói đi chứ?"
Hàn Minh Vũ giật tay ra, anh bực mình thốt lên: "Bởi vì tôi căm ghét cô, càng làm khó cô tôi càng rất vui."
Quyển Nhu sững sờ, cô đau lòng đôi chân bước không vững đột nhiên bị ngã, cô ngã xuống cầu thang Hàn Minh Vũ vội đưa tay ra kéo lấy cô.
Hàn Minh Vũ đã nắm lấy bàn tay của Quyển Nhu, trong lúc anh nắm cô ấy lại buông tay anh ra, cô ngã xuống cầu thang dưới ánh mắt sững sốt của Hàn Minh Vũ, anh như muốn điên tiếc lên lặp tức lao xuống nâng lấy người Quyển Nhu:
"Nghệ Hân! Nghệ Hân!" Hàn Minh Vũ lớn tiếng gọi, cả nhà đang ngủ nhưng bị đánh thức, khi đi ra xem thử Hàn lão gia phu nhân và cả Minh Hạ đều giật mình.
Quyển Nhu chưa bất tĩnh, cô mở mắt nhìn Hàn Minh Vũ. Đôi chân mày của Hàn Minh Vũ nhíu sâu, anh đau lòng nói:
"Cô điên sao? Điên rồi sao? Ai cho phép cô thả tay tôi hả? Hả?" Hàn Minh Vũ thét lên, mắt anh đầy sự phẫn nộ.
Quyển Nhu yếu ớt nói: "Em muốn biết anh tuyệt tình đến mức nào? Muốn biết trong trái tim anh có còn chút tình cảm gì với em không? Em hy vọng, rất hy vọng mọi thứ sẽ giống như câu trả lời của anh, đừng vì em mà đau lòng, em không xứng đáng."
Cô nói xong thì ngất đi, Hàn Minh Vũ bế cô trên tay trong đêm anh phải đưa cô đến bệnh viện, cả Hàn gia đêm đó thật là một đến hãi hùng.
Nghệ Hân liên tục bị thương ở vùng đầu nên dẫn đến sốt huyết não nghiêm trọng. Hàn Minh Vũ lo đến nỗi muốn nổ tung cả lồng ngực, anh ngồi bên ngoài nhớ đến cảnh tượng cô ấy cố tình rút tay khỏi bàn tay anh thì trái tim anh đau đớn, lẽ ra anh nên nắm chặt hơn, nắm lấy cô ấy thật chặt mới đúng.
Hàn Minh Vũ nhói đau đến rơi lệ, Hàn Minh Hạ đứng bên cạnh anh hai đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ấy khóc, thì ra anh hai yêu Lý Nghệ Hân rất nhiều, trước đây cô cứ nghĩ là anh ấy chỉ bị cô ta mê hoặc nhưng không ngờ anh ấy thật sự yêu cô ta bằng cả trái tim.